Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Người Truy Tìm Dấu Vết

Chương 7




Một tòa nhà có vẻ ngoài rất giản dị ở phía nam khu đô thị mới Tiền Giang của thành phố Hàng Châu, bên ngoài tòa nhà trông rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng phía dưới tòa nhà ô tô luôn đỗ kín, liên tục có người qua lại. Nhất là vào buổi tối, khi đô thị ồn ào đã yên tĩnh trở lại, tòa nhà này lại sáng đèn rực rỡ, suốt đêm đều có tiếng người, mỗi cánh cửa đều phải quẹt thẻ khi ra vào, nhân viên bên trong đều mặc đồng phục, lúc nào cũng giữ sự cảnh giác chuyên nghiệp, chỗ này nghiêm cấm những người không phận sự bước vào, tràn ngập một cảm giác bí ẩn.

Tất nhiên, nếu bạn cho rằng đây là một trung tâm giải trí đặc biệt nào đó ẩn mình trong đô thị phồn hoa, thì bạn nhầm rồi. Đây là Trung tâm thông tin điện tử của cục khoa học kĩ thuật trực thuộc Công an thành phố Hàng Châu, cũng là nơi tổng chỉ huy những vụ việc quan trọng của ngành công an toàn thành phố, toàn bộ dữ liệu an ninh của thành phố đều tập trung về đây.

Rất ít thành phố đặt một đơn vị trực thuộc cấp bậc cao như cục Khoa học kĩ thuật dưới quyền quản lý của Công an thành phố, điều này cho thấy mức độ trọng thị của đô thị an ninh này đối với lĩnh vực trinh sát hình sự điện tử.

Tầng 2 là trung tâm chỉ huy, chia thành mấy khu vực, Bộ phận chỉ huy của các đơn vị khác nhau như giao thông, 110... đều làm việc tại đây. Khu vực trinh sát phá án đặt ở tầng 3, có phòng chỉ huy, cũng có văn phòng của ban chuyên án, đều được ngăn thành ô bằng vách thủy tinh, phong cách khá giống với các công ty internet, chỉ có một điểm khác là, vách thủy tinh ở đây đều được dán màng một chiều, người bên ngoài không thể quan sát thấy tình hình trong phòng.

Lúc này, trong một phòng họp nhỏ của ban chuyên án, Hạ Minh cùng Lâm Kỳ và một loạt cảnh sát hình sự ngồi một bên chiếc bàn dài, phía đối diện là ba người đàn ông sắc mặt khác nhau.

Người ngồi giữa mặc quân phục cảnh sát, người hơi gầy, trạc 35, 36 tuổi, tên là Trương Cường, là một trưởng phòng của cục Khoa học kĩ thuật Công an thành phố, phụ trách công tác trinh sát hình sự điện tử. Hạ Minh đã tiếp xúc với anh ta vài lần, biết rằng anh ta là một trong số ít những nhân vật rất hiểu biết về kĩ thuật điện tử trong đội ngũ cảnh sát. Có điều bình thường anh ta cư xử vừa quan liêu, vừa khó chịu, hầu hết mọi người đều không thích tiếp xúc với anh ta. Anh ta ngồi ngay ngắn nghiêm túc trên ghế, khẽ nheo mắt quan sát những người ở phía đối diện, cuối cùng ánh mắt hướng về phía Hạ Minh.

Phía bên tay phải Trương Cường là một người béo khoảng hơn 40 tuổi, tên là Lý Trung Hậu, người giống hệt như tên, trông mặt anh ta rất tốt bụng chất phác. Hạ Minh quen thân với người này hơn nhiều, cả hai đều ở Công ty Đại Khang, cùng làm việc cho trung tâm thông tin, trước đây công việc của anh ta cũng giống như Hạ Minh, được công ty cử đến cơ quan công an phụ trách kĩ thuật, sau này không biết vì sao, bị điều sang phụ trách phần cứng. Quan hệ phân công công việc ở trung tâm thông tin giữa anh ta và Hạ Mình kiểu như là máy vi tính hỏng thì anh ta sửa sử dụng phần mềm thế nào thì thuộc về trách nhiệm của Hạ Minh.

Bên tay trái Trương Cường là một người đàn ông chừng 37, 38 tuổi, thoáng nhìn đã thấy khôn ngoan ghê gớm tên là Ứng Văn Bác. Trước đây anh ta cũng làm việc ở công ty Đại Khang, là cấp dưới của Lý Trung Hậu, sau này nhảy việc sang công ty Hải Hoa, đối thủ cạnh tranh của Đại Khang, bây giờ là phụ trách kĩ thuật của công ty Hải Hoa tại trung tâm thông tin. Là người của công ty đối thủ, lại cùng phụ trách kĩ thuật giúp cảnh sát truy tìm dấu vết tội phạm, cho dù ở phương diện nào, anh ta và Hạ Minh đều là đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Từ trước tới giờ luôn bất hòa, nếu không phải vì lần này Công an thành phố yêu cầu toàn bộ thành viên trong ban truy tìm dấu vết tội phạm trong vụ án cướp tiệm vàng năm đó thuật lại tình hình vụ án với ban chuyên án, anh ta tuyệt đối không muốn ngồi đây nghe những câu hỏi của Hạ Minh,

Ba người này là thành viên chủ yếu của ban truy tìm dấu vết tội phạm trong vụ cướp tiệm vàng bốn năm trước, khi đó Trương Cường là người phụ trách của cảnh sát, Lý Trung Hậu là phụ trách kĩ thuật của Công ty Đại Khang, Ứng Văn Bác là kĩ thuật viên cốt cán.

Sau khi vụ án liên tiếp đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản gần đây xảy ra, do mãi vẫn không điều tra rõ được danh tính của tội phạm, Công an thành phố bắt đầu cử người điều tra hồ sơ, bao gồm toàn bộ những vụ án tương tự xảy ra ở thành phố Hàng Châu và các tỉnh, thành phố lân cận, xem hai tên tội phạm này liệu có tiền án hay không, kết quả nhanh chóng phát hiện ra hai tên này không những có tiền án, mà còn là vụ án lớn năm nào cũng bị lục lại hồ sơ để theo dõi.

Bốn năm trước, trong vòng vài tháng, hai tên tội phạm này liên tiếp trộm cướp tài sản của ba tiệm vàng. Hai lần đầu đều là những tiệm vàng nhỏ của tư nhân, trị giá tài sản bị mất mỗi lần cũng lên đến cả triệu tệ. Lần thứ ba, hai tên này chọn một tiệm vàng thuộc hệ thống chuỗi tiệm vàng lớn có thương hiệu trên toàn quốc để ra tay, số lượng vàng bị mất gần 25 ki-lô-gam, ngoài ra còn bạch kim, bạc trắng và các loại đồ quý khác, tổng giá trị hơn chục triệu tệ, trở thành vụ trộm cướp lớn nhất trong lịch sử nhiều năm ở Hàng Châu.

Cảnh sát điều tra hồ sơ phát hiện hai tên trong vụ án lần này gần giống với vụ án năm đó, sau khi đối chiếu với nội dung ghi chép trong hồ sơ vụ án thì thấy kích cỡ vết chân gần như trùng khớp, vì vậy Công an thành phố quyết định kết hợp hai vụ án để tiến hành điều tra phá án.

Trong ba vụ cướp tiệm vàng 4 năm trước, hai lần đầu bọn tội phạm đều tẩu thoát an toàn. Lần cuối cùng xảy ra vào một giờ đêm, hai tên này vẫn đeo khẩu trang như trước, đến cửa tiệm vàng, gã đàn ông thấp đứng một bên nghe ngóng, gã cao chỉ mất hai phút đã mở được cửa cuốn và cửa bảo hiểm. Sau khi vào trong tiệm, bọn chúng cắt đứt đường dây báo cảnh sát kết nối giữa tiệm vàng và đồn Công an một cách rất chuyên nghiệp, rồi lại cắt đứt hệ thống Camera giám sát trong tiệm vàng, tiếp đó mở cánh cửa chống trộm hai lớp của gian chứa đồ, rồi tiếp tục mở liền ba chiếc két an toàn, cuổm sạch số tài sản trong đó. Camera giám sát trên đường phía ngoài cửa tiệm vàng và một Camera giun sát hồng ngoại ban đêm ở chỗ khuất trong gian chứa đồ không bị phát hiện ra đã ghi lại được toàn bộ quá trình.

Sau đó cảnh sát điều tra phát hiện, trình độ mở khóa gã đàn ông cao cực kỳ cao siêu, nhất là mở két an toàn, chưa đầy 5 phút một cái.

Chỉ có điều, lần này bọn chúng không được may mắn lắm, khi rời đi, đúng lúc bọn chúng vừa kéo cửa cuốn lên thì một chiếc xe tuần tra vòng qua chỗ rẽ phóng đến, thấy hai gã đàn ông mang khẩu trang, đeo ba lô nặng trịch đi ra khỏi tiệm vàng vào lúc nửa đêm, cảnh sát tuần tra lập tức hiểu ngay là đã xảy ra chuyện gì. Hai tên vừa thấy xe cảnh sát liên vắt chân lên chạy, xe tuần tra bám sát phía sau đuổi theo. Sau khi bọn chúng trốn vào trong một khu nhà ổ chuột gần đó, cảnh sát xuống xe đuổi theo, đó là thời cũng đã kịp thời thông báo cho đồn công an và lực lượng cảnh sát trực ban của phân cực đến bắt chúng

Mấy nhóm cảnh sát bao vây tấn công từ mọi hướng quanh khu nhà ổ chuột, tốc độ chạy trốn của hai tên tội phạm không nhanh do mỗi tên đều đeo hơn 25 kí- lô- gam vàng bạc đá quý các loại, lúc sắp chuồn ra khỏi khu nhà đó thì bị bốn cảnh sát chặn đứng hai đầu vây cứng.

Khi đó cảnh sát tại hiện trường cho rằng chỉ cần tạm thời khống chế được bọn chúng lực lượng, cảnh sát ở gần đó nghe thấy động tĩnh qua máy bộ đàm có thể đến chi viện ngay, không ngờ cả hai tên này đều rất liều lĩnh, hoàn toàn không có ý định khoanh tay chờ bị bắt, gã cao nhìn thấy cảnh sát liền xông thẳng tới, đạp một người lăn ra đất, tiếp đó bẻ rời khớp vai một cảnh sát khác, muốn bẻ rời khớp vai của người khác cần có kĩ thuật và phải rất khỏe. Người cảnh sát thứ ba vừa định rút súng, thì gã thấp đã hành động trước, hắn rút ra một khẩu súng, bắn trúng vùng bụng của đối phương, trong chớp mắt, bọn chúng đã xử lý xong ba người, cảnh sát hoàn toàn không ngờ rằng trong tay chúng có súng, thừa lúc người cảnh sát thứ tư còn đang ngớ ra, hai tên tội phạm đã trốn thoát khỏi hiện trường.

Chưa đầy mấy phút sau, toàn bộ lực lượng cảnh sát ở phía sau đã có mặt tại hiện trường, tiếp tục truy đuổi theo tuyến đường bọn chúng chạy trốn, đồng thời, rất đông cảnh sát được đơn vị cấp trên cử đến cũng đã có mặt, đón lõng dọc đường, lục soát cả đêm, nhưng cuối cùng vẫn để sổng hai tên tội phạm.

Lúc đó, hai tên tội phạm đeo đồ nặng, đáng lý ra không thể chạy được xa, nhưng không biết bọn chúng làm thế nào mà trốn thoát khỏi mạng lưới phong tỏa thiên la địa võng. Sau đó, cảnh sát liên tục cử người canh gác nhiều ngày, điều tra khu vực xung quanh, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của hai tên này.

Sau này cảnh sát cũng đã nghĩ các biện pháp khác, căn cứ vào khả năng chế ngự đối phương chỉ bằng một chiêu và mức độ bắn súng chính xác của bọn chúng, nghi ngờ chúng là quân nhân đã giải ngũ. Nhưng số lượng quân nhân đã giải ngũ thực sự quá nhiều, không biết chúng vốn thuộc quân khu nào. Công an địa phương lại không có quyền yêu cầu quân khu phối hợp điều tra, chỉ biết chiều cao, thể hình đại khái của chúng, cảnh sát đành bó tay. Theo hình ảnh camera giám sát ghi lại được, gã cao rất giỏi mở khóa, nhất là mở két an toàn, hắn mở khóa bằng cách phán đoán tiếng xoay dựa vào ống nghe, điều này đòi hỏi có kĩ thuật cao siêu. Tốc độ của hắn rất nhanh, cho thấy khả năng mở khóa vô cùng chuyên nghiệp, nghi ngờ hắn đã từng làm việc cho công ty mở khóa, nhưng điều tra rất lâu vẫn không có kết quả.

Sau hôm vụ án xảy ra, cục Khoa học kĩ thuật công an và nhóm truy tìm dấu vết của công ty Đại Khang đã lấy hình ảnh từ camera giám sát trên đường để điều tra truy tìm hành tung của hai gã tội phạm, lúc đầu lộ trình di chuyển buổi tối hôm đó của hai tên tội phạm rất rõ ràng, nhưng khi kiểm tra đến đoạn gần khu vực ngoại ô, vì mấy camera giám sát trên cùng một đoạn đường đều bị lỗi, nên không thể tiếp tục điều tra dấu vết của bọn chúng.

Đây chính là toàn bộ diễn biến vụ án cướp tiệm vàng năm đó theo lời Trương Cường thuật lại với họ.

Hạ Minh suy nghĩ giây lát rồi hỏi Lý Trung Hậu: "Khi bọn chúng chạy trốn, cuối cùng do camera giám sát bị lỗi, không điều tra được tiếp, thế còn lúc bọn chúng đến thì sao?"

"Hai tên đó đến và đi theo cùng một hướng, chỉ vì camera giám sát ở khu vực cuối cùng đều bị lỗi nên không biết hướng bắt đầu của bọn chúng, cũng không thể điều tra được sào huyệt của bọn chúng ở khu vực nào."

"Tại sao camera giám sát lại bị hỏng, buổi tối hôm đó mất điện à?" Hạ Minh phỏng đoán, bây giờ hầu hết camera giám sát đều có nguồn điện nhưng mấy năm trước rất nhiều thiết bị còn chưa hoàn thiện.

Không ngờ, nghe thấy câu hỏi đó, mặt Trương Cường biến sắc, anh ta hơi quay đầu sang một bên, nheo mắt, như thể đang nhớ lại tình hình năm đó, nét mặt lộ vẻ giận dữ.

Lý Trung Hậu ho một tiếng, lắc đầu, giọng hơi khàn đi: "Không phải."

"Thế là bị lỗi gì?"

Lúc này, Ứng Văn Bác đang ngồi yên lặng bỗng khinh khỉnh cười nhạt: "Thiết bị điện tử mà, luôn dễ xảy ra các loại hỏng hóc. Cũng giống như có lúc điện thoại di động hỏng, đưa cho đơn vị cung cấp, họ cũng không tìm ra được nguyên nhân ở đâu. Có thể là vấn đề phần cứng, cũng có thể là các phần mềm ứng dụng không tương thích, ngành của chúng ta, cho dù là video, hình ảnh hay là các thứ khác, nói cho cùng, đều là dữ liệu máy vi tính, dữ liệu đã bị mất thì những công việc phía sau tất nhiên không thể tiếp tục được."

Hạ Minh không hiểu tại sao đột nhiên anh ta lại có thái độ như vậy, chỉ nghĩ là cách nói của đối thủ cạnh tranh thường khó chịu, nên không suy nghĩ gì, đưa luôn đề xuất: "Nếu không phải là vấn đề của hệ thống điện, hầu hết các tình huống, đều có thể sử dụng những biện pháp kĩ thuật để khôi phục dữ liệu, lúc đó các anh..."

Trương Cường lạnh lùng ngắt lời anh: "Không phải nhắc chúng tôi những kiến thức phổ biến đó, chúng tôi không đến nỗi nghiệp dư như vậy!"

Hạ Minh nhận ra lỗi liền im luôn, người trong ngành bàn luận về những vấn đề chuyên nghiệp, kị nhất là những chủ đề không chuyên nghiệp.

Ứng Văn Bác nói giọng lạnh băng: "Những gì anh có thể nghĩ đến, chúng tôi chắc chắn đều đã làm lâu rồi, bàn về kĩ thuật và kinh nghiệm, anh vẫn còn hơi trẻ."

Mặc dù khá thân tình với Hạ Minh, nhưng trước cảnh đó, Lâm Kỳ cũng không tiện bênh anh, đây là địa bàn của cục Khoa học kĩ thuật, đội Trinh sát hình sự vẫn phải dựa vào nguồn lực của cục Khoa học kĩ thuật để phá án, ở đây, lời nói của Trương Cường có giá trị hơn Lâm Kỳ. Một nửa lực lượng cảnh sát điều tra camera giám sát của ban chuyên án là do Trương Cường bố trí. Tuy nhiên, Lâm Kỳ cũng không đồng ý trước thái độ hiềm khích của họ đối với Hạ Minh, các ngành nghề đều có thói quen nhìn vào tuổi nghề, kinh nghiệm để đánh giá năng lực, từ ngành trinh sát hình sự, đến trinh sát kỹ thuật, trinh sát điện tử đều như vậy.

Trương Cường đã công tác lâu năm trong ngành cũng tự cho là mình hơn người, ngoài công việc, không thân thiết với Lâm Kỳ, cho dù lần này Công an thành phố yêu cầu trung tâm thông tin hỗ trợ ban chuyên án, nhưng vì cấp bậc của Trương Cường và Lâm Kỳ như nhau, anh ta cũng chỉ làm việc theo đúng quy trình.

Công tác phá án của cảnh sát hình sự cũng giống như công ty làm dự án, nhiều lúc mất rất nhiều thời gian và sức lực để xin các nguồn lực, cùng một đơn vị, anh em thân quen dễ nói chuyện, các đại đội khác nhau điều động nhân sự mượn người của nhau, làm thêm ngoài giờ vài ngày là chuyện thường tình. Nhưng nếu anh muốn xin các đơn vị khác phối hợp, yêu cầu người của đơn vị khác làm thêm cả đêm để phá án giúp anh, sẽ không ai muốn, vì phá án thành công, thì người khác cũng chỉ là hỗ trợ, công lao chủ yếu vẫn là của anh.

Những lúc ấy, phải xem cấp bậc trong vụ án, với những vụ án vô cùng quan trọng được lãnh đạo cấp trên trọng thị, ra lệnh yêu cầu mọi nguồn lực của các đơn vị đều phải tuân theo sự chỉ huy của ban chuyên án, thì hiệu suất phá án tất nhiên sẽ cao. Nếu không, một vụ án nhỏ, lãnh đạo chỉ bố trí vài cảnh sát, thậm chí cảnh sát hỗ trợ của đơn vị chỉ xem giúp khi có thời gian, tất nhiên sẽ khó triển khai. Đây chính là lí do tại sao những vụ án trộm cắp thông thường chỉ cần kiểm tra kĩ lưỡng camera giám sát là xong, lại thường xuyên không phá án được. Hễ xảy ra đại án gϊếŧ người, thì tỉ lệ phá án thành công lại cao.

Trưởng một ban chuyên án, cũng giống như giám đốc dự án trong công ty, chưa chắc đã tinh thông các hạng mục kĩ thuật, nhưng cần có năng lực tổ chức điều phối.

Có những vụ án lớn mang tính toàn quốc, bộ Công an cử lãnh đạo hoặc trưởng đơn vị công an địa phương đích thân chỉ huy, không phải là vì họ có khả năng phá án, thông thường phó các đơn vị mới tinh thông các công việc thực tế, nhưng chỉ cần có cái danh của lãnh đạo cấp bậc cao, thì việc điều phối các nguồn lực chỉ cần một câu nói.

Trung tâm thông tin là kho dữ liệu do Công an thành phố thành lập, các phân cục nếu cần, đều có thể xin nguồn lực ở đây, nhưng hầu hết đều là người của các phân cục mượn dữ liệu của trung tâm, tự điều tra. Gặp những vụ án phức tạp, mới xin cảnh sát kỹ thuật của trung tâm giúp đỡ.

Khi cần nhờ vả người ta, tất nhiên Lâm Kỳ không dám gây ra mâu thuẫn với Trương Cường, còn cái tay Ứng Văn Bác ngồi bên cạnh dường như có mối quan hệ thân thiết với Trương Cường, anh ta cũng không tiện nói thêm điều gì.

Không khí trong phòng họp bỗng trở nên gượng gạo.

Lúc này, có người gõ cửa, phăm phăm bước vào: "Xin lỗi, tôi có tí việc nên đến muộn, Đại đội trưởng Lâm Kỳ, Hạ Minh, các anh tìm hiểu thế nào rồi? Hồi đó, trưởng phòng Trương là người phụ trách nhóm điều tra, tôi thường liên lạc với đơn vị cung cấp, những việc cụ thể, tôi không thể so được với trình độ chuyên nghiệp của trưởng phòng Trương"

Người vừa đến cũng mặc quân phục cảnh sát, mắt to, lông mày rậm, anh ta tự kéo một chiếc ghế đẩu ngồi vuông bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, tươi cười nhìn tất cả mọi người. Mấy nhân viên của đơn vị cung cấp bao gồm cả Hạ Minh, đều lịch sự chào anh ta, anh ta xua tay, ra ý không cần khách khí.

Anh ta tên là Vạn Tranh, là phó cục trưởng Cục Khoa học kĩ thuật công an, cấp bậc hành chính mặc dù không cao lắm, nhưng quyền hạn rất lớn, phụ trách toàn bộ mảng công việc liên quan đến các đơn vị cung cấp thiết bị an ninh, bản thân anh ta lại là trưởng ban thư ký ủy ban mời thầu thiết bị an ninh của chính quyền thành phố, có sức ảnh hưởng rất lớn trong công tác mời thầu thiết bị an ninh trị giá hơn một tỉ hàng năm, là đối tượng các đơn vị cung cấp đều muốn lấy lòng. Mặc dù đảm nhiệm chức vụ quan trọng, nhưng bình thường Vạn Tranh rất bình dị dễ gần, không bao giờ nổi nóng với ai, đồng thời lại tinh thông nghiệp vụ, hiểu biết về kĩ thuật, thái độ khiêm tốn, cho nên cho dù là người trong ngành công an hay người của đơn vị cung cấp, đều rất nể phục anh ta.

Thấy Vạn Tranh, sắc mặt Trương Cường dường như có gì đó khác lạ, anh ta ho một tiếng, lấy lại vẻ tự nhiên nói: "Cục phó Vạn, chúng tôi đang giới thiệu với đại đội trưởng Lâm về tình hình năm đó."

"Nhất định phải nói thật tỉ mỉ nhé, chúng ta bắt buộc phải phá được vụ án này, cần cố gắng hết sức giúp đại đội trưởng Lâm."

Lâm Kỳ vội cảm ơn anh ta.

Vạn Tranh xuất hiện khiến không khí trở nên hài hòa, Hạ Minh lại tiếp tục công việc: "Lúc đó hai tên tội phạm mặc quần áo như thế nào?"

yêu cầu trung tâm thông tin hỗ trợ ban chuyên án, nhưng vì cấp bậc của Trương Cường và Lâm Kỳ như nhau, anh ta cũng chỉ làm việc theo đúng quy trình.

Công tác phá án của cảnh sát hình sự cũng giống như công ty làm dự án, nhiều lúc mất rất nhiều thời gian và sức lực để xin các nguồn lực, cùng một đơn vị, anh em thân quen dễ nói chuyện, các đại đội khác nhau điều động nhân sự mượn người của nhau, làm thêm ngoài giờ vài ngày là chuyện thường tình. Nhưng nếu anh muốn xin các đơn vị khác phối hợp, yêu cầu người của đơn vị khác làm thêm cả đêm để phá án giúp anh, sẽ không ai muốn, vì phá án thành công, thì người khác cũng chỉ là hỗ trợ, công lao chủ yếu vẫn là của anh.

Những lúc ấy, phải xem cấp bậc trong vụ án, với những vụ án vô cùng quan trọng được lãnh đạo cấp trên trọng thị, ra lệnh yêu cầu mọi nguồn lực của các đơn vị đều phải tuân theo sự chỉ huy của ban chuyên án, thì hiệu suất phá án tất nhiên sẽ cao. Nếu không, một vụ án nhỏ, lãnh đạo chỉ bố trí vài cảnh sát, thậm chí cảnh sát hỗ trợ của đơn vị chỉ xem giúp khi có thời gian, tất nhiên sẽ khó triển khai. Đây chính là lí do tại sao những vụ án trộm cắp thông thường chỉ cần kiểm tra kĩ lưỡng camera giám sát là xong, lại thường xuyên không phá án được. Hễ xảy ra đại án gϊếŧ người, thì tỉ lệ phá án thành công lại cao.

Trưởng một ban chuyên án, cũng giống như giám đốc dự án trong công ty, chưa chắc đã tinh thông các hạng mục kĩ thuật, nhưng cần có năng lực tổ chức điều phối.

Có những vụ án lớn mang tính toàn quốc, bộ Công an cử lãnh đạo hoặc trưởng đơn vị công an địa phương đích thân chỉ huy, không phải là vì họ có khả năng phá án, thông thường phó các đơn vị mới tinh thông các công việc thực tế, nhưng chỉ cần có cái danh của lãnh đạo cấp bậc cao, thì việc điều phối các nguồn lực chỉ cần một câu nói.

Trung tâm thông tin là kho dữ liệu do Công an thành phố thành lập, các phân cục nếu cần, đều có thể xin nguồn lực ở đây, nhưng hầu hết đều là người của các phân cục mượn dữ liệu của trung tâm, tự điều tra. Gặp những vụ án phức tạp, mới xin cảnh sát kỹ thuật của trung tâm giúp đỡ.

Khi cần nhờ vả người ta, tất nhiên Lâm Kỳ không dám gây ra mâu thuẫn với Trương Cường, còn cái tay Ứng Văn Bác ngồi bên cạnh dường như có mối quan hệ thân thiết với Trương Cường, anh ta cũng không tiện nói thêm điều gì.

Không khí trong phòng họp bỗng trở nên gượng gạo.

Lúc này, có người gõ cửa, phăm phăm bước vào: "Xin lỗi, tôi có tí việc nên đến muộn, Đại đội trưởng Lâm Kỳ, Hạ Minh, các anh tìm hiểu thế nào rồi? Hồi đó, trưởng phòng Trương là người phụ trách nhóm điều tra, tôi thường liên lạc với đơn vị cung cấp, những việc cụ thể, tôi không thể so được với trình độ chuyên nghiệp của trưởng phòng Trương"

Người vừa đến cũng mặc quân phục cảnh sát, mắt to, lông mày rậm, anh ta tự kéo một chiếc ghế đẩu ngồi vuông bên cạnh, khoanh hai tay trước ngực, tươi cười nhìn tất cả mọi người. Mấy nhân viên của đơn vị cung cấp bao gồm cả Hạ Minh, đều lịch sự chào anh ta, anh ta xua tay, ra ý không cần khách khí.

Anh ta tên là Vạn Tranh, là phó cục trưởng Cục Khoa học kĩ thuật công an, cấp bậc hành chính mặc dù không cao lắm, nhưng quyền hạn rất lớn, phụ trách toàn bộ mảng công việc liên quan đến các đơn vị cung cấp thiết bị an ninh, bản thân anh ta lại là trưởng ban thư ký ủy ban mời thầu thiết bị an ninh của chính quyền thành phố, có sức ảnh hưởng rất lớn trong công tác mời thầu thiết bị an ninh trị giá hơn một tỉ hàng năm, là đối tượng các đơn vị cung cấp đều muốn lấy lòng. Mặc dù đảm nhiệm chức vụ quan trọng, nhưng bình thường Vạn Tranh rất bình dị dễ gần, không bao giờ nổi nóng với ai, đồng thời lại tinh thông nghiệp vụ, hiểu biết về kĩ thuật, thái độ khiêm tốn, cho nên cho dù là người trong ngành công an hay người của đơn vị cung cấp, đều rất nể phục anh ta.

Thấy Vạn Tranh, sắc mặt Trương Cường dường như có gì đó khác lạ, anh ta ho một tiếng, lấy lại vẻ tự nhiên nói: "Cục phó Vạn, chúng tôi đang giới thiệu với đại đội trưởng Lâm về tình hình năm đó."

"Nhất định phải nói thật tỉ mỉ nhé, chúng ta bắt buộc phải phá được vụ án này, cần cố gắng hết sức giúp đại đội trưởng Lâm."

Lâm Kỳ vội cảm ơn anh ta.

Vạn Tranh xuất hiện khiến không khí trở nên hài hòa, Hạ Minh lại tiếp tục công việc: "Lúc đó hai tên tội phạm mặc quần áo như thế nào?"

"Là loại quần áo màu đen bình thường." Trương Cường không còn thái độ hiềm khích, trả lời Hạ Minh đúng như tình hình thực tế.

"Ừm... Lúc đó camera giám sát dọc đường đều ghi được hình của hai tên đó, có nghĩa là trong quá trình chạy trốn, bọn chúng không tránh camera giám sát đúng không?"

"Đúng thế, camera giám sát quay được rất rõ ràng."

Trương Cường nheo mắt, "Tôi nghe nói lần này các anh. không tìm thấy người trong camera giám sát, ít nhất lúc đó không phải là như vậy. Có thể lần này bọn tội phạm đã thăm dò hiện trường rất kĩ, chủ yếu nhằm mục đích tránh camera giám sát trên đường"

Ứng Văn Bác nhìn Vạn Tranh một cái rồi thận trọng nói: "Còn một khả năng nữa, liệu có phải là hệ thống thiết bị an ninh của chúng ta có lỗi gì đó không?"

Vạn Tranh ngẩng đầu nhìn anh ta, gật đầu vẻ đầy ẩn ý, nói: "Cậu cứ nói quan điểm của mình xem thể nào, vụ án lần này không điều tra ra đối tượng khả nghi trong camera giám sát cấp trên cũng nghi ngờ hệ thống thiết bị an ninh của chúng ta có vấn đề."

Ứng Văn Bác rướn thẳng người lên, dõng dạc nói: "Hơn một nửa số camera giám sát của Hàng Châu đều do công ty Đại Khang lắp đặt, thẳng thắn mà nói, chất lượng phần cứng của Đại Khang là được, có điều về phần mềm, bao gồm cả bố cục hệ thống, tôi nghĩ sẽ có một vài kẽ hở, nếu không, không thể có chuyện trong khu vực nội thành của thành phố, mà không một chiếc camera giám sát nào ghi được hình của phần tử phạm tội. Hệ thống thiết bị an ninh thông minh đời thứ ba của Đại Khang, nghe nói rất mạnh, lẽ ra phải phát huy được tác dụng rất lớn mới phải chứ. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, công trình hệ thống thiết bị an ninh lớn như vậy do một công ty xây dựng lắp đặt ý tưởng thiết kế thể nào cũng sẽ có những hạn chế nhất định."

Anh ta ám chỉ rất rõ ràng, hệ thống của Đại Khang không ổn, thì để các đơn vị khác làm. Lúc này Hạ Minh cũng không có bất cứ lý do thực tế nào để phản bác, đành cười gượng.

Lâm Kỳ tò mò hỏi: "Hệ thống thiết bị an ninh thông minh đời thứ ba là gì?"

Ứng Văn Bác cười nhìn về phía Hạ Minh: "Cậu còn chưa giới thiệu với đại đội trưởng Lâm về hệ thống thần kỳ này của bên cậu à? Khi quảng cáo với bên ngoài, các cậu miêu tả hệ thống này rất đặc biệt, nghe nói hệ thống đã bước vào giai đoạn thử nghiệm thực tế hậu kỳ rồi, hi vọng có thể phát huy hiệu quả, thật sự giúp ích được cho công tác phá án, đồng thời có thể cho những công ty bạn hữu như công ty chúng tôi học tập kinh nghiệm của Đại Khang."

Hạ Minh đành nói: "Tôi vừa mới tiếp cận vụ án này, công việc tiếp theo sẽ sử dụng đến hệ thống đó, tôi tin là sẽ có tác dụng."

"Tất nhiên rồi, đầu tư một nguồn lực lớn như vậy để xây dựng hệ thống, tất nhiên là phải có tác dụng, nếu không thì quá lãng phí." Ứng Văn Bác cười giả lả.

Đã quen với cảnh các đơn vị cung cấp đấu đá lẫn nhau, Vạn Tranh thấy vậy cũng không có ý kiến gì, tới lúc hội nghị kết thúc, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Hạ Minh, cả bốn nạn nhân trong vụ án lần này đều là khách hàng của công ty cậu, cậu phải nhanh chóng phá án, cũng chính là bảo vệ khách hàng đấy."

"Cái gì?" Lâm Kỳ mở to mắt vẻ cảnh giác. "Cả bốn đối tượng bị hại đều là khách hàng của công ty Đại Khang?"

"Ừm... Nói một cách chính xác, họ đều là đại lý của các đơn vị cung cấp thiết bị an ninh, không hoàn toàn là của Công ty Đại Khang, cũng làm đại lý sản phẩm của các doanh nghiệp khác nữa." Vạn Tranh gãi đầu, tiện thể nói luôn, "Tôi đã xem nội dung ghi chép điều tra của các cậu, hai người phía trước lại đúng là người quen của tôi, hai hộ còn lại tôi đã hỏi, đại loại cũng làm về mời thầu đường giao thông, tất nhiên cũng có quan hệ với các doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh."

Lâm Kỳ bỗng nhớ đến chiếc túi đựng quà của công ty Đại Khang mà anh ta nhìn thấy trong căn biệt thự xảy ra vụ án, có điều anh ta không ngờ bốn hộ đó đều là khách hàng của các công ty dịch vụ thiết bị an ninh. Mặc dù khi điều tra vụ án, anh ta có ghi chép lại tình hình nghề nghiệp của cả bốn hộ gia đình, nhưng chỉ nhìn người khác điền đơn vị công tác thì không thể nhận ra họ đều từng làm đại lý cho các công ty cung cấp thiết bị an ninh, cũng giống như hộ gia đình trong vụ thứ tư, nghề nghiệp là thi công đường giao thông, sản phẩm an ninh chỉ là một mảng nhỏ trong công việc của anh ta. Vạn Tranh biết nhiều người trong ngành này, cùng một thành phố, quen hai người trong số đó cũng không có gì là lạ.

Nhưng cả bốn hộ đều liên quan đến công ty dịch vụ thiết bị an ninh, mặc dù cũng chỉ là quan hệ gián tiếp, điều này là trùng hợp ngẫu nhiên hay là có ý đồ nhằm vào họ? Lâm Kỳ không thể đưa ra kết luận.

Sau khi cuộc họp tìm hiểu về tình hình vụ án kết thúc, ban chuyên án tiễn khách ra ngoài, Lý Trung Hậu nhân lúc mọi người không để ý, lẳng lặng ra cạnh Hạ Minh, nói vẻ có lỗi: "Ứng Văn Bác vốn là người như vậy, cậu đừng để ý đến anh ta, anh ta có lập trường khác với chúng ta. Về những tình tiết cụ thể trong vụ cướp tiệm vàng, mặc dù lúc đó tôi phụ trách kỹ thuật, nhưng thực ra về kĩ thuật liên quan đến việc truy tìm dấu vết, cũng không chuyên nghiệp lắm, cho nên về sau mới chuyển sang bộ phận phụ trách phần cứng, tình hình cụ thể thế nào, cậu có thể hỏi Thẩm Nghiêm, anh rể cậu."

"Lúc đó, Thẩm Nghiêm cũng thuộc nhóm truy tìm dấu vết tội phạm?"

"Anh ấy làm công tác truy tìm dấu vết tội phạm cũng không lâu, anh ấy có mặt đúng vào thời điểm đó, anh ấy là một người rất có tài trong lĩnh vực kĩ thuật, có điều hơi thật thà." Lý Trung Hậu mỉm cười, mọi người thường có cảm tình với người thật thà, hầu hết kĩ thuật viên làm việc thực ra đều là những người thật thà.

Hạ Minh khẽ gật đầu, cảm ơn anh ta. Lý Trung Hậu lại im lặng hồi lâu rồi thận trọng nói: "Nếu anh ấy nói với cậu một số chuyện, tôi mong cậu, ừm... tốt nhất đừng nói với nhiều người. Những chuyện trước đây, nếu không liên quan đến vụ án, người khác biết cũng không có ý nghĩa gì."

Sau khi Lý Trung Hậu ra về, Hạ Minh nghĩ lại những lời của anh ta, đằng sau việc điều tra năm đó chắc chắn là có những uẩn khúc, lúc ấy cũng không hỏi thêm được, đành đợi khi nào có thời gian gặp anh rể tìm hiểu vậy.

Sau khi tiễn họ ra về, Lâm Kỳ vừa quay lại văn phòng, liền chửi Trương Cường và Ứng Văn Bác: "Hai tay đó là cái thá gì, cậu cũng chỉ nhân tiện nói một câu, mà cũng nổi nóng với cậu! Cái thằng dốt nát Ứng Văn Bác, chẳng qua là thấy công ty cậu lấy hết dự án, không phục chứ gì. Lại còn cái tay cảnh sát bàn giấy Trương Cường, cả đời không biết đã sờ vào khẩu súng bao giờ chưa? Cứ làm như mình là cảnh sát thật, mẹ kiếp, xem cái thái độ đối với cậu, tôi suýt nữa thì hất đổ bàn!"

"Không ngờ anh nghĩa khí thế." Hạ Minh lắc đầu cười, "Hình như vừa nãy từ đầu đến cuối anh tươi cười đon đả với họ suốt mà."

"Đấy là tôi nể mặt phó cục trưởng Vạn Tranh!"

"Được rồi, tôi tin anh. Bàn chuyện công việc đi, vụ án này tôi thấy hơi kì quặc."

Lâm Kỳ ngắt lời anh: "Tất nhiên rồi, cả bốn lần người bị hại đều là khách hàng của doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh, đúng là bất thường, hơn nữa lần này thiết bị an ninh lại bó tay trước nghi phạm, tôi e là bọn chúng có mục đích khác."

"Điểm này không có căn cứ, tạm gác sang một bên. Ý tôi muốn nói, vụ cướp tiệm vàng năm đó, lần thứ ba bọn chúng cuỗm đi cả chục triệu, đáng lý ra cướp được nhiều như vậy, thông thường bọn chúng sẽ rửa tay gác kiếm từ đó, sống an nhàn cả cuộc đời. Tại sao hai gã này lại quay lại đường cũ?"

"Chắc là loại không sợ chết, coi phạm tội là sự nghiệp của mình."

"Nếu là loại không sợ chết thì bốn năm vừa rồi bọn chúng làm gì?"

Lâm Kỳ không tán đồng, nói: "Chắc là mấy năm vừa rồi phung phí hết sạch tiền rồi."

"Cả chục triệu mà cũng tiêu hết được?"

"Hỏi vớ hỏi vấn, bọn con nhà giàu tiêu một ngày là hết, mà nếu cậu là con nhà giàu, cậu đưa tôi chục triệu, tôi cũng có thể tiêu hết trong một ngày. Còn nữa, cậu quan tâm đến chuyện tại sao bọn chúng phạm tội làm cái gì, tóm được là xong! Nhớ lấy, cậu không phải là cảnh sát, công việc của cậu là truy tìm dấu vết, việc cậu cần làm là tìm tội phạm, chuyên phân tích vụ án thì cậu không phải mula rìu qua mắt thợ, hôm nay cậu phân tích đủ rồi đấy! Dẹp bớt trí não của cậu vào đi!" Lâm Kỳ nói liền một mạch, xả hết mọi sự bất mãn chất chứa trong ngày!