Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng

Chương 26




Bệnh tình của Triệu Lê ổn định hai ngày rồi lại bắt đầu sốt cao liên tục, người cũng thiêm thiếp đi, chưa đến một tuần cô bé mới có chút thịt lại gầy đi, hai má cũng hóp lại.

Điều kiện y tế thời mạt thế rất kém, một căn cứ cỡ trung tiêu chuẩn thông thường rất khó có bệnh viện hiện đại. Trong tình huống nguồn lực y tế có hạn, rất nhiều lúc bị thương chỉ có thể chờ cơ thể tự lành. Phòng bệnh người đến người đi, Triệu Lê không được nghỉ ngơi tốt, vết thương cũng có dấu hiệu nhiễm trùng dai dẳng, tốt nhất là có thể ở phòng bệnh riêng hoặc là đến căn cứ tốt hơn để điều trị, ví dụ như căn cứ Thự Quang có điều kiện chữa bệnh tốt nhất.

Phương Kỳ Kỳ nói suy nghĩ của mình cho Từ Sầm Quân nghe.

Từ Sầm Quân nói để hắn nghĩ cách, ngày hôm sau mang đến tin tức tốt, bệnh viện đồng ý dành ra một phòng bệnh cho họ, đồng thời cung cấp cơ sở vật chất và điều kiện khử trùng để tạo ra môi trường vô trùng.

Hứa Bách nghe vậy, mặt mũi tiều tụy cũng sáng lên, không thể tin được: "Thật, thật không? Tốt quá tốt quá!" Sau đó ông lại nghĩ đến điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Sao bệnh viện lại dễ đồng ý như vậy?"

"Có tiền có thể sai sử ma quỷ." Từ Sầm Quân lấy túi tinh thể hạt nhân ra, đây là túi tinh thể hạt nhân từ cấp hai trở lên mà họ thu gom được suốt dọc đường, cái túi to phồng lên lúc này đã rỗng tuếch.

Hứa Bách cùng lúc đau lòng tinh thể hạt nhân vất vả mới kiếm được, cùng lúc lại thấy may mắn dùng tinh thể hạt nhân có thể đổi lấy điều kiện nghỉ ngơi tốt hơn cho Triệu Lê, trong lúc nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.

Ngược lại Phương Kỳ Kỳ yên lòng, an ủi Hứa Bách: "Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết không phải là chuyện lớn, phòng bệnh một người không có nhiều, động vật biến dị bốn chân thì ở đầy bên ngoài, hết tinh thể hạt nhân rồi thì kiếm lại là được."Triệu Lê được thuận lợi chuyển vào phòng riêng trong bệnh viện, Từ Sầm Quân cũng nhận nhiệm vụ săn bắn của căn cứ Vương Trinh. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Bách và Phương Kỳ Kỳ ở bệnh viện thay phiên chăm sóc, Từ Sầm Quân thì đi theo đoàn săn bắn lâm thời ra ngoài làm nhiệm vụ.

Mỗi sáng sớm, Từ Sầm Quân sẽ đưa Phương Kỳ Kỳ đến bệnh viện đổi ca với Hứa Bách rồi ra ngoài săn bắn.

Ngoài phòng bệnh.

Từ Sầm Quân ôm Phương Kỳ Kỳ, cúi đầu hôn đôi môi mềm mại của cậu, "Anh đi đây."

Phương Kỳ Kỳ vùi mặt ở ngực hắn, ngửi mùi linh sam dễ ngửi trên người hắn, một lát sau đội mũ cho hắn, buộc thật chặt, "Chú ý an toàn."

Từ Sầm Quân khẽ cười chạm trán cậu, nhìn cậu vào phòng bệnh mới xoay người rời đi.

Trên hành lang dài ở bệnh viện có một người mặc áo bệnh nhân đi ngang qua Từ Sầm Quân, khẽ gật đầu chào hỏi hắn, tiếp theo lại canh giữ ở góc hành lang không xa phòng bệnh, nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh.

Từ Sầm Quân ra bệnh viện đi hai vòng, vào một bãi đỗ xe, nơi này là khu đỗ xe dành cho những xe từ ngoài vào của căn cứ Vương Trinh.

Một chiếc xe việt dã trên địa hình tuyết màu đen rất ngầu đỗ cạnh tường, Vương Sung nhảy xuống xe, "Anh Quân, văn kiện có người đem đến rồi, Lý Diệp nói có vài việc anh Trương đã xử lý gần xong nên không đem đến, những việc này là chuyện khá khẩn cấp trong căn cứ."

"Được, tôi xem xem." Từ Sầm Quân lên xe, lật xem một xấp văn kiện, đọc xong, hắn mở máy phát tín hiệu vệ tinh trên xe ra, đèn tín hiệu màu đỏ lóe lên chuyển thành đèn xanh, một giọng nói kèm theo sóng điện từ vang lên trong máy truyền tin.

"Thủ trưởng?"

"Ừ, là tôi." Từ Sầm Quân lật tài liệu trong tay, "Tôi đã xem tài liệu cậu gửi, mấy vấn đề dân sinh không có vấn đề lớn gì cứ triển khai như bình thường là được. Có một vài luật và quy định trong sơ thảo của luật căn cứ Hắc Kỳ có tiêu chuẩn quá hà khắc, chờ tôi về sẽ thảo luận lại, đồng thời cậu tìm thử trong căn cứ có người từng làm trong bộ Pháp vụ hoặc luật sư để hỗ trợ hoàn thiện. Ngoài ra tôi không thấy kết quả thu hoạch của một số ruộng thử nghiệm, tất cả hạt giống cải tiến năm nay thất bại hết sao?"

"Vâng em đã nhớ rõ, hạt giống cải tiến thất bại nhưng không phải hoàn toàn, cây trồng biến dị nhanh chóng sinh trưởng, nhưng chỉ lớn chứ không có lương thực..." Đầu kia Lý Diệp rõ ràng báo cáo tình hình gần đây của căn cứ Hắc Kỳ, cuối cùng hỏi một câu: "Bao giờ anh về, anh Trương bị thương nặng bây giờ vẫn đang ở căn cứ Thự Quang, anh lại mất tích lâu như vậy, đám khốn trong căn cứ kia không biết anh đã về, đang rục rịch rồi."

Từ Sầm Quân khép lại văn kiện để sang một bên, nhàn nhã nói: "Để chúng nhảy nhót thêm ít lâu, tôi về dễ thanh lọc căn cứ."

"Đúng rồi, mấy ngày hôm trước không biết Phương Bạch Mặc có được tin tức ở đâu, đến Hắc Kỳ tìm người, nhưng anh ta cũng không chắc Phương Kỳ Kỳ đang ở cùng anh, chỉ là thử thăm dò."

Từ Sầm Quân biến sắc, "Cậu trả lời thế nào?"

"Đương nhiên em nói không biết, than thở một hồi tiễn anh ta đi. Hiện tại căn cứ Trường Thanh là mục tiêu trung ương trọng điểm nâng đỡ, em cũng không dám nói nhiều."

"Ừ, đừng nói lỡ miệng."

"Chậc, nhưng như em đã nói rồi, dị năng hệ kim này quá thần kỳ, Phương Bạch Mặc như thể tự đem theo phụ đề, mặc dù là người câm nhưng giao tiếp nhanh hơn nói nhiều."

Từ Sầm Quân không có tâm trạng tán gẫu dị năng của Phương Bạch Mặc, sau khi trò chuyện xong hắn tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt trầm tư một lát, sau đó gõ cửa bảo Vương Sung vào, giao việc hai câu.

Đêm đó, căn cứ Vương Trinh đột nhiên có một thông báo mới, nội dung: Sức chứa dân số trong căn cứ đã đạt đến cực hạn chịu tải trong mùa đông, vật tư tiếp tế còn lại sẽ được ưu tiên cung ứng cho nhân viên căn cứ, người lưu trú ngắn hạn và dài hạn trong căn cứ. Từ ngày hôm nay căn cứ không nhận người bên ngoài vào ở lại, các nhóm đi săn ra vào phải đăng ký nghiêm ngặt theo đầu người, ai vi phạm tự chịu trách nhiệm. Lúc về, Từ Sầm Quân nhặt một nắm đất dưới đất làm mình bẩn một chút, lấy một vali đựng toàn là tinh thể hạt nhân lớn nhỏ mà Vương Sung mang đến, cân nhắc lấy một viên cấp hai và cấp ba.

Phương Kỳ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn quả nhiên đau lòng, phá lệ chủ động muốn phục vụ hắn, đun một bình nước ấm cho hắn tắm, lại mát xa cho hắn, nhưng chỉ mát xa được mấy lần đã đau lòng không làm nổi nữa, nằm trên ngực hắn, ngâm mình trong nước nóng ấm áp buồn ngủ.

Chăm sóc người bệnh trong bệnh viện không phải dễ, mắt Phương Kỳ Kỳ đã có quầng thâm.

Từ Sầm Quân cúi đầu hôn thái dương cậu, ngón tay cái và ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, nếu Phương Kỳ Kỳ là mèo, hiện tại nhất định đang grừ grừ.

"Tiểu Lê đã đỡ hơn chưa?" Từ Sầm Quân hỏi.

Phương Kỳ Kỳ nhắm hai mắt, uể oải đáp: "Hôm nay trông có tinh thần hơn, lúc trước ở trong phòng bệnh nhiều người không thể nghỉ ngơi tốt." Cậu ngáp một cái, đột nhiên nói: "Ngày mai em đi săn với anh nhé? Kiếm nhiều tinh thể hạt nhân và lương thực hơn, chờ Tiểu Lê khỏe lên chúng ta sẽ xuất phát."

Tay đang vuốt ve gáy cậu của Từ Sầm Quân khẽ dừng một chút, "Không cần, em ở trong căn cứ an toàn, chuyện kiếm tiền để anh."

Phương Kỳ Kỳ nhấc đôi mắt hồ ly, hừ một tiếng, nói lầm bầm: "Chủ nghĩa Alpha, cái gì mà Alpha đối ngoại Omega đối nội."

Từ Sầm Quân bị câu nói của cậu chọc cười, bàn tay êm ái ấn đốt sống cổ của cậu, dịu dàng nói: "Chúng ta bây giờ giống một cặp vợ chồng không?"

"Ừm..." Phương Kỳ Kỳ thoải mái nhắm hai mắt, lười biếng đáp lại: "Cũng hơi giống."

Từ Sầm Quân ngậm cười, cúi đầu cắn mũi Omega, lại nhẹ nhàng liếm. Phương Kỳ Kỳ nửa mở mắt, ngẩng đầu chạm vào môi hắn, hai người hôn thật lâu, giống như đôi tình nhân quấn quýt lấy nhau.

Hôn một hồi Phương Kỳ Kỳ cũng thấy nhộn nhạo. Đã nhiều ngày họ không làm tình, pheromone quả vải bắt đầu trở nên dính nhớp. Alpha rõ ràng cảm giác được, hôn càng dùng sức, hạ thân cũng dần ngẩng đầu cứng rắn kề ở giữa chân Omega.

"Chụt" một tiếng rời môi, Phương Kỳ Kỳ thở gấp cong người cưỡi trên người hắn, hai tay nâng mặt hắn lên nhìn chăm chú.

Mặt của Từ Sầm Quân đẹp trai nhã nhặn không hề hung hãn, mặt ngoài trông rất ôn hòa, trên thực tế bụng đầy "ý xấu".

Phương Kỳ Kỳ dừng lại ở môi Từ Sầm Quân, vừa hôn xong môi lóng lánh nước, đường cong rất gợi cảm, trông cũng rất mềm mại rất hợp để hôn môi. Cậu rướn người liếm một cái, vừa hôn vừa hàm hồ nói: "Từ Sầm Quân, anh rất thơm, ăn rất ngon."

Từ Sầm Quân nhướng mày, trêu đùa: "Nếu giới tính thay đổi, em chính là Alpha háo sắc đùa giỡn Omega."

"Hừ." Phương Kỳ Kỳ ngẩng đầu lên, dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm Alpha lên như tay ăn chơi, giọng điệu phong lưu bất cần, "Sao em không thể là Omega háo sắc? Đêm nay hầu hạ em cho tốt."

"Không mệt sao, mắt em có quầng thâm rồi đấy."

Phương Kỳ Kỳ tự tin nói: "Em có cần vận động đâu!" Nói xong cậu vội vàng sờ thắt lưng hắn, "Nhanh lên, đánh nhanh thắng nhanh."

Từ Sầm Quân cười, nhéo mông cậu dưới nước, "Không nhanh được."

Từ Sầm Quân đau lòng cậu, chỉ qua loa làm một lần, mặc dù như thế hai người cũng rất thỏa mãn, pheromone quả vải và linh sam lạnh như băng dung hòa với nhau, mùi quả vải hương vị ngọt ngào trung hòa hơi lạnh và sắc bén của mùi linh sam. 

Sau đó hai người nằm trong chăn ấm áp thân mật ôm nhau hôn môi, hôn đến khi Phương Kỳ Kỳ ngủ, cái miệng nhỏ chu ra, nhắm chặt hai mắt, ngoan giống con cáo trắng nhỏ.

Hai người giống như đôi vợ chồng làm công ăn lương bình thường trước mạt thế, sáng dậy cùng nhau ăn sáng, một người đến bệnh viện, một người ra ngoài săn bắn, trước khi chia xa còn phải hôn nhau thật lâu.

Họ đã ở căn cứ Vương Trinh gần 20 ngày, Phương Kỳ Kỳ càng ngày càng tin cậy hắn. Bệnh tình của Triệu Lê cũng khởi sắc, tất cả đang phát triển theo hướng tốt, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng Từ Sầm Quân luôn luôn bất an.

Hắn đặt văn kiện trên tay xuống, tháo kính đặc biệt khi làm việc lâu ra, nhắm mắt lại xoa mũi, đầu kia thông tin vệ tinh Lý Diệp vẫn đang nói gì đó, tiếng điện lưu vang ù ù.

Lúc này, một chiếc xe tải chở lượng lớn con mồi đi qua, Từ Sầm Quân mở mắt ra, đeo kính vào, lơ đãng liếc nhìn, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.

Chiếc xe chở đầy động vật chạy ầm ầm trên đường đến lò mổ, sáu chiếc lốp xe bị lún xuống do sức nặng.

Trong xe, bụng của một con lợn rừng cao ba mét bỗng nhiên bị một chiếc gai vàng đâm thủng, gai rạch bụng con lợn, một người đàn ông người mặc áo giáp kim loại chui ra khỏi thi thể của con lợn.

Khóa kim loại ngoài xe bị một lực không biết tên mở ra, một bóng người nhanh chóng lóe lên rồi biến mất trong ngõ hẻm.