Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhắm Mắt Theo Liều - Kết Hôn Không Mời Họ Hàng

Chương 32




Theo mậu dịch không có giới hạn của căn cứ Hắc Kỳ, hai căn cứ trao đổi thường xuyên hơn trước kia nhiều, mà mỗi lần hàng loạt lương thực đưa tới luôn có một bông hoa hồng máu đầy pheromone Alpha, trước khi pheromone Alpha trên đóa hoa hồng lần trước tan biến luôn có thêm một đóa hoa mới nồng nặc hơn.

Thỉnh thoảng có kèm quà, có đôi khi là thảo dược trân quý, có đôi khi là tinh thể hạt nhân trong suốt sáng ngời, có lúc là thư của Hứa Bách và Triệu Lê. Hôm nay lại một hộp trong suốt chứa hoa hồng được đưa đến phòng sách, ngoài hoa hồng còn một cái hộp sắt hình vuông, bên trên dán giấy niêm phong chỉ có Phương Kỳ Kỳ được mở ra.

Phương Bạch Mặc không tiện tùy ý mở đồ của chủ nhân, về phương diện khác lại lo cho an nguy của Phương Kỳ Kỳ, đôi mắt xám tro nghiêm túc nhìn chằm chằm hộp sắt trong tay Phương Kỳ Kỳ, nào biết cậu chỉ hé ra một khe nhỏ nhìn thoáng qua rồi "Cạch" một tiếng vội khép lại, mắt hồ ly xinh đẹp lúc thì kinh ngạc lúc lại ngượng ngùng.

Hộp sắt nhẹ bẫng, bên trong chỉ có một tấm ảnh, một bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm dương v*t thô to, trên dương v*t thẳng tắp còn dính chất lỏng trắng ngà.

Hai người đã quấn lấy nhau trên trăm lần nên đương nhiên Phương Kỳ Kỳ nhận ra là của Từ Sầm Quân, mắng thầm đồ biến thái, đêm đó giận mà thủ dâm hai lần.

Cơ thể của Omega trong thời gian mang thai nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều, khát vọng đối với pheromone Alpha làm cho cậu không chịu nổi một chút cám dỗ, trong mộng thỉnh thoảng lại mơ thấy tình ái kịch liệt trước kia, bên tai như là quanh quẩn tiếng thở dốc khêu gợi của người đàn ông, thắt lưng vững chãi không ngừng đưa đẩy, còn có dương v*t thô to mang đến cho cậu khoái cảm vô tận, lúc tỉnh dậy hạ thân lại ướt dầm dề, Phương Kỳ Kỳ ảo não vùi vào gối khóc nức nở như thú con.

Phương Kỳ Kỳ không giấu giếm chuyện mình mang thai, ba tháng sau bụng cậu đã hơi nhô lên, lúc bốn tháng đến gần là có thể thấy rõ bụng, lúc năm tháng cậu đã không thể đứng làm thí nghiệm trong thời gian dài, bụng lớn đến độ ai nhìn vào cũng biết là cậu đang mang thai.

Nhờ vào bông hoa hồng máu, cậu coi như hít đủ pheromone Alpha, có pheromone Alpha trấn an, thời gian mang thai cậu không gặp cảm giác không khỏe. Những đóa hoa hồng này giống như là thuốc khiến cậu nghiện, thậm chí cậu bắt đầu chờ mong hoa mới.

Hôm nay là ngày chở lương thực cố định của căn cứ Hắc Kỳ, Phương Kỳ Kỳ đi ra khỏi không gian, nhìn thấy Phương Bạch Mặc ôm một cái hộp trong suốt ở cửa phòng sách, chẳng qua hoa hồng bên trong không đúng lắm, cậu lấy xem, là một bông hoa hồng thật.

Phương Bạch Mặc giải thích: 【 Lúc đưa tới đã là như vậy. 】

Trong phòng sách, Phương Kỳ Kỳ ôm cánh tay nhìn chằm chằm đóa hoa hồng thật hồi lâu. Nếu cậu không đoán sai, lần sau đưa tới cũng sẽ là hoa hồng thật. Từ Sầm Quân thông qua phương thức này, giai đoạn trước dùng pheromone hoa hồng máu dụ dỗ cậu, sau đó đột nhiên cắt đứt muốn khiến mình không chịu nổi rồi chủ động tìm hắn, hơn nữa hắn còn biết cậu mang thai càng thêm khát khao pheromone Alpha. 

Hừ, cậu không cho hắn đạt được ý đồ!

Phương Kỳ Kỳ hơi cong khóe miệng lên, đôi mắt sáng ngời, dấy lên ý chí chiến đấu khi đối nghịch với Từ Sầm Quân trước kia.

Cậu kết nối thông tin vệ tinh, gọi điện cho Phương Tình Tình, chuông vang hồi lâu mới có người nghe.

Phương Kỳ Kỳ cố ý làm nũng gọi: "Alo, ba yêu của con."

Đầu kia vừa mới kết nối điện thoại rụp một tiếng cúp máy, Phương Kỳ Kỳ mặt đen gọi lại, ưỡn cái bụng lớn gọi rất vang dội: "Phương Tình Tình!"

Đầu kia rõ ràng là tiếng thở phào, Phương Tình Tình nói: "Làm ta sợ phát khiếp, tưởng là con điên rồi dùng kiểu giọng này gọi ta."

Phương Kỳ Kỳ liếc mắt, nói thẳng: "Cô sắp xếp giúp con, con muốn gặp mặt Trần Thanh Diệm để mấy quả cầu không gian nữa."

Giọng điệu Phương Tình Tình khoa trương: "Mấy quả? Tổ tông của ta, con tưởng ta bán sỉ lẻ cầu không gian à? Dị năng của ta bị con chip gắn vào cơ thể theo dõi, ta làm một quả cầu không gian cũng phải báo cáo với tổ chức, một quả cầu không gian để một người dị năng cấp năm thông hành từ trăm km trở lên đã tiêu tốn một phần ba năng lượng dị năng của ta, ta không thể tự điều khiển quá nhiều dị năng. Một mình con cấp bốn, Phương Bạch Mặc cấp năm, không phải là người dị năng cấp thấp, dịch chuyển cần năng lượng lớn, cùng lắm là ta cho con một quả cầu có thể xuyên qua không gian giữa hai người, khoảng cách trong vòng năm mươi km, nhiều hơn nữa không có cách."

Phương Kỳ Kỳ bĩu môi, "Được rồi, cô nhanh lên đấy."

Phương Tình Tình là người phái hành động, vừa hay làm xong nhiệm vụ đang trên đường quay về căn cứ trung ương, tiện đường đến đây đưa Phương Kỳ Kỳ đến căn cứ trung ương, đi về trong ngày, người trong căn cứ thậm chí không biết cậu rời đi.

Phương Kỳ Kỳ gặp mặt bàn chuyện với Trần Thanh Diệm coi như thuận lợi, lúc rời đi lần đầu tiên cậu nhìn thấy Beta mà Phương Tình Tình muốn đã lâu, cũng khiến Trần Thanh Diệm bị mê hoặc, quả thật không tệ, vẻ ngoài đẹp trai khỏe mạnh, cười lên tỏa nắng, khí chất điềm tĩnh dịu dàng.

Trần Thanh Diệm căng thẳng tiến lên giải thích Omega mang thai xuất hiện ở trong nhà mình là người của anh họ, không liên quan gì đến mình.

Phương Kỳ Kỳ nhìn cái dáng vẻ căng thẳng ngốc nghếch của hắn mà vừa cạn lời vừa thấy may mắn, nếu Trần Thanh Diệm không mê người yêu thì kế hoạch của cậu sẽ không dễ thực hiện, cậu bỏ lại một câu "Đừng quên chuyện cậu đồng ý với tôi" rồi rời đi.

Sau mạt thế khí hậu toàn cầu dị thường, hầu như không có giai đoạn chuyển tiếp giữa các mùa, thời tiết tháng 5 tháng 6 là giai đoạn gần giống mùa xuân nhất trong năm, tháng 7 tháng 8 là giữa hè, sau tháng 9 là vào mùa đông tuyết rơi.

Đêm xuân gió lạnh hiu hiu, đang là lúc ăn cơm chiều, trong biệt thự trung tâm căn cứ Hắc Kỳ, Từ Sầm Quân và Trần Thanh Diệm đang nhìn nhau.

Từ Sầm Quân nhìn em họ, không biết nói sao, "Vẫn chưa đi à?"

Trần Thanh Diệm nói khí phách: "Cô bảo em nhìn anh ăn hết."

Trên bàn cơm trước mặt họ là mấy hộp giữ nhiệt ấm áp, ba món ăn một món canh, đều là mẹ Từ Sầm Quân làm. Trước đó thỉnh thoảng bà cũng nhờ Trần Thanh Diệm ra ngoài làm nhiệm vụ thuận tiện đưa cơm đến căn cứ Hắc Kỳ cho Từ Sầm Quân ăn. Tốc độ trực thăng của căn cứ trung ương nhanh, lúc đem đồ đến vẫn nóng hổi, nhưng bình thường Trần Thanh Diệm đem đến rồi đi luôn, chưa có lúc nào cứ phải trông hắn ăn xong rồi mới đi như hôm nay.

Từ Sầm Quân đứng dậy vào bếp lấy bát đũa, chia cơm cho Trần Thanh Diệm cùng ăn. Trần Thanh Diệm ở trong quân đội nhiều năm, tốc độ ăn cơm cực nhanh, mấy miếng đã ăn sạch. Sau đó hắn tiếp tục nhìn chằm chằm Từ Sầm Quân ăn sạch đồ ăn, uống canh, sau đó tự giác đem tất cả hộp giữ ấm vào bếp rửa sạch theo tinh thần kỷ luật quân đội.

Từ Sầm Quân cũng tùy hắn, tựa vào ghế salon nghe tiếng nước trong phòng bếp chậm rãi có chút buồn ngủ.

Hắn và Trần Thanh Diệm là họ hàng, nhưng không lớn lên cùng nhau từ nhỏ, quan hệ cũng không thể nói là tốt, thậm chí trước đây hắn có hơi ghen tị với em họ mình. Trần Thanh Diệm không chỉ được ông nội yêu thương, ngay cả cha mình cũng tốt tính với hắn, đối với mình lại nghiêm khắc.

Từ Sầm Quân nghĩ, nếu hắn làm cha chắc chắn sẽ không đối xử với con mình như vậy, mơ màng nghĩ đến Phương Kỳ Kỳ, không biết con của hai người thế nào, Phương Kỳ Kỳ sinh khẳng định đáng yêu...

Đầu hắn càng ngày càng nặng nề, hắn cảm thấy lạ, muốn ngồi dậy nhưng không có sức nhúc nhích, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Trần Thanh Diệm đi ra bếp, cõng Từ Sầm Quân lên đặt xuống giường trong phòng ngủ, sau đó bình tĩnh đi đến chỗ máy bay đỗ, đưa một phi công thấp hơn đeo kính an toàn đến đây. Vệ binh ở cửa là Từ Lập Quốc để lại, tất nhiên là biết Trần Thanh Diệm thậm chí là quen thân, hai người vào biệt thự mà không gặp trở ngại nào.Vào phòng, "phi công" cởi kính an toàn, rõ ràng là Phương Kỳ Kỳ ngụy trang.

Trần Thanh Diệm dặn dò: "Chỉ có thể chuốc thuốc hai tiếng, anh tranh thủ thời gian."

Người trên giường hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, như là chìm vào giấc ngủ thật sâu, không phát hiện có người vào.

Phương Kỳ Kỳ ngồi bên giường, đôi mắt long lanh lúc này hiền hòa, cậu lẳng lặng nhìn mặt Từ Sầm Quân, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt, mũi và đôi môi mềm mại của hắn. Tim cậu đập thật sự nhanh, từ lúc chia xa đến bây giờ đã năm tháng chưa gặp mặt, lúc này vuốt ve mặt Từ Sầm Quân, cậu mới phát hiện ra mình nhớ nhung hắn cỡ nào.

Từ Sầm Quân trong mộng dường như nhận thấy điều gì, nhăn mày lại, như là liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không tỉnh lại.

Phương Kỳ Kỳ cúi người nhẹ nhàng dán lên bờ môi hắn, ngậm lấy đôi môi mềm mại của hắn giống những lần hôn môi trước đó, trong phòng pheromone vị linh sam và quả vải lâu không gặp quện vào nhau, đốt cháy dục vọng chôn giấu đã lâu.

Hai lỗ nhỏ của Phương Kỳ Kỳ rất ướt, trong mắt hồ ly đầy tình dục ướt át. Cậu đỡ bụng bầu leo lên giường, kéo vạt áo của Từ Sầm Quân lên ngực, lộ ra cơ bụng rõ ràng, lại cởi quần ngoài và quần lót của hắn ra, dương v*t im lặng ngủ đông đã hơi cứng lên, lúc này chậm rãi cương thẳng dưới tác dụng pheromone Omega.

"Ưm..." Phương Kỳ Kỳ kích động phun ra nước dâm trong suốt, lỗ thịt dâm đãng mấp máy không ngừng, không kịp chờ đợi muốn nuốt dương v*t.

Một tay cậu cầm dương v*t nửa cương của người đàn ông, cúi người ngậm quy đầu vào trong miệng, đầu lưỡi liếm quy đầu, mê say nuốt dịch đầy mùi pheromone Alpha vào, tay kia thì nâng tinh hoàn lên, hai hòn tinh hoàn chứa đầy tinh dịch, không biết đã bao lâu không phát tiết, một bàn tay cậu mới bao lấy được.

Dưới sự kích thích như vậy, Từ Sầm Quân không ngừng mấp máy mắt muốn mở, khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú cũng ửng hồng, hạ thân lại cứng lên.

Phương Kỳ Kỳ "chụt" một tiếng buông quy đầu bị mình liếm cứng, dương v*t đã vận sức chờ. Đôi mắt cậu đầy tình dục, cậu cởi quần ngồi giữa bụng Alpha, hai lỗ nhỏ ướt dầm dề không ngừng chảy nước, dương v*t nhỏ cũng không ngừng chảy ra dịch tuyến tiền liệt.

Cậu tách hai môi bé ướt nhẹp ra kề vào dương v*t của người đàn ông, không kịp chờ đợi muốn đi ngồi xuống lại bị trượt ta, Phương Kỳ Kỳ gấp đến độ đỏ mắt, lỗ nhỏ đã tưới dương v*t ướt đẫm như thể lũ lụt, nhưng bởi vì lâu quá chưa ăn dương v*t nên căng chặt không vào được.

Phương Kỳ Kỳ đỡ bụng bầu dùng ngón tay tự nới lỏng, một lúc lâu mới nuốt được quy đầu to bằng quả trứng vào, lại chậm rãi ngồi xuống hai phần ba dương v*t, mới thế đã cao trào.

"Ưm a ——" dương v*t của Phương Kỳ Kỳ bắn ra tinh dịch màu trắng, người mềm nhũn ra, hai tay đặt lên cơ bụng Từ Sầm Quân thở dốc.

Từ Sầm Quân cũng cảm nhận được kích thích, dương v*t đầu tiên là được thứ gì đó ấm áp ngậm vào, lại được thứ gì đó mềm mại liếm quy đầu, tiếp theo lại bị lỗ thịt đầy nước bao bọc, hắn thở dốc lại vẫn không tỉnh lại.

Phương Kỳ Kỳ bình tĩnh lại, chậm rãi di chuyển lên xuống, vừa rên rỉ vừa cưỡi dương v*t cứng rắn của người đàn ông lắc lư, mất sức ngồi xuống, quy đầu đâm vào tử cung mềm mại, nháy mắt phun ra một lượng lớn dịch ấm áp.

"Ư a ——sâu quá..." Phương Kỳ Kỳ ngửa đầu mở to hai mắt, nước mắt sảng khoái chảy ra, "Ư... hưm... thoải mái..." Cậu lại chậm rãi lên xuống, đùa giỡn dương v*t trong cơ thể, sau khi cậu cao trào mấy lần cuối cùng người đàn ông cũng bắn ra tinh dịch nóng bỏng vào đầy tử cung cậu.

Có người gõ cửa phòng, là Trần Thanh Diệm nhắc giờ.

Phương Kỳ Kỳ lần mần, đứng dậy khỏi dương v*t, co lại lỗ nhỏ không cho tinh dịch chảy ra, sau đó lau qua cho Từ Sầm Quân, lấy ra một cái ống tiêm, cẩn thận từng li từng tí cắm kim tiêm vào tầng ngoài tuyến thể ở gáy của Alpha, chiết ra một chút dịch gốc pheromone, lại dùng thuốc khử mùi pheromone mà căn cứ Trường Thanh tự nghiên cứu được, pheromone nồng nặc trong phòng dần phai nhạt đi.

Sáng sớm hôm sau, Từ Sầm Quân tỉnh lại trong cơn choáng váng, hắn bén nhạy ngửi được pheromone mùi quả vải đã nhạt đến độ gần như không còn. Mùi hương mà hắn nhớ thương 5 tháng cho dù chỉ có một tia hắn cũng có thể chuẩn xác bắt được, là Omega của hắn, Omega của hắn đã tới.

Hắn chống đầu ngồi dậy, giơ tay vuốt lỗ kim rất nhỏ ở gáy mình. Hắn cũng không phải người chết, có làm hay không hắn vẫn có thể cảm giác được. Liên hệ với sự dị thường của Trần Thanh Diệm tối hôm qua và bản thân mình ăn cơm xong là lăn ra ngủ, hắn không khó suy đoán ra là có chuyện gì xảy ra.

Từ Sầm Quân vùi mặt vào hai tay thở dài, sau đó nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Tốn sức lấy pheromone của hắn như vậy cũng không chịu gặp mặt hắn lúc tỉnh sao?

Hắn ngồi yên trên giường thật lâu, cuối cùng đôi mắt đen kịt giống dã thú bị ép đến đường cùng.