Tôi hẹn Charlie cùng xem
Chiếc dương cầm
từ hôm kia. Nói tới cũng lạ, mọi thứ trong phim giống hệt nước Mỹ ngoài đời, thứ tự các bộ phim được đề cử cho giải Oscar hoàn toàn không thay đổi, tất cả những gì tôi được tiếp xúc đều y chang nước Mỹ kiếp trước, chỉ là không có người nào tên Matthew Goode, và có lẽ cũng sẽ chẳng có bộ phim
Stoker
nào.
Trên thực tế, tôi chọn
Chiếc dương cầm
đa phần vì nó là bộ phim duy nhất tôi từng xem không máu chó và thỏa mãn được ảo tưởng về tình yêu của tôi. Tôi nở nụ cười từ đáy lòng gần như suốt cả phim, còn Charlie thì vẫn lạnh tanh, thi thoảng nhón một quả anh đào vào miệng.
Được rồi, tôi đã hoàn toàn bị thu hút bởi hành động của hắn. Trong phim chỉ có cảnh hắn nấu bữa tối và nhìn mẹ con Evelyn thưởng thức món ngon chứ bản thân hắn chẳng hề nhấm nháp thứ gì ngoài ly vang đỏ. Đương nhiên, sự thật đã chứng minh vị anh đào nồng nàn trong miệng người nào đó cách đây sáu năm tuyệt đối không phải là trùng hợp. Hắn không thể ngốn ngấu như những người khác được sao? Cần gì phải ăn… gợi cảm vậy chứ?
Mặt tôi nóng bừng lên đúng vào lúc nam chính và nữ chính diễn đến cảnh XXOO đặc sắc. Mặc dù tôi chọn bộ phim này vì mục đích riêng, nhưng tại thời khắc có tật giật mình hết sức lúng túng này, tôi nên thấy may mắn vì nữ chính bị câm không thể phát ra âm thanh gợi tình nào chăng?
“Dạo này India có khỏe không?” Tôi đột nhiên cất lời để buộc bản thân phải phân tâm.
“Mình không biết.” Hắn nỉ non, như thể không muốn bị làm phiền, tốc độ trả lời đã nhanh hơn nhiều —— đây có lẽ là tiến bộ duy nhất của hắn trong suốt mấy năm qua.
Giọng của hắn thật sự rất… Có lẽ là vì gần đến cuối thời kỳ vỡ giọng nên giọng hắn vô cùng trầm ấm, xen chút khàn khàn. Nghĩ đến cảnh được nghe hắn nỉ non bên tai câu “Chào buổi sáng” vào mỗi sớm mai, trái tim tôi không khỏi loạn nhịp, bên tai ngứa ngáy khôn cùng. Tôi vô cùng muốn nện đầu vào tường rầm rập ở trong lòng, tất cả những ham mê chết giẫm của kiếp trước đã bám hết theo tôi tới đây, một trong số đó là niềm yêu mến mà tôi dành cho chất giọng trầm khàn. Trong phần mềm nghe nhạc của tôi, ngoài Chopin và nhạc hợp âm thì chỉ có rặt nhạc Rock, những ca sĩ chính hát dòng nhạc này đều có chất giọng khàn khàn được luyện từ thuốc lá, rượu và ma túy.
Tôi điên thật rồi! Dẫu biết lại gần hắn chính là tra tấn sự tự chủ của mình, tôi vẫn kiềm lòng không đặng mà xích lại gần hơn, gần hơn nữa… “Ham muốn” của tôi dành cho hắn vẫn mãnh liệt như trước, liệu điều đó có chứng minh hắn là
Mr. Right
của tôi không?
Tôi bất giác nhớ đến những lần dò la lập lờ về India, câu trả lời của hắn luôn là “Không biết”. Hắn không xem cô ta như đồng bọn bí mật nữa ư? Vậy thì bộ gen đam mê phanh thây giết chóc di truyền ẩn trong dòng họ Stoker đã biến khỏi người hắn rồi phải không? Hay là nó đã được điều tiết nhỏ đi, nhỏ tới mức hoàn toàn có thể được thỏa mãn bằng công việc?
Tôi nhìn hắn, gương mặt đong đầy ý cười viên mãn, người bị nhìn chòng chọc chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, thật lâu sau khẽ giật giật lông mày trái. Ngay khi tôi đang hí ha hí hửng tại thời khắc hết sức ấm áp này, chân tôi vô ý va phải điều khiển tivi, màn trình diễn trong sáng của nữ nghệ sĩ piano lập tức đổi thành cảnh ái ân đầy kích thích.
Chết tiệt! Tối qua xem xong quên xóa khỏi danh sách phát hình rồi!
Bộ phim khiêu dâm này là hàng lưu trữ đáng tự hào nhất của tôi. Về cơ bản, phần đa phim khiêu dâm hoặc quá mức thô bạo, hoặc toàn chơi tập thể, sực nức mùi thương mại, chỉ có tình dục mà không có tình yêu gắn bó hòa hợp. Tác phẩm này là tuyệt nhất, nó rất mực ngọt ngào, và khiến người ta cảm thấy hết sức —— ừm, ngon miệng.
Quay lại chủ đề chính. Khi tôi đang luống cuống muốn vớ lấy cái điều khiển rồi xắt lát nó ra, tôi lại bất cẩn đá văng nó vào gầm giường. Tôi sửng sốt trong thoáng chốc, hoàn toàn quên bẵng chuyện mình có thể cắt điện, ngẩng đầu ngó Charlie trước nhất. Hắn vẫn đang nhìn màn hình với vẻ vô cảm, nhón một quả anh đào trên đĩa rồi thong thả ngậm vào miệng, chẳng khác lúc xem bộ phim trước đó là bao.
Tôi bụm mặt, đắn đo giữa tắt và không tắt. Sau một hồi nín thinh, nhận ra bản thân đang diễn vai xấu hổ một mình, tôi lại ngồi cách hắn một khoảng an toàn, hốt hoảng cắn nửa trái dâu tây. Chốc sau tôi thấy chuyện cũng chỉ
phình phường
như cân đường hộp sữa, thế là hớn hở ngồi xem phim.
Mà sao hắn chẳng phản ứng gì thế nhỉ? Trong phim gốc, dù có những phút mập mờ với Evelyn hay hai lần định hôn India bất thành, hắn cũng chẳng có bước tiến thực thụ nào với họ. Phải chăng hắn… ờm, chẳng hiểu gì sất? Trong suốt hai mươi năm bị giam cầm, chắc hẳn không ai dạy cho hắn chuyện này… Chưa kể hắn chỉ mải mê với Lịch sử, Triết học và Lev Tolstoy khỉ gió gì đó… Nhưng ở trong phim thì trông hắn cứ như thể một tay tán tỉnh lõi đời vậy…
Tôi láo liên ngó quần hắn, hoàn toàn không có phản ứng.
Hoàn toàn không có phản ứng??
Đừng bảo hắn là gay đấy nhé?!?
Tôi quay đầu tiếp tục nhìn màn hình, đôi nam nữ đã chuyển từ tư thế truyền thống sang xâm nhập từ phía sau, nam chính dán sát vào người nữ chính. Đây là tư thế tuyệt vời nhất, thân mật nhất, có tiếp xúc da thịt nhiều nhất, cũng là tư thế mà tôi thích nhất. Nội dung của thước phim này rất đơn giản, nó kể về một tình yêu được tạo nên từ sự hòa quyện giữa thể xác và linh hồn, kết hợp với bản nhạc dây tuyệt phẩm, cả bộ phim đẹp không tỳ vết. Song dù đang đắm chìm trong đó, tôi vẫn không quên bên cạnh mình còn có một người, người mà tôi khao khát được chạm vào.
Đúng vậy, tôi lại đang tự tìm đường chết bằng cách nhích từng tí một về bên phải.
Một tấc Anh.
Rồi hai tấc Anh.
Charlie từ từ nhón một quả anh đào ra khỏi đĩa rồi bỏ vào miệng, như thể đang mải miết xem phim và chẳng bận tâm mình ăn cái gì. Thức quả chín mọng nhuộm đỏ bờ môi nhếch cao, hàm răng trắng như tuyết hé mở, hắn tiện tay bứt cuống và thong thả nhấm nháp trái anh đào.
“Charlie này?” Tôi dè dặt gọi tên hắn, như sợ hắn bị hù.
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, thời gian như quay ngược về sáu năm trước, vẫn là hắn với ánh mắt nghi hoặc, như đang ra hiệu bảo tôi nói tiếp.
Trái tim tôi đập loạn xạ. Nếu tôi chạm vào hắn và sự cố sáu tháng lại tái diễn thì tôi phải làm gì đây? Hiện tại hắn hoàn toàn có thể xử lý tôi, nhưng cái cảm giác bị phớt tỉnh quả thật còn đau hơn bị làm thịt.
Có điều đớn đau hơn tất thảy là thấy được mà không ăn được. Hắn như một thỏi nam châm khổng lồ hút cứng miếng sắt đến từ một thế giới khác và chưa từng gặp được lực hút phù hợp nào là tôi. Tôi chưa bao giờ khao khát được chạm vào người nào đến thế, chưa bao giờ. Mà nay, khi người ấy xuất hiện, ngày nào tôi cũng khó chịu như muốn phát điên.
Tôi dán mắt vào đôi môi của hắn, âm thầm nuốt nước bọt: “May I kiss you?”
(Mình có thể hôn cậu không?)
Hắn vẫn giữ gương mặt lạnh tanh, song cái miệng đã ngừng nhai nuốt, cặp mắt xanh thẳm như biển đêm chớp chớp theo tần suất quen thuộc. Tôi từ từ chuyển sang thế ngồi quỳ, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia rồi từ từ kề sát môi hắn.
Khoang miệng của hắn tràn ngập vị anh đào, môi răng hé mở như đang chào đón tôi. Tôi vội vàng liếm mút lưỡi hắn, thỉnh thoảng đưa đẩy hạt anh đào còn ở bên trong. Hé mắt nhìn lén, cửa sổ tâm hồn của hắn đang đóng chặt, nhãn cầu hơi chuyển động. Tôi như nhận được sự cổ vũ lớn nhất, trút bằng sạch tất cả ham muốn, len lỏi vào từng ngóc ngách trong miệng hắn, còn hắn thì thong thả mút nhẹ lưỡi của tôi như đang đáp lại. Trái tim tôi lâng lâng, từng bông hướng dương nở rộ trong tâm trí, kích động đến mức suýt rơi nước mắt.
Tôi chẳng muốn vòng vo khách sáo gì nữa, lúc này tôi chỉ có đúng một suy nghĩ ở trong đầu —— hận không thể ăn sạch hắn. Chúng tôi dạo chơi trong miệng đối phương, sự kết hợp giữa anh đào và dâu tây quả là ngon tuyệt cú mèo.
Cậu bé thông minh à, cậu học nhanh thật đấy
.
Rất lâu sau, lâu đến mức bờ môi tôi đã tê dại và có lẽ đã sưng đỏ, tôi mới quyến luyến hôn nhẹ lên môi hắn, đôi khi lại mút mạnh một cái, sau đó áp sát bờ môi hắn hỏi, “Charlie này, cậu có thích con gái không?”
Hắn cắn ngấu môi tôi, rồi dần dần ngẩng đầu kéo giãn khoảng cách, tay trái không ngừng xoa nhẹ môi tôi, tay còn lại cởi xoạch chiếc thắt lưng đen, tóm lấy tay phải của tôi rồi kéo tuột vào trong quần.
Tôi kinh ngạc há hốc mồm, ngón cái của hắn nhân đó len vào khoang miệng tôi và dò xét bốn phía.
Mà món đồ mới vừa rồi còn yên ắng dưới tay tôi cũng trở nên nóng bỏng ngay tức thì.
Trái tim tôi đập càng nhanh.
Hắn đáp lại tôi! Lại còn bằng phương thức trực tiếp như vậy nữa!
Tôi vô thức sờ soạng món đồ trong tay, hơi nước hiển hiện trong đôi mắt xanh sậm của Charlie nói cho tôi biết hắn rất thích tôi làm như vậy, hơn nữa mặt nạ cấm dục sắp sửa vỡ tan tành.
Tôi đột nhiên vuốt ve nhanh hơn,
Chúa ơi, sao thứ này có thể to thế nhỉ
… Tay tôi không hề nhỏ, ấy vậy mà chỉ vừa khéo nắm trọn
nó
, rờ tới rờ lui cũng không cảm nhận được gân xanh, chỉ có da thịt trơn láng, phải chăng là vì hắn chưa từng chạm vào phái nữ? Ngay lúc này, tôi cảm thấy may mắn vì tình yêu với đàn vi-ô-lông đã giữ cho tôi thói quen không nuôi móng tay dài, thế nên tôi sẽ không thể làm mắt ngựa của hắn bị thương được.
Hắn chậm rãi tựa lên giường, vẫn nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú bằng cặp mắt cuộn sóng mãnh liệt, rút ngón tay trái ra khỏi khoang miệng tôi rồi chui tọt vào quần tôi, đẩy quần lót sang một bên, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào viên trân châu nhỏ ở đằng trước.
Tay phải của tôi run lên, cả người như sắp nhũn ra… Sao khi dùng tay của chính mình lại không sướng bằng tay người khác vậy nhỉ?
Đôi trai gái trên màn hình tivi quấn quýt và trao vội môi hôn như thể muốn hòa tan đối phương vào máu thịt của mình, tiếng hôn hít và làm tình xen lẫn những tiếng thở dốc rên rỉ. Tôi như bị cuốn theo, đôi bàn tay tăng tốc, còn hắn thì nhấn nhá đầy kỹ xảo, khi nặng khi nhẹ, cảm xúc của tôi lên xuống theo sự trêu đùa của hắn. Tôi cúi đầu nhìn xuống, tuy quần chúng tôi còn chưa cởi, song vị trí quan trọng lại cộm lên bởi bàn tay đang di chuyển theo tần suất khác nhau của đối phương.
Trước mắt bỗng tối sầm, tôi nhắm mắt tựa lên mép giường theo bản năng, thốt ra tiếng rên rỉ khẽ khàng, bàn tay vô ý siết lại, khiến hắn cũng rên lên. Bầu không khí xao động trong phòng dần lắng xuống, chỉ còn hơi thở nóng bỏng phiêu đãng.
Tôi nhắm mắt hưởng thụ hơi ấm còn sót lại, tay vẫn chậm rãi ve vuốt để kéo dài khoái cảm cho Charlie, hắn cũng thư thả mát xa khu vườn bí mật để tôi thả lỏng. Nghĩ đến hình ảnh ngón tay chơi dương cầm xinh đẹp đến khó tin của hắn mơn trớn vùng đất hãy còn măng tơ của tôi, tôi lại bắt đầu cảm thấy hưng phấn. Tôi nghiêng đầu từ tốn tới gần hắn, mút mạnh cặp môi quyến rũ đang hơi sưng đỏ, mà hắn cũng chậm rãi đáp lại, thi thoảng còn khẽ cắn yêu tôi.
Sau vài phút vuốt ve đầy ăn ý, khuôn mặt Charlie tràn ngập vẻ thỏa mãn. Hắn rút tay ra khỏi quần tôi, vuốt phẳng nếp nhăn trên quần rồi rút tay tôi khỏi quần hắn, từ từ kéo khóa quần, cài thắt lưng rồi tiếp tục tựa lên giường. Hắn chăm chú nhìn tôi lâu thật lâu rồi chậm rãi đặt tay lên sau gáy tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi về phía hắn. Tôi có thể cảm nhận được cái hôn nóng ấm, ướt át dừng trên trán.
Cảm giác vui sướng đột nhiên ùa lên trong lòng tôi, hắn hôn tôi! Cho dù chẳng hề nhiệt tình, nhưng ai thèm để ý chứ! Dù sao tôi cũng chẳng bận tâm! Hắn vừa chủ động hôn tôi đấy! Đây đúng là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà Chúa ban tặng cho tôi!