Câu mà tôi của kiếp trước từng nói nhiều nhất là, khi nào ngồi không mà vẫn có đồng vào, tôi sẽ làm chân chạy vặt hoặc bám càng một nhà sinh vật học tới Amazon quay phim tài liệu, sau đó tìm một cánh rừng không người, xây một căn nhà gỗ đầy ắp sách và ở ẩn. Áng theo lời bạn bè thì tôi đích thị là một kẻ điên muốn vào núi sâu rừng già làm người nguyên thủy gặm vỏ cây. Kết hôn ư? Chưa bao giờ nghĩ đến. Tôi từng nói muốn đợi người mình vừa gặp đã yêu, kết quả quá đầu ba rồi mà tới một cọng lông của người kia cũng chẳng thấy đâu, bấy giờ tôi càng chắc mẩm nửa kia đã hóa thành tro bụi trên đường đi đầu thai.
Bạn hỏi bây giờ tôi có vui không ấy hả? Vui chứ. Bằng không vì cớ gì mà giữa đêm tôi còn tỉnh táo hơn cả khi hút hai bao thuốc và cứ phải cố dằn tiếng cười xuống?
Có lẽ hành động che miệng của tôi đã đánh thức Charlie, hắn nâng cổ tôi lên, nhẹ nhàng áp đầu tôi vào lồng ngực hắn, rồi từ tốn quàng tay quanh eo tôi như thể sợ làm tôi thức giấc.
Tôi như muốn tan chảy vì cử chỉ ngọt ngào của hắn.
Jane à, mày làm ơn nhặt tiền đồ của mình lên được không?
Không! Cần quái gì tiền đồ ở trước tình yêu đích thực chứ!
(~皿~).
Hai ngày qua, cả gia đình chung sống vui vẻ và hòa thuận. India vẫn lầm lì đứng bên ngoài thế giới và quan sát mọi thứ xung quanh, bao gồm cả tôi và Charlie. Nếu không có một loạt mồi dẫn lửa, rất có thể cô ta sẽ không giết người, nhưng ai mà nói trước được tương lai chứ? Tôi chỉ biết là cô ả có hứng thú với Charlie. Chúng tôi thừa biết mình bị rình coi khi đang
vui vẻ
, bằng không Charlie đã chẳng kết thúc sớm như vậy. Đương nhiên, niềm vui khi được trao lời hứa hẹn đã lấn át cơn thịnh nộ vì bị rình rập khi đang làm chuyện riêng tư trong tôi. Suy cho cùng, chúng tôi chẳng thể nào chất vấn India được. India thích nhìn trộm. Tôi biết rõ điều đó, còn Charlie thì chẳng để bụng.
Ở trong phim, khi trông thấy Charlie gần gũi với mẹ ruột Evelyn, cô ta ghen tị và phẫn nộ vì sự phản bội của mẹ, thế nên mới xảy ra một loạt sự kiện tiếp theo, như việc đưa ra ám thị với cậu bạn cùng trường Whip vào một đêm nọ vì tò mò về quan hệ nam nữ, sau đó đổi ý và suýt bị Whip cưỡng hiếp. Tiếp đó, Charlie cứu cô ta và giết Whip, khơi dậy đam mê giết chóc trong India.
Khi tay cảnh sát bị India bắn chết ở phút cuối của bộ phim xuất hiện trước cửa nhà Richard và hỏi về Whip, trái tim tôi bỗng chùng xuống.
Viên cảnh sát nói bạn của Whip báo rằng India từng đi tìm Whip, cũng có nghĩa là có ai đó đã trông thấy cô ta là người gặp Whip cuối cùng trước khi cậu ta mất tích.
Đủ mọi suy nghĩ ùa vào đầu tôi, chẳng nhẽ vì thấy màn thân mật tối hôm qua của tôi và Charlie nên India sinh lòng ghen tuông hoặc bị kích thích, sau đó hành động theo tình tiết trong phim ư? Nhưng làm thế nào mà một cô gái như cô ta lại xử lý được một tên to xác nhường ấy? Chưa kể Charlie chưa từng tiếp cận India, ngoài đi câu cá hay săn thú cùng Richard ra thì hắn chỉ mải miết ôm tôi, nắm tay tôi và vuốt ve những ngón tay của tôi, miễn sao làn da của hắn không rời khỏi làn da tôi. Hắn cũng chẳng tặng cho cô ta những đôi giày giống nhau như đúc suốt mười tám năm trời và viết những bức thư mập mờ, thậm chí còn chưa nói với cô ta quá năm câu, một trong số đó còn là “Chúc mừng sinh nhật.”
Làm thế nào mà India lại sinh lòng thương hắn được nhỉ?
Ở trong phim, Charlie đã nói dối để hỗ trợ India vì cô ta không giỏi lấp liếm. Nhưng hiện tại, Richard đang đứng ở sau lưng cô ta, còn cô ta thì đối đáp trôi chảy như một tay chính trị gia tài tình trong giao tiếp.
Phải rồi, cô ta bắt đầu trở nên khác biệt từ ban sáng. Vẻ mặt như hòa thượng khổ hạnh chuyển thành vui vẻ thoải mái, cô ta thậm chí còn chủ động phết mứt trái cây giúp Charlie và tham gia vào đội đi săn của cha và chú mình… Điều gì đã khiến một người ghét gần gũi với người khác đột nhiên thay đổi?
Tôi cẩn thận suy nghĩ, liệu cô ta có phải là người đã giết Whip hay không?
Nếu tất cả nguyên do đã bị tôi chen ngang bóp chết, vậy thì đáng ra không nên là cô ta mới phải. Nhưng vì sao kẻ qua đường Giáp Whip vẫn mất tích y như trong phim chứ?
Bất kỳ kết luận nào cũng cần bằng chứng.
Không ai để ý đến nốt nhạc đệm này, trên thực tế, vợ chồng Richard còn cho rằng India đã trưởng thành.
Khi Richard đề nghị ra suối câu cá và ăn cơm dã ngoại vào buổi trưa, tôi lấy cớ phải đi gặp bạn học cũ để từ chối và chúc bốn người bọn họ có một chuyến đi vui vẻ. Tôi muốn đi gặp Chris Pitts, cậu học sinh cùng trường luôn gây hấn với India.
Trong nguyên tác, đương lúc Chris đang chế giễu India thì Whip trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng qua cậu ta không hề có ý cứu giúp gì mà chỉ tạm giấu cái đuôi của mình. Chris vẫn luôn ngứa mắt với India, trên thực tế, tất cả các học sinh trong trường đều cho rằng India là một kẻ lập dị. Việc Charlie vì India mà dọn vào sống tại căn nhà của người anh quá cố bị người dân trong thị trấn coi như một vụ bê bối loạn luân “Hai mẹ con phục vụ một người đàn ông”, Chris lấy đó mà mỉa mai India, và khi cậu ta vung nắm đấm, India đã cắm thẳng chiếc bút chì nhọn hoắt vào tay cậu ta. Whip xuất hiện vào chính lúc này, bằng không rất có thể Chris đã tẩn cho India một trận, huống chi khi ấy bọn họ đang đứng ở cổng sau hẻo lánh của trường, bên phía Chris còn có ba tên nhóc khác.
Charlie nghe tôi nói thế thì thản nhiên liếc tôi một cái, rồi cúi đầu tiếp tục cẩn thận chỉnh sửa cần câu cá. Hiển nhiên hắn biết tôi đang nói dối, hơn nữa đã nổi giận vì điều này.
Có lẽ hắn đang trách tôi giấu giếm bí mật với hắn. Đúng là chúng tôi không yêu cầu hai bên phải công khai việc riêng tư với đối phương, nhưng cái cớ của tôi chẳng những không phải chuyện riêng tư mà còn là điều bất ngờ với hắn…
“Charlie, em có thể nói mấy câu với anh không?” Tôi nhìn hắn, gắng không lộ vẻ nịnh nọt, nhưng thật khó biết bao khi đôi mắt của tôi đã quen hóa thành cặp mắt cún chứa chan vẻ lấy lòng, hiền lành (?), trung thành tuyệt đối, chủ nhân là trên hết…
Tôi dắt hắn tới một nơi đủ xa để không ai nghe rõ cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, nhẹ nhàng lại gần Charlie, nhưng người nào đó rõ ràng không nể mặt, không khom lưng mà cũng chẳng cúi đầu.
Nếu tôi cũng cao sáu tấc Anh thì đã chẳng có vấn đề gì.
Tôi kéo tay Charlie, từ tốn cởi găng tay của hắn, điều chỉnh kích cỡ của chiếc nhẫn bạc đơn giản mà tôi đã đeo trên ngón trỏ suốt mười mấy năm, rồi từ từ đeo lên ngón áp út trái của hắn. Đoạn, tôi nâng tay hắn lên và khẽ khàng đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn.
Từ hơn ba trăm năm trước Công nguyên, khi các quốc gia Tây Âu vẫn còn thực thi chế độ quân chủ, hôn lên nhẫn của Quốc vương được coi là vinh hạnh Quốc vương ban tặng đối phương, còn ngày nay, hôn lên nhẫn của Giáo hoàng Va-ti-căng vẫn được xem như một niềm vinh dự tối cao và ý chỉ của Chúa. Tôi vẫn giữ thói quen đeo nhẫn, dù là ở kiếp trước hay kiếp này. Duyên phận là một điều kỳ diệu, đối với tôi, chiếc nhẫn mà tôi khát khao được sở hữu ngay từ ánh nhìn đầu tiên là vị thần bảo vệ được tôi đeo trên ngón trỏ trái cho đến khi gặp bạn đời của mình. Mộng tưởng kiếp trước của tôi chính là được đeo nhẫn lên ngón áp út của đối phương, chỉ cần đó là người có thể làm tim tôi đập như trống, toàn thân nhũn ra, trong đầu gào thét “chính là anh ấy” ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Giờ đây tôi đã gặp được người đó.
Charlie ngước mắt nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt kia là đại dương mênh mông đang dậy sóng nổi gió, vẻ điên cuồng thuần túy lại một lần nữa xuất hiện trên gương mặt hắn. Khóe miệng hắn từ từ nhếch lên, nở nụ cười với vô vàn ý nghĩa, là viên mãn? Ngạc nhiên? Say mê? Hay là siro hai mươi lăm độ tràn trề và ngọt lịm? Thấy ngón tay hắn không kiềm nổi mà vuốt ve nơi đeo nhẫn, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi cơ thể và bay vút lên cao.
“Sáng nay em phát hiện ra một số vật, cần phải đi chứng thực chuyện này. Nhớ đề phòng India, bao giờ về em sẽ kể mọi chuyện cho anh.” Tôi chắc mẩm nét mặt bây giờ của mình đang ngọt ngào như được đắm mình trong dòng siro kia, nhưng dù sao vẫn phải làm chuyện nghiêm chỉnh chứ, đúng không? Tuy hiện tới mới chỉ có một người mất tích, so với phim gốc có đến tám người chết thì đã chệch quỹ đạo khá nhiều, nhưng tôi không muốn lấy mạng Charlie ra làm bảo đảm.
Hắn là vật thí nghiệm đầu tiên của India đó!
Cút mợ cái vụ vật thí nghiệm đi! Nếu cô ta dám biến hắn thành tác phẩm nghệ thuật thì tôi sẽ chặt đầu cô ta xuống vá lên mông rồi treo vắt vẻo trên cây cho quạ mổ! Thành thật xin lỗi vì lại nghĩ ra trò thô thiển như vậy thay vì biến cô ta thành món đồ của ma quỷ và thiên sứ như Hannibal và các tín đồ tôn giáo, có điều chuyện này nhất định sẽ không xảy ra!
Charlie nhất định phải an toàn hơn tôi!
Nụ cười trên môi Charlie từ từ tắt ngấm, hắn giữ chặt hai tay tôi, đôi mắt ánh lên vẻ âu lo: “Để anh đi cùng em.”
“Không, anh ở lại đây đi, yên tâm, em chỉ đi gặp một cậu học sinh thôi.” Tôi cần hắn ở lại để thu hút sự chú ý. Nếu India thực sự đã làm việc đó, cô ta tuyệt đối sẽ không ngờ rằng tôi biết tỏng về cô ta. Cô ta sẽ tự tin cho rằng tất cả đều là bí mật mà chỉ có mình cô ta nắm giữ.
***
Khi tôi xuất hiện trước mặt Chris, cậu ta có vẻ hết sức kinh ngạc, tựa như ánh mắt mới vừa rồi của cha cậu ta.
“Chị là…” Cậu ta lắp bắp.
“Tôi là Jane Young, bạn của India, tôi muốn hỏi cậu một số chuyện.” Tôi trịnh trọng bắt tay với cậu chàng.
“Chúa ơi! Tôi còn tưởng chị là cô ả nào đó đã lên giường với tôi sau khi tôi cắn thuốc chứ, đã thế chị còn không nhỏ tuổi, lát nữa nhất định cha sẽ mắng tôi mất…” Chris gãi gãi đầu: “Khoan đã, chị là bạn của con nhỏ lập dị kia á?” Rồi cậu ta che hai tay trước ngực, đây là tư thế phòng vệ về mặt tâm lý học.
“Gần đây hai người có từng xô xát gì không?” Tôi hỏi bằng giọng giải quyết việc chung.
Cậu ta nhìn thái độ của tôi, biết tôi không đến để khởi binh vấn tội, thế là vội vã buông tay: “À có, ngay ngày hôm qua tôi… Chúng tôi thường… Nhưng chị có biết là con nhỏ đấy quái thai lắm không? Chúng tôi chỉ lấy tên nó ra đùa như bao lần khác, ai ngờ nó lại cầm bút chì thọc vào tay tôi.” Vừa nói, cậu ta vừa tháo lớp băng gạc trên hông bàn tay trái, cho tôi xem cái lỗ có đường kính lớn bằng cây bút chì, chỉ hơi chếch ra ngoài chút thôi là hông bàn tay sẽ rách toác, xung quanh chỉ vừa kết vảy, chính giữa là lớp thịt trắng đã được sát trùng: “Rồi thằng Whip xuất hiện và giảng hòa. Chúng tôi lượn đi chỗ khác ngay sau đó.” Cậu ta vừa nói vừa quấn lại băng gạc.
Tôi trầm tư trên suốt đường về nhà.
Cho dù Charlie không chuyển vào nhà của India và tổn hại danh dự của hai mẹ con họ, chuyện Chris khiêu khích, Whip giải vây vẫn xảy ra. Lời khai của Chris đương nhiên có phần dối trá để không phải gánh quá nhiều trách nhiệm, nhưng nếu không một trò đùa quá trớn nào có thể chọc giận India thì sao cô ta lại nổi khùng lên? Chẳng phải cô ta vẫn luôn coi những chuyện đáng chán ấy như hành vi ngu xuẩn của đám nít ranh sao?
Đừng hỏi vì sao tôi lại nghĩ như thế, bởi đấy chính là suy nghĩ của Charlie. Hắn cảm thấy hầu hết đám bạn đồng trang lứa, thậm chí là những người trưởng thành và từng trải hơn hắn đều thật ngu ngốc, không phải vì hắn kiêu căng ngạo mạn, mà là vì những hành vi ấu trĩ không tài nào hiểu nổi của lớp trẻ và chủ nghĩa dân túy[1] tồn tại trong tư tưởng của phần lớn đoàn thể già. Hắn chưa bao giờ nói toạc ra, nhưng tôi biết chứ. Khi hắn nghe tin đám chính khách lợi dụng chủ nghĩa dân tộc[2] để kéo phiếu bầu thì sẽ nhíu mày, trên giá sách cũng bày những cuốn sách có liên quan, sau đó tôi cũng mua sách về để nghiên cứu.
[1] Chủ nghĩa dân túy (民粹主义), hay Populism, là những tư tưởng và hoạt động chính trị với mục đích đại diện cho nguyện vọng và nhu cầu của người dân bình thường.
[2] Chủ nghĩa dân tộc (民族主义), hay Nationalism, là một hệ tư tưởng, tình cảm, hình thức văn hóa, hoặc một phong trào tập trung vào quốc gia hay dân tộc với xu hướng đặt dân tộc mình ở vị trí cao nhất trong toàn bộ hệ thống giá trị, khoa trương, bài ngoại, tự phụ, coi dân tộc mình cao hơn tất cả và gây thiệt hại cho dân tộc khác.
Đúng vậy, tôi muốn biết tất cả mọi điều về hắn, và tôi thấy vui vì việc đó. Lần theo lối suy nghĩ của hắn, đắn đo xem hắn đang nghĩ gì, và dùng hết mọi cách để tìm tòi về hắn càng nhiều hơn nữa…
Hắn là niềm đam mê của tôi…
Nhưng đây không phải là trọng điểm!
Khoan đã, ngày hôm qua? Chuyện rình coi xảy ra vào chính đêm hôm qua…