Chương 11: Kiếm lợi lớn
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
“Hắc hắc, hôm nay Nhất Minh ta kiếm lợi lớn!” Nhất Minh nhìn về một đám võ giả ngã lăn trên mặt đất, trong lòng đắc ý không thôi, không vì cái gì khác, chỉ vì những cái túi trữ vật treo trên người bọn họ.
Dù sao đi nữa, nếu không tính túi trữ vật của năm bộ t·hi t·hể trong hang động thì Nhất Minh không còn một khối linh thạch nào nữa, toàn bộ linh thạch trước đó đều đã được hắn mang đi luyện hóa cả rồi, hiện tại có thể nói, những chiếc túi trữ vật này chính là thứ hắn cần.
Mặc dù không biết tự săn yêu thú, hay nhận phù chiếu ở Thương Minh Thành được bao nhiêu linh thạch, nhưng công việc tiện tay "nhặt" này có thể nói nhanh gọn lẹ hơn nhiều, haha.
Võ giả trong tông môn mỗi năm cống hiến mới được khoảng 30 đến 40 khối linh thạch, một viên linh thạch có thể giúp cho võ giả hấp thu mười ngày nửa tháng mới luyện hoá hoàn toàn.
So sánh phía dưới, tốc độ luyện hóa linh thạch của chính mình phải nói biến thái đến cực điểm, nhưng dù vậy, chính mình dường như cần phải dùng nhiều linh thạch hơn những võ giả bình thường thì phải.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh quét mắt nhìn võ giả nằm trên đất không tới trăm cũng có mấy chục, một khối tài bảo thế này, nếu nói ta không động tâm thì thật là đánh giá cao ta quá!
"Khặc khặc khặc! Thật là thơm!" nghĩ tới đây, trong lòng Nhất Minh liền có một cỗ xúc động muốn đem toàn bộ túi trữ vật nơi này đều "nhặt" đi, nhưng hắn biết, điều này là không có khả năng a!
Mặc dù không biết bên trong có bao nhiêu linh thạch, nhưng chí ít cũng có hai ba khối chứ a, nghĩ tới đây, Nhất Minh không khỏi chảy nước dãi!
Làm ra quyết định, Nhất Minh lập tức cúi thấp người xuống, thân hình bò trên mặt đất, từ từ tiến về các t·hi t·hể không ngừng tiện tay “nhặt” của rơi bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Hành động này của hắn trong đêm tối gần như không có người phát hiện, dù sao hiện giờ cả đám đang chiến thành một đoàn, vô cùng hỗn loạn, ai rảnh tay đâu mà mà để ý chuyện này.
Tay của hắn không ngừng tiến tới trên t·hi t·hể không ngừng lần mò tìm túi trữ vật, hái xuống một cái lập tức cất vào nhẫn trữ vật bên trong.
Đương nhiên, Nhất Minh cũng sẽ không quên tên Linh tộc cao to vừa rồi, bản thân hắn có tu vi không kém chắc hẳn là có không ít linh thạch trong người.
Tiếp tục hành sự trong thầm lặng, mãi đến một lúc tay hắn mò trên t·hi t·hể béo ú truy tìm đồ tốt, liền cảm nhận được có chút không đúng.
Tên này còn sống!
Nhận ra điều này là vì trên cái bụng phệ của béo ú không ngừng nhấp nhô, dường như là đã nín thở thật lâu một dạng, Nhất Minh vừa định cho hắn một quyền q·ua đ·ời tại chỗ thì nghe hắn lên tiếng!
“Đại ca tha mạng! có gì từ từ nói, tiểu..… tiểu đệ chỉ là đi ngang qua vô tình hiếu kì đến nơi này mà thôi, đại ca nếu muốn túi trữ vật trên người tiểu đệ, đại ca có thể lấy đi a, làm ơn bỏ qua cho tiểu đệ một mạng có được hay không?” béo ú sắc mặt tái nhợt một mảnh, nói chuyện cũng không rõ ràng chút nào, nhưng thái độ thì có vẻ thành khẩn vô cùng.
Nhất Minh thấy thế cũng không tính toán gì, tên béo này mặc y phục không hề giống hai phe kia, có lẽ thật là đi ngang qua mà thôi, hắn cũng không phải là người hiếu sát, cho nên tha tên béo một mạng vẫn là không thành vấn đề.
Mặc dù là trong đêm, nhưng Nhất Minh vẫn cảm nhận được tên béo này đang thấp thỏm vô cùng, trong lòng Nhất Minh thầm cười một tiếng, nhát gan như vậy, tại sao lại chạy vào nơi này đây!
“Không thành vấn đề!” Nhất Minh cười híp mắt nói ra, nghe được lời này, béo ú mừng rỡ không thôi, nhưng vừa dứt lời, béo ú chỉ thấy khung cảnh trước mắt bắt đầu mờ lại, cả người ngã xuống đất ngất đi.
Nhìn tên béo nằm trong đống t·hi t·hể, Nhất Minh lắc lắc đầu, tu vi kém như vậy lại chạy vào đây, đến hiện tại vẫn còn sống sót cho được, công nhận tên béo này quả thật có chút môn đạo, vận khí tốt như vậy, hắn nhiều khi là thiên kiêu chi tử không chừng, haha!
Nghĩ như vậy, Nhất Minh âm thầm bật cười một tiếng, cũng không có tiếp tục để ý tới, hắn tiếp tục bò về phía trước tiện thể hóa duyên một chuyến.
…
Cùng lúc đó, Hỏa Đao cùng Nhạc Khang chiến đấu vô cùng kịch liệt, dường như đã đến hồi kết một dạng, chỉ thấy trường kiếm trong tay gãy mất một nửa, toàn thân có không ít v·ết t·hương trên người nhưng cũng không phải chí mạng.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hỏa Đao lộ ra kiêng kỵ không thôi, giờ khắc này bàn tay còn đang run nhè nhẹ đây.
“Không thể không nói, tên này lực lượng mạnh thật sự, mình đã dùng ra toàn bộ những gì mình có vẫn không thể chiếm thượng phong, nếu cứ tiếp tục thế này, mình thua không nghi ngờ." càng nghĩ, Nhạc Khang càng lộ ra vẻ thoái lui chi ý, dù sao hắn đến đây cũng không phải để chiến với Linh tộc.
Giờ khắc này, sắc mặt của hắn tái nhợt một mảnh, ánh mắt nhìn qua xung quanh một vòng, thấy không ít người của mình nằm xuống, bên phía đối địch cũng ngã xuống không kém.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Nhạc Khang kinh ngạc không thôi, người của mình lợi hại như vậy?
Không đúng a! Đám hạ nhân của mình mình biết, bọn hắn làm sao có thể chiến với một đám Linh tộc cân sức ngang tài như vậy? Vốn nghĩ, với lực lượng chênh lệch của hai bên, người bên mình ắt phải c·hết hết không thể nghi ngờ.
Nhưng giờ khắc này, hắn thấy không ít linh tộc nằm xuống, thậm chí ẩn ẩn nằm xuống còn nhiều hơn người phía bên mình, điều này làm sao khiến hắn không động tâm cho được.
Mặc dù trong lòng có chút ý động, nhưng hắn biết, nếu Hỏa Đao không c·hết, sớm muộn gì cả đám cũng sẽ q·ua đ·ời tại nơi này.
Những gì Nhạc Khang nhìn thấy thì Hỏa Đao đương nhiên cũng nhìn thấy, hắn thấy, thành viên trong đội mình có tam trọng tu vi thế mà vẫn lạc?
Hỏa Đao không khỏi lên cơn giận dữ, lập tức nhìn về phía Nhạc Khang trong mắt hàn mang lấp lóe, thân hình hắn lập tức vọt nhanh về phía trước, một đao chém ra, mang theo từng luồng hỏa lực thiêu đốt lên lưỡi đao, đỏ rực một mảng.
Một đao chém xuống, Nhạc Khang không thể đứng im chịu c·hết, liên tiếp lui về phía sau tránh né đao mang, tiếp tục chiến xuống dưới là không có khả năng, kiếm của mình giờ khắc này không còn nguyên vẹn, làm sao mà chiến?
“Thằng nhóc con, có giỏi thì đừng có chạy!” ánh mắt của Hỏa Đao tựa như bốc lên từng đoàn hỏa diễm, nhìn về phía Nhạc Khang tựa như đang nhìn một con hầu tử, liên tục nhảy nhảy nhót nhót tránh né đao của mình, điều này khiến hắn khó chịu không thôi.
Đối với một người dùng đao mà nói, không giống với kiếm tu, người tu kiếm đa phần đều là người có tiến thoái, suy tính thận trọng, làm việc cân nhắc.
Nhưng người tu đao lại hoàn toàn trái ngược, võ giả tu đao đa phần đều yêu thích sát phạt, không thích quanh co lòng vòng, nên vì thế, nhìn thấy Nhạc Khang không ngừng né tránh chính mình, Hỏa Đao trong người càng thêm khó chịu.
Hắn chỉ thích cả hai lao vào cận chiến chém g·iết, như thế mới sảng khoái!
Còn đằng này, tên này chẳng những không chiến, mồm liên tục hô lớn tìm kiếm viện binh, điều này làm sao có thể để hắn toại nguyện cho được!
Nhưng nhìn thấy tên này càng chạy càng xa, Hỏa Đao cũng không khỏi dừng lại thân hình, đầu óc bắt đầu thanh tịnh trở lại, chính mình không có khả năng đuổi theo hắn mãi a, nhiệm vụ vẫn còn trên người đây.
Nghĩ như vậy, Hỏa Đao liền hừ lạnh một tiếng, thu hồi trường đao bắt đầu quay trở về.
Mà lúc này, các hạ nhân Nhạc gia thấy thiếu chủ không ngừng bại lui chạy trốn, bọn hắn làm sao có thể tử chiến cho được, bọn họ vẫn còn tỉnh và đẹp trai lắm!
Lập tức, không ngừng có võ giả triệt thoái về phía sau, cả đám chia ra bốn phương tám hướng chạy như bay, thân hình tiêu thất không còn bóng dáng.
Nhất Minh cảm thấy tình cảnh không ổn, lập tức cũng đứng dậy, thân hình trà trộn vào trong đám võ giả, hướng thẳng về một phương hướng cấp tốc chạy đi.
"Đêm nay, thật là thơm a ha ha ha ha!"
Hỏa Đao quay trở về, lập tức kiểm kê t·hương v·ong, thủ hạ báo lên một con số khiến lòng của hắn không khỏi rỉ máu!
73 linh tộc q·ua đ·ời tại chỗ, trong đó có không ít linh tộc nhị trọng tu vi và một tam trọng tu vi, quân số còn lại không tới năm mươi tên, trận chiến này, thật là thảm a!
Điều này khiến Hỏa Đao giận dữ không thôi, ngữ khí của hắn không tốt chút nào quát to một tiếng: “Các ngươi lập tức kiểm tra xung quanh, có phát hiện gì lập tức cáo tri cho ta.”
Nói xong, Hỏa Đao tiến về phía t·hi t·hể của linh tộc cao to, cẩn thận xem xét một chút, hắn không khỏi nhíu mày.
Không phải v·ết t·hương do kiếm chém ra!
Hắn nhìn về phía tâm mạch, nơi đó có một dấu nắm tay lõm vào bên trong, người ra tay hiển nhiên không phải là người trong đám lúc nảy, mà là một người khác.
Nghĩ tới đây, Hỏa Đao ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng hắn cũng không có chắc chắn lắm, dù sao trong đêm tối như vầy, cũng không phải chỉ có một nhóm Nhân tộc vào đây, có người lẫn vào cũng là bình thường vô cùng.
Lúc này, có linh tộc tiến về phía Hỏa Đao cáo tri tình hình bên trong hang động, bước vào bên trong dò xét một lần, hắn liền nhận ra năm bộ t·hi t·hể này đều chịu một quyền oanh sát q·ua đ·ời tại chỗ, hoàn toàn trùng hợp với kích thước quyền trên người của thuộc hạ mình!
Giờ khắc này, hắn đã có đáp án!
Đám Nhân tộc kia nghe tiếng động tiến đến nơi này, sau đó cho người dò xét, kết quả toàn bộ năm người đồng loạt c·hết hết, lúc này mình mới nghe được thanh âm và tiến về nơi đây, vô tình khiến cho tên thủ phạm này lẫn vào bên trong chạy mất.
Nghĩ tới đây, Hỏa Đao không khỏi lộ ra thần sắc giận dữ.
Hắn bị chơi! Còn là bị chơi một trận thật đau!
Nắm chặt thanh đao, trở ra phía ngoài hang động, Hỏa Đao lập tức tập kết đội hình tiếp tục tiến sâu vào bên trong khu rừng đi đến, còn vì sao không tiến ra phía ngoài dò xét, đơn giản chỉ vì người đi vào không chỉ có hắn một người!
Chuyện đến nước này, hắn cũng không lo được quá nhiều, việc tìm ra tên Nhất Minh mới là chuyện quan trọng lúc này, nếu không bị đám Linh tộc kia tìm ra trước thì trọng thưởng ắt sẽ rơi vào tay bọn hắn.
Mặc dù nói Linh tộc cùng là một chủng tộc, nhưng bên trong cũng chưa hẳn bình yên như thế, đặc biệt là các võ giả hạ tầng có tu vi thấp, phải có tranh đấu mới có thể tiến lên đi xa được.
Mặc dù các Linh tộc cao tầng gần như xưng huynh gọi đệ, nhưng thủ hạ bên dưới thì không có tốt lành như vậy, chém g·iết vẫn là bình thường vô cùng, không khác Nhân tộc là bao.
Hỏa Đao cùng đám linh tộc rời đi không lâu, liền có từng đám từng đám võ giả không rõ lai lịch tiến về nơi này dò xét, nhìn thấy t·hi t·hể nằm la liệt khắp nơi, trong mắt mỗi người đều lóe lên một vệt chấn kinh thần sắc!
"Linh tộc!"
Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!