Ra tù
Năm 45xx
Ma thú hoành hành, cuộc sống của con người chuyển biến từ chúa tể thế giới thành con kiến dưới tay thiên nhiên. Các quốc gia lục đục nội bộ, nhiều nơi xảy ra c·hiến t·ranh. Mạng người từ lâu chỉ như là cỏ rác… bất cứ lúc nào cũng có thể b·ị c·ướp đi.
Ở những nước bị nghèo khó, b·ạo l·ực phát triển lấy g·iết người là vinh. Thậm chí, con người cũng có thể ăn thịt đồng loại, biến thành một con dã thú điên rồ đến đáng sợ...
Khoa học kĩ thuật phát triển, nhưng hoàn toàn bị chính phủ nắm giữ chặt chẽ trong tay. Người dân bị biểu hiện giả dối của chính phủ mê hoặc. Qua đi hơn nghìn năm, tốc độ tiến hóa của thế giới vẫn đang từ từ trên đà đi xuống...
Trong thời kì hỗn loạn đó, một hệ thống đột nhiên xuất hiện.
Kế hoạch nổi loạn nhân loại.
Không ai biết người sáng lập ra nó, chỉ biết vào một ngày, trước mặt hàng tỷ người trên thế giới xuất hiện một bảng điều khiển
Một con thú xuất hiện, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh thường mà nói: “ Hoan nghênh lũ côn trùng dơ bẩn, các ngươi đã tiến vào trò chơi thành công, bắt đầu từ hôm nay, toàn thể các ngươi sẽ cuồng loạn tồn tại. Thứ các ngươi gọi là nhân tính sẽ bị xoá bỏ hoàn toàn. Thế giới này sẽ được lập ra những quy tắc mới, bằng tôn nghiêm bị dẫm đến nát bét của chính các ngươi. Chúc Các Ngươi, SỐNG!”
—————
Nhà ngục thành phố Y, nước X.
Nam nhân tuấn mĩ, thần sắc lạnh lùng, trong mắt lại chứa sự hưng phấn cùng tàn bạo, giấu đi con dao phẫu thuật lén cất chứa, đi ra khỏi phòng giam số 301, thân ảnh của hắn nhanh chóng di chuyển, trốn thoát khỏi sự theo dõi của camera, lợi dụng góc c·hết đi ra khỏi khu số 3.
Vượt qua hàng rào điện, hắn lập tức bò lên vách tường ẩn ở khu số 1, trở về phòng giam 109.
Phòng giam 109.
Lão đại trong đó thuần thục mà mở cửa, sau đó nhanh chóng dùng chiếc chìa khoá cũ mở cánh cửa hồi nãy khoá lại. Rồi lại bẻ bẻ vài cái, vứt xuống gầm giường.
Trong phòng lúc này có 3 người, thêm cả nam nhân vào là 4 người.
Thanh niên văn nhã, thiếu niên tóc nhuộm đỏ cùng đại ca.
Thanh niên văn nhã đeo kính, nhìn chăm chú vào quyển sách trên tay. Thiếu niên tóc đỏ đang chống đẩy cánh tay.
Khi nam nhân tiến vào, cả hai cùng dừng động tác, nhìn về phía cửa.
Thanh niên tóc đỏ nhảy lên, thu hồi động tác chống đẩy tay, đứng dậy chạy về phía cửa, khoác vai nam nhân.
“Dương ca! Anh giải quyết xong người bên khu số 3 rồi à?”
Dương ca không để ý thiếu niên tóc đỏ, bỏ tay hắn ra, đi vào chỗ giường của mình.
Thanh niên văn nhã, cũng chính là Bạch Tuấn Duy gập cuốn sách lại, nói với Thiếu niên tóc đỏ Mộc Cẩn: “Cẩu ngốc, ngươi nghĩ ai cũng dồn nhiều sức lực vào tứ chi như ngươi sao, để Dương ca nghỉ ngơi đi.”
Mộc Cẩn nghĩ nghĩ một chút, sau khi hiểu câu nói của Bạch Tuấn Duy, lập tức tức giận: “ Bạch Tuấn Duy, ngươi nói ta chỉ được cái tứ chi phát triển thôi sao!? Tên vương bất đản nhà ngươi, ngươi muốn ăn đấm à?!”
“Người nào tự nhận thì là người đó thôi, ta vốn chẳng nói là ai.”
“Tên giả cầm thú kia, thích nói văn nhã, còn không phải vẫn vào nhà giam hay sao, ngon thì vào đây đánh với ta, ta lập tức có thể đánh cái tên ẻo lả nhà ngươi thành đầu heo, đến cha mẹ cũng nhận không được.”
“Ngươi nói ai ẻo lả, tên óc bằng hạt nho kia, đánh thì đánh, ai sợ ai!!”
Đại ca Vương Duệ thấy tình hình không ổn, vội ngăn chặn tên ngốc tóc đỏ Mộc Cẩn đang có ý định nhào vào đánh Bạch Tuấn Duy: “Thôi thôi, hai đứa này, tiểu Dương mới về, im lặng để hắn nghỉ ngơi, tiểu Dương cũng rất mệt mỏi. Phải để không gian cho nó nghỉ ngơi, phải không? Tiểu Dương!”
"Ừ." Nam nhân, cũng là Quân Dương lên tiếng, tay khẽ nâng, mấy sợi chỉ từ tay hắn tiến về phía hai kẻ đang nhăm nhe định đánh nhau kia, như có sinh mệnh, nhanh chóng cuốn Bạch Tuấn Duy cùng Mộc Cẩn, nâng cả hai về chỗ nằm.
Bạch Tuấn Duy cùng Mộc Cẩn ban nãy vốn ai đều mang thần sắc giận dữ, bị chỉ đỏ cuốn lấy không dám nhúc nhích, vẻ mặt căng thẳng, sợ chính mình sẽ bị cắt ra thành từng khối.
Sợi chỉ đỏ này có thể coi là v·ũ k·hí lợi hại nhất nam nhân có thể mang khi vào tù, chất liệu mỏng nhẹ nhưng cực kì sắc bén.
Động đậy một chút, khi nào c·hết cũng chưa biết.
Hắn cũng từng dùng sợi chỉ này g·iết một tên mê sắc đẹp của hắn, khiến cho người kia c·hết cũng không rõ nguyên do.
Trong phòng giam 109, lập tức rơi vào tĩnh lặng, Quân Dương nằm trên giường, xoay người vào phía tường, khẽ vuốt vuốt khối ngọc bài trước cổ, trong mắt hiện ra nhu tình, chỉ cần ba người bên kia thấy được, có lẽ sẽ mắt chữ A miệng chữ O.
Quân Dương này, chính là lão đại của khu 1, vừa vào khu 1 liền đánh lão đại cũ bầm dập, chính mình ngồi ổn vị trí lão đại. Tính tình lương bạc lại tàn nhẫn, hắn dùng 4 năm đem khu 1 chỉnh đến ngoan ngoãn nghe lời, một đám nam nhân không dám hó hé một câu, như cô vợ mới cưới đảm đang, nghe lời, liền ăn cơm đều biết xếp hàng, thô tục cũng không dám nói, đi đứng không được phát ra tiếng ồn... bức đám người khu 1 thành chim cút.
Hắn gần như không tin tưởng bất cứ ai, vẫn luôn là độc hành hiệp, chỉ có ba người bạn cùng phòng, chính là 3 người vừa, vì từng tìm được cho hắn khối ngọc bài làm rơi, được hắn nạp vào lãnh thổ của mình.
_______
Trời tối, Mộc Cẩn nằm thế nào đều không ngủ được, khẽ phát ra tiếng, nói với Quân Dương: "A Dương, mai ra tù rồi, sau này phải nhớ đến thăm nhau đấy!"
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kì hạn của Quân Dương, cũng là ngày hắn được ra tù.
"Ừ." Vẫn là câu ngắn ngủi, trong bóng tối lại mang chút nhu hòa.
"Đi rồi thì đừng về, ở đây 4 năm, về làm gì!" Đại ca Vương Duệ thấp giọng quát, "Có gì thì ngày bọn ta ra tù, tới đón một chút là được."
"Nói nhiều như, chính là luyến tiếc hắn chứ gì, nói thì nói luôn đi chứ." Vẫn là giọng nói độc địa của Bạch Tuấn Duy, nhưng mà lúc này lại mang chút nghẹn ngào.
Ai mà không buồn chứ, 4 năm làm bạn, 4 năm kí ức, thậm chí vượt qua hai mấy năm bọn họ sống.
Đại ca Vương Duệ làm người trượng nghĩa, vì cứu hai cô gái bị làm nhục mà thất thủ g·iết hung phạm, b·ị b·ắt.
Bạch Tuấn Duy từ nhỏ là thiên tài âm nhạc, bị ghen ghét, bài hát do hắn sáng tác bị tố đạo nhái, bị hãm hại, bị h·ung t·hủ hãm hại, tiêm m·a t·úy vào người, vậy liền vào tù.
Còn tên tóc đỏ Mộc Cẩn, chính là người ngu ngốc, tranh giành gia sản, bị anh trai trưởng cho vào ngục.
Bọn họ có người thiên chi kiêu tử, có người kiều sủng từ nhỏ, cũng có người tâm hướng chính nghĩa, cùng sống một phòng, thế là thành anh em, thậm chí thân hơn anh em ruột.
"Tên Vương Đào khu 3 xử lí xong rồi, từ giờ các ngươi không cần sợ nữa, ta bên ngoài, chờ các ngươi."
Vương Đào quen lộng hành ngang ngược, trong ngụ cũng g·iết mấy người.
Hắn chán ghét 4 người phòng 109, nhưng sợ Quân Dương nên không dám làm gì. Đúng lúc mấy ngày trước, Quân Dương cũng tìm ra kẻ dám vứt ngọc bài khi hắn tắm, chính là Vương Đào, vậy liền g·iết hắn bớt giận.
Quân Dương rất trân quý ngọc bài này, hắn luôn tra kẻ nào từng lấy ngọc bài. Vương Đào nghĩ đợi Quân Dương ra tù thì coi như mọi chuyện theo gió mặc bay.
Nhưng xui xẻo cho hắn, Quân Dương phát hiện.
Thế là Vương Đào thảm.
"Ừ!"
Phòng giam rơi vào yên tĩnh, mỗi người mang một nỗi lòng riêng.