Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng

Chương 30




Phương Kỳ Kỳ gần như một đêm không ngủ lại tiêu hao quá nhiều thể lực, hơn nữa đang phát tình cơ thể vốn yếu ớt. Cậu tựa vào ghế một lát đã ngủ, tỉnh dậy đã tới căn cứ Trường Thanh.

Theo cửa sổ nhìn xuống, sân bay bốn phía người lốn nhốn.

Trợ lý thí nghiệm cải tạo Beta đang nghển cổ trông mong, vừa nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ xuống trực thăng, mang thùng xông đến, bị Phương Bạch Mặc ngăn lại.

Phương Kỳ Kỳ ngáp một cái, buồn ngủ đến độ mí mắt không mở ra được, cậu thành thạo vén áo lên nói, "Rút nhanh, buồn ngủ."

Trong thí nghiệm cải tạo khoang sinh sản của Beta, Phương Kỳ Kỳ là vật thí nghiệm Omega số 1 có gen sàng lọc cao nhất, trong máu có thành phần có thể xúc tiến khoang sinh sản phát triển, tháng nào cũng bị rút máu để phục vụ thí nghiệm, cậu đã thành thói quen.

Di Không lại nhíu mày khó chịu nhìn trợ lý, "Chậc, ông già này không thấy nó mệt lắm rồi à, không thể nghỉ mấy ngày rồi rút máu sao?"

Đã nhiều năm như vậy, trợ lý lúc trước đi theo Phương Viên hai bên tóc mai đã bạc, ông lạnh nhạt nhìn Phương Tình Tình, đối với nữ Alpha trốn khỏi nhà họ Phương này trước giờ ông chưa bao giờ hòa nhã. Ông im lặng không lên tiếng rút máu, đưa thùng trên tay cho Phương Kỳ Kỳ, "Mười hai chai thuốc ức chế." Nói xong xoay người đi.

Phương Tình Tình bị coi là không khí "Chậc" một tiếng, cạn lời với sự trung thành của đối phương. Bà đi về trước hai bước đã ngửi thấy mùi pheromone Alpha nồng nặc trên người Phương Kỳ Kỳ.

Phương Tình Tình dựng cả tóc gáy, Alpha trời sinh bài xích Alpha khác, Alpha càng có gen cao cấp càng nghiêm trọng. Bà nhíu mày, kéo Phương Kỳ Kỳ nhìn thấy vết cắn ở gáy cậu, trong mắt nhất thời đầy sát ý, "Con bị đánh dấu? Ai làm?" lại nhìn Phương Bạch Mặc, "Cậu bảo vệ thế nào vậy?"

Phương Bạch Mặc bị quát cúi đầu, đây là anh thất trách, anh cũng rất đau lòng.

Phương Kỳ Kỳ nhíu mày, tai ong ong. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, cậu thật sự buồn ngủ chết đi được muốn ngủ tiếp, tựa vào vai Phương Tình Tình nói: "Đừng ồn ào, buồn ngủ."

Phương Tình Tình ngẩn ra, từ sau khi hai người quen biết đứa con hờ này chưa từng yếu đuối trước mặt bà, là Omega không cần người bảo vệ. Bà thở dài, thoải mái ngồi xổm xuống bế Phương Kỳ Kỳ lên, "Ngủ đi, tỉnh lại nói sau."

Phương Kỳ Kỳ nhắm hai mắt tựa vào vai Phương Tình Tình, ngửi được mùi hoa hồng nhàn nhạt. Pheromone của Alpha người thân cũng có thể làm cậu cảm thấy yên tâm, thần kinh thả lỏng.

Phương Kỳ Kỳ ngủ rất sâu, khi đợt phát tình thứ hai đến cậu thấy nóng bừng, đứng dậy tiêm cho mình một liều thuốc ức chế rồi lại ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại lần nữa đã là trưa ngày thứ ba, cậu mở mắt chậm rãi chớp chớp, thấy lạ mới bật người ngồi dậy. Cậu ngắm nhìn bốn phía xác nhận mình không biết căn phòng này, rùng mình căng thẳng.

Sao lại thế này? Không phải cậu đã trở lại căn cứ Trường Thanh rồi sao?

Đúng lúc này, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Phương Tình Tình thoải mái bưng một đĩa sườn bò non đang bốc hơi nghi ngút đi vào, nhìn thấy Phương Kỳ Kỳ tỉnh, mắt bà sáng lên, "Con tỉnh rồi à, dậy ăn cơm."

Phương Kỳ Kỳ thấy bà thì yên lòng, mắt nhìn thịt trên tay bà lại nhìn phòng vệ sinh sau lưng, một lời khó nói hết ghét bỏ nói: "Cô ăn thịt nướng... trong phòng vệ sinh?"

"Ha ha ha..." Phương Tình Tình cười ha hả, dùng một tay ôm mông Omega, dễ dàng bế Phương Kỳ Kỳ lên, "Đi, xem phòng ta làm cho con."

"Thả con xuống dưới!" Phương Kỳ Kỳ trọng tâm không vững ôm cổ bà, "Phương Tình Tình cô đừng quá đáng!"

Alpha bất kể nam nữ đều vừa cao vừa to khỏe, Phương Tình Tình ôm cậu như xách gà con, mở cửa phòng ôm cậu vào trong sân ngập tràn ánh nắng. Lúc này Phương Kỳ Kỳ mới phát hiện rõ ràng là mùa đông nhưng độ ấm ở đây khiến cậu rất thoải mái.Cậu xuống dưới chân trần đứng trên sàn nhà được ánh mặt trời chiếu ấm áp, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, mắt hồ ly sáng rực nhìn chằm chằm Phương Tình Tình, viết rõ ràng "Mau nói cho con biết sao lại thế này".

Phương Tình Tình kiêu ngạo hất cằm, ý bảo cậu đi theo mình. Phương Kỳ Kỳ ngoan ngoãn đi theo Phương Tình Tình đi ra khỏi một cánh cửa nhỏ, cậu phát hiện mình về phòng trong căn cứ Trường Thanh, cánh cửa cậu vừa bước ra là để tránh nguy hiểm.

Phương Tình Tình đóng cửa ngầm, lại lần nữa đẩy ra.

Phương Kỳ Kỳ bối rối, bên trong là căn phòng lúc cậu vừa mới tỉnh lại, cậu bước vào trong phòng nhìn lại, đúng là cửa phòng vệ sinh lúc Phương Tình Tình đi ra.

Phương Tình Tình giải thích: "Không gian căn nhà này hướng Nam, cả không gian được ta liên kết với cánh cửa ngầm của con, cánh cửa ngầm ở phòng con là lối ra, cũng có nghĩa trừ cửa ngầm ở phòng con, không có chỗ nào khác có thể ra vào chỗ này."

Phương Kỳ Kỳ lắng nghe, hào hứng đi thử lại một lần, "Thú vị, liên kết cái biệt thự nữa cho con đi."

Phương Tình Tình nghe vậy hừ cười: "Con tưởng là dễ lắm sao? Chỉ liên kết phòng ngủ và nhà cho con mà ta mất ba ngày mới hồi sức."

Phương Tình Tình là người dị năng cấp sáu, dị năng giống như biển rộng cũng phải mất ba ngày mới khôi phục, xem ra là không dễ dàng thật. Phương Kỳ Kỳ cảm kích, đừng giọng nói không được tự nhiên cảm ơn: "Được rồi, cảm ơn cô."

Phương Tình Tình nghe vậy ngược lại mất tự nhiên, bà vuốt mái tóc xoăn của mình, giả bộ vô tình nói: "Cảm ơn thì cảm ơn, con cũng đừng ỷ lại ta đấy. Con biết mà, con người ta không có tình cảm gì."

"Hừ, làm như thể con có cảm tình gì với cô, người phụ nữ xa lạ có liên hệ máu mủ." Phương Kỳ Kỳ nhìn Phương Tình Tình rõ ràng thở phào, yên lặng trợn mắt trong lòng.

Phương Tình Tình này rất mâu thuẫn, từ nhỏ đã thích trừ bạo giúp yếu, làm nhiều hơn nói, rất dễ thu hút người yếu thế không muốn xa rời. Nhưng bà biết mình không thể đáp lại tình cảm, sợ bị người thích bị ỷ lại. Phương Viên vừa mới bày tỏ thích một chút bà đã rút lui, không chỉ bởi vì bà cảm thấy thân phận mình không xứng, cũng bởi vì tình cảm của người khác đối với bà là gánh nặng. Mà Phương Viên lại là kẻ cực đoan, bà phải chạy trốn khỏi nhà vào bộ đội mới tránh thoát nhà họ Phương.

Sau khi Phương Kỳ Kỳ quen biết bà, Phương Tình Tình đối tốt với cậu, lại cứ nhắc nhở cậu rằng mình không có cảm tình, Phương Kỳ Kỳ cũng muốn khuyên bà đi khám bác sĩ tâm lý, "Bao giờ cô đi?"

"Đi ngay đây, đã lấy được thuốc thí nghiệm, hộ tống quay về căn cứ trung ương là ta hoàn thành nhiệm vụ." Phương Tình Tình nhìn vết cắn ở gáy Phương Kỳ Kỳ, lại nói: "Ta đã hỏi Phương Bạch Mặc rồi, là tên Từ Sầm Quân đúng không? Ta ngửi thấy mùi này là đánh dấu vĩnh viễn, mùi của con sắp không còn, nó cưỡng ép đánh dấu con à?"

Phương Kỳ Kỳ nằm úp sấp trên giường mình, hiện tại cậu vừa nghe thấy tên Từ Sầm Quân là đau đầu. Cậu nằm úp xuống gối đầu thở phì phò nói: "Bây giờ con không muốn nhắc đến anh ấy."

Phương Tình Tình thấy thế híp mắt, "Ta giúp con dạy dỗ nó, nếu con muốn xóa dấu thì ta liên lạc để người trong sở nghiên cứu trung ương hỗ trợ."

Phương Kỳ Kỳ hơi tò mò, "Cô muốn dạy anh ấy thế nào? Đánh một trận? Cô là quân nhân có thể tùy tiện đánh người?"

Phương Tình Tình siết chặt nắm tay: "Ta không dạy được, thằng bố nó còn không dạy được nó sao."

Từ Sầm Quân ở căn cứ Vương Trinh đợi ba ngày, xác nhận Phương Kỳ Kỳ thật sự rời đi sẽ không trở về mới đưa Hứa Bách và Triệu Lê cùng trở về căn cứ Hắc Kỳ.

Hứa Bách và Triệu Lê không rõ vì sao, Triệu Lê nhìn thấy sắc mặt của Từ Sầm Quân muốn nói lại thôi cũng không dám hỏi, yên lặng đi theo đến Hắc Kỳ.

Xe tải vừa mới lái vào cửa căn cứ, một chiếc trực thăng có biểu tượng căn cứ trung ương lướt qua trên bầu trời, thông tin vệ tinh đồng thời vang lên, giọng Lý Diệp truyền đến: "Thủ trưởng, cha mẹ anh vừa đến đây."

Từ Sầm Quân dặn dò người sắp xếp chỗ ở cho Hứa Bách và Triệu Lê, sau đó đi vào cửa nhà, liếc mắt là thấy cha mẹ ngồi trên ghế salon chờ mình, không đợi hắn mở miệng chào cha mẹ, Từ Lập Quốc đã hùng hổ quát: "Quỳ xuống!"

Từ Sầm Quân mặt không thay đổi chậm rãi quỳ xuống sàn nhà đá cẩm thạch lạnh như băng, lưng thẳng tắp.

Vương Sung và Lý Diệp vào theo thấy cảnh này, thức thời cúi đầu rời đi.

Từ Lập Quốc nhìn chằm chằm con mình, "Tự con nói xem con làm cái gì đi!"

Từ Sầm Quân cụp mắt im lặng không lên tiếng, hắn mơ hồ đoán được là vì sao, nhưng không có chứng cứ, cũng không rõ cha mình biết được bao nhiêu.

Chu Ly Anh ngồi cạnh đỏ mắt đi lên trước, "Sao con lại biến thành như vậy? Từ nhỏ đến lớn mẹ dạy con như vậy sao? Mẹ chỉ sợ con ỷ vào quyền thế trong nhà làm loạn, không chí tiến thủ, trưởng thành ăn chơi trác táng, mọi việc mẹ đều trông con, dẫn đường con. Kết quả con thì hay rồi, lợi dụng mạt thế cưỡng ép đánh dấu Omega nhà người ta... con... con..." Chu Ly Anh tức giận run rẩy giơ tay lên, nhưng tu dưỡng tốt đẹp khiến bà không thể xuống tay. "Cha người ta tìm đến tận nhà, con để mặt mũi nhà họ Từ ở đâu? Không sợ làm tổ tiên thất vọng sao!" Từ Lập Quốc tức giận thở phì phì, mắng không hết giận vơ lấy bình hoa ném qua.

Từ Sầm Quân không trốn, trán nháy mắt bị đập chảy máu, đầu choáng váng, hắn cảm giác có chất lỏng chảy xuống, khi mở mắt ra, mắt đỏ toàn máu.

Chu Ly Anh oán trách nhìn Từ Lập Quốc, "Có thế nào cũng đừng đánh con chứ, hòm thuốc ở đâu?" Bà tìm ngăn kéo TV, lấy hòm thuốc băng bó cho Từ Sầm Quân.

Từ Sầm Quân vẫn quỳ thẳng tắp, hắn nhìn Từ Lập Quốc, cố chấp hỏi: "Phương Tình Tình có quan hệ gì với nhà họ Phương?"

Từ Lập Quốc lại tức, "Cái này có liên quan gì với con?"

Từ Sầm Quân choáng váng, vẫn cố chấp cầu khẩn nói: "Cha, nói cho con biết đi."

"Hừ, rất lâu trước kia Phương Tình Tình là cận vệ của chủ nhân nhà họ Phương, bởi vì nguyên nhân nào đó trốn vào trong quân đội để tránh bị đuổi bắt, cô ta cũng là cha Alpha của Phương Kỳ Kỳ."

"Cận vệ? Khi đó thời đại văn minh thật sự có gia tộc còn nuôi cận vệ sao?" Từ Sầm Quân tự lẩm bẩm.

Từ Lập Quốc hừ cười một tiếng, "Nhà họ Phương hay là nói cách khác tập đoàn Ngọc Trúc còn phong kiến hơn con tưởng, cận vệ họ nuôi cả đời chỉ trung thành với gia chủ, mấy trăm năm qua cũng chỉ có Phương Tình Tình bỏ trốn. Gia nghiệp của họ trải rộng khắp nơi, trước nay đều là đối tượng quan sát trọng điểm, chẳng qua sau này con nối dõi khó kế tục, sau mạt thế thế lực cũng mất gần hết."

Từ Sầm Quân đã không nghe rõ cha mình nói gì, cho nên Phương Kỳ Kỳ không lừa hắn, Phương Bạch Mặc đúng là cận vệ của cậu. Ngày đó hắn xuyên qua bức rèm bị gió thổi nhìn thấy hai người ôm nhau là tức máu dồn lên não, không nghe lọt tai lời giải thích của Phương Kỳ Kỳ, thật ra cẩn thận nghĩ lại những chi tiết trong bao năm qua, Phương Kỳ Kỳ mới là người làm chủ.

Từ Sầm Quân mắt không tiêu cự đờ ra quỳ, Chu Ly Anh băng bó kỹ vết thương, nâng mặt hắn hỏi: "Đập hỏng đầu rồi à?"

Từ Sầm Quân lúc này mới chớp mắt, cứng đờ nhìn mẹ mình, nhẹ nhàng lắc đầu.

Chu Ly Anh nhíu mày, bà lo lắng nhìn con, đôi mắt đen láy như thể không kìm nén được nữa mà vỡ nứt ra.

Từ Lập Quốc để lại hai vệ binh và nói một câu trong vòng một năm không được bước ra Hắc Kỳ rồi đứng dậy rời đi, giam lỏng hắn ở căn cứ Hắc Kỳ. Từ Sầm Quân không có ý kiến, nếu hắn thật sự muốn đi ra ngoài, ai dám ngăn cản hắn.

Nhìn theo trực thăng của cha mẹ rời đi, Từ Sầm Quân quay lại phòng khách ngồi yên trên ghế salon không hề chớp mắt, qua một lúc lâu mới nằm nghiêng tiếp tục ngẩn người. Hắn nhìn trời ngoài cửa sổ từ đen chuyển thành trắng, chim biến dị hót vang và ánh mặt trời chiếu rọi mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Lý Diệp đến, cẩn thận chào hỏi hai vệ binh ở cửa, sau đó đi vào phòng khách nhặt sạch mảnh bình hoa vỡ vụn, nhỏ giọng gọi: "Thủ trưởng? Thủ trưởng..." Thấy hắn không phản ứng, anh cau mày lại đến gần, "Anh Quân! Anh không sao chứ?"

Từ Sầm Quân bị Lý Diệp đánh thức cau mày ngồi dậy, hai tay bụm mặt, giọng khàn khàn nói: "Nói đi."

Lý Diệp liền bắt đầu báo cáo: "Lần trước anh bảo em tìm xem trong căn cứ có luật sư không, em tìm được một luật sư làm ở văn phòng luật sư top 3 trước mạt thế, hẹn buổi sáng nói chuyện, người ta đang ở phòng làm việc chờ anh qua; buổi chiều phải đến thực địa mới quy hoạch khảo sát, tối muộn có hẹn với người phụ trách căn cứ Đức Sùng để trao đổi lương thực..."

Từ Sầm Quân hít sâu một hơi, ngay cả thời gian khổ sở cũng không có, rất nhiều công việc đang chờ hắn xử lý. Hắn lau mặt biểu hiện như thưòng, cảm xúc ổn định đứng lên về phòng rửa mặt cạo râu thay quần áo. Người vẫn là người đó, nhưng Lý Diệp cảm thấy thủ trưởng giống như không có ba hồn bảy vía. 

Trước kia gián điệp của Từ Sầm Quân ở căn cứ Trường Thanh sẽ báo cáo tin tức mỗi tháng một lần, nhưng sau khi Từ Sầm Quân mất tích tần suất báo cáo biến thành nửa tháng một lần.

"Hai tuần này Phương Kỳ Kỳ và Phương Bạch Mặc vẫn không ra ngoài, Di Không đã đến một lần. Tài nguyên ở căn cứ Trường Thanh thiếu thốn, trung ương đã ủng hộ nhiều nhiên liệu đốt chủ yếu để duy trì thí nghiệm, cũng duy trì cài đặt phương tiện thông tin vệ tinh để tạo điều kiện hợp tác thuận lợi. Trước mắt dự án trọng điểm của căn cứ Trường Thanh là cải tiến thuốc, nâng cao xác xuất thành công cải tạo Beta."

Từ Sầm Quân nghe xong báo cáo, hỏi: "Đã cài đặt thông tin vệ tinh, Phương Kỳ Kỳ có số thông tin không?"

Người báo cáo lắc đầu, "Tạm thời chỉ nghe được phòng thí nghiệm đang sử dụng."

Từ Sầm Quân trầm ngâm, "Ừ, nếu có số thông tin của Phương Kỳ Kỳ thì báo cáo lại. Các cậu che giấu rất tốt, sang năm có thể cho hai suất cho các cậu vào khu nội thành."

Người báo cáo sáng mắt lên, "Cảm ơn thủ trưởng!"

Chờ cậu ta rời khỏi, Từ Sầm Quân lại hỏi Lý Diệp, "Mấy ngày hôm trước cậu nói phát hiện tin tức mỏ than, có thật không?"

"Ồ, chuyện đó hả! Giả!" Lý Diệp cười nói: "Đó là hầm các thôn dân đào để nung gốm lúc trước thôi."

"Là thật."

"A?"

"Từ hôm nay trở đi, tin tức phát hiện mỏ than là thật, vật vô chủ ai cũng có thể chiếm trước, cậu sai hai người cấp bốn đi trông coi."

"Vâng!" Lý Diệp phản ứng kịp, thủ trưởng làm như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn, anh đi theo Từ Sầm Quân từ khi còn là đoàn săn bắn, Từ Sầm Quân ít khi quyết định sai.

Từ Sầm Quân tựa vào ghế xoay bút, vẻ mặt trầm ngâm.

Ngày hôm sau, tin tức phát hiện mỏ than lan truyền khắp nơi, các căn cứ thiếu nguyên liệu đều rục rịch.