Chương 17: Hầu tử (cầu đề cử, cầu cất giữ)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Hôm sau.
Nhất Minh đi đến bên cạnh con sông tìm đến Thiết lão, nhìn thấy Thiết lão vẫn ngồi câu cá, có vẻ như tâm tình không tốt cho lắm, thấy cảnh này, Nhất Minh không khỏi tò mò, bên dưới là cá gì mà có thể khiến Thiết lão gặp khó khăn như thế!
“Thiết lão!” Nhất Minh hai tay ôm quyền chào hỏi.
“Tiểu tử ngươi chuẩn bị lên đường?” Thiết lão không nhanh không chậm hỏi.
“Đúng vậy, ta đến chào hỏi Thiết lão một tiếng chuẩn bị lên đường trở về." Nhất Minh gật gật đầu nói.
“Được, đi đường cẩn thận, ngươi từ nơi này đi về hướng đông liền có thể, không cần phải quay ngược trở về, trên đường ngửi thấy hoa thảo đừng nên tiến vào, nơi đó yêu thú không phải tiểu tử ngươi có thể đối phó.”
Thiết Lão chỉ chỉ một phương hướng chậm rãi nói ra.
“Đa tạ Thiết lão, nếu lúc nào Thiết lão có cần đến tiểu tử chỉ cần nói một tiếng là được.” Nhất Minh hướng Thiết lão cúi đầu một cái.
“Ngươi muốn rời đi sao?” phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm nữ tử, hiển nhiên chính là tiểu Thất.
Nhất Minh xoay lại gật đầu: “Đến lúc phải đi rồi”.
“Được, đợi ta lúc nào trở nên mạnh mẽ sẽ ra ngoài tìm ngươi chơi." Tiểu Thất hai mắt có chút buồn nhưng miệng vẫn lộ ra nét mỉm cười.
Nhất Minh tiến đến vỗ vỗ bờ vai của nàng: “ Được, sau này gặp lại.”.
Nói xong Nhất Minh liền hướng về phía ngoài khu vườn đi ra.
Đợi đến khi Nhất Minh rời đi thời điểm Thiết lão bỗng lên tiếng: “Khi nào ngươi đạt đến Chân nguyên cảnh, liền có thể ra ngoài một chuyến.”.
Nghe như thế Tiểu Thất hai mắt tỏa ánh sáng!
Lập tức “Vâng” một tiếng liền xoay người trở vào gian phòng tu luyện.
Thấy cảnh này, Thiết lão không khỏi thở dài một hơi lắc đầu bật cười: “Nữ tử lớn đúng là không giữ được a!”
Vốn lấy bản sự của lão, cho dù Tiểu Thất hiện tại rời đi nơi này cũng không ai có thể ức h·iếp nàng, nhưng lão cũng không có ý định làm như thế, che chở không phải là cách tốt nhất để trưởng thành, tốt nhất vẫn là để tự thân Tiểu Thất có sức tự bảo vệ bản thân a.
…
Mà lúc này
Nhất Minh đã chính thức rời khỏi phạm vi khu vườn khiến hắn không khỏi giật mình, khu vườn biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện ở đây vậy.
Thấy thế Nhất Minh liền nghĩ đến trận pháp, chỉ có trận pháp mới có thể khiến một khu vườn lù lù ở đây trở nên hư không tiêu thất như vậy.
“Giờ ta đã biết vì sao không có người nào có thể phát hiện nơi này!” Nhất Minh cảm khái một câu.
Xoay người tiếp tục hướng về phía đông tiến đến.
Trải qua nửa ngày đi đường liền vô cùng bình tĩnh không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gặp bất kì một con yêu thú nào. điều này làm Nhất Minh cảm thấy không ổn cho lắm.
“Đáng lẽ ra phải gặp yêu thú chứ nhỉ? Không lẽ ta đi lạc đường?” Nhất Minh nghĩ thầm.
Qua một lát, Nhất Minh chỉ thấy toàn cảnh trước mắt bỗng nhiên hơi đổi, hắn không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng dường như là có biến hóa thì phải.
Cẩn thận cảm thụ một lát, Nhất Minh mới phát hiện linh khí nơi này không còn nồng đậm như bên trong khu vườn nữa, cả hai tựa hồ như là hai thế giới vậy, để hắn rất là kinh ngạc!
Cũng không có dừng lại bao lâu, Nhất Minh tiếp tục hướng về phía Đông đi đến, xung quanh bắt đầu nghe đến thanh âm yêu thú chiến đấu từ xa, Nhất Minh liền biết mình đã chính thức rời khỏi khu vườn.
Lúc này, Nhất Minh không có thời gian mà đứng nghĩ những thứ này, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Đoạn Mộc Lâm càng nhanh càng tốt, nếu không bị yêu thú để mắt tới vậy thì phiền toái.
Nhắm thẳng phương hướng, Nhất Minh lập tức phóng nhanh, thẳng đến khi xác định xung quanh không có bất kỳ thanh âm lớn tiếng của yêu thú nào nữa, hắn mới chậm dần bước chân lại.
“Quả thật không tệ!” nhìn xung quanh bốn phía có rất nhiều trái cây đỏ mọng nước, Nhất Minh không chần chờ liền tiến đến hái một chút trái cây, dọc theo còn đường vừa đi vừa ăn.
Ngao ngao!
Ngay tại Nhất Minh đang ăn ngon thời khắc, liền có thanh âm thú rống gừ gừ vang lên.
Nhất Minh hơi kinh hãi, chỉ gặp vô số hầu tử trừng cặp mắt huyết hồng nhìn chằm chằm vào hắn, toàn thân không cao lắm lông tóc đen nhánh từ bốn phương tám hướng ồ ạt mà tới!
Hầu tử?
Hắn nhớ tới có lần Tiểu Thất nhắc qua với hắn về Hầu tử. Nhưng khi đó hắn cũng không có ý định tò mò gì về Hầu tử này, chỉ là hầu tử mà thôi, có thể khiến tiểu Thất sợ hãi có lẽ do nàng nhát gan.
Hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền!
"Con mẹ nó, đông như vậy!" Nhất Minh nhìn thấy một đám hầu tử nhao nhao đu trên cây từ bốn phương tám hướng lao tới, dọa hắn không khỏi nhảy dựng một cái.
Ngao ngao!
Một hầu tử gầm lên một tiếng, thân thể linh hoạt từ trên cây hướng về Nhất Minh đánh tới, đôi mắt tràn đầy huyết hồng, đám hầu tử này nhìn hắn tựa như nhìn thấy kẻ thù c·ướp lão bà của nó, từng chiếc răng nanh nhọn hoắc lộ ra, hung ác vô cùng.
Soạt! Soat! Soạt!
Cả vùng cây xung quanh không ngừng truyền ra thanh âm xào xạc của lá cây, hầu tử thân thể nhỏ bé vô cùng linh hoạt lập tức hướng về Nhất Minh cắn tới!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này lập tức vứt bỏ trái cây trên tay, một chưởng vỗ ra.
Thôi Tâm Chưởng!
Hầu tử đối mặt với Nhất Minh đưa ra một chưởng hoàn toàn không thèm để ý, thân hình tiếp tục hướng về Nhất Minh nhe ra hàm răng nanh cực kỳ đáng sợ!
Nhất Minh trong lòng giật mình, không nghĩ tới đám khỉ này chơi liều mạng như vậy, nhưng hắn cũng không có nương tay ý nghĩ.
Răng rắc!
Cự chưởng rắn rắn chắc chắc đập vào thân hình của hầu tử trên thân, khiến nó lập tức bay xuyên cánh rừng, thân thể lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Nhất Minh: “....”
Vào lúc này Nhất Minh lại thấy trên bảng Linh điểm +3.
Nhìn thấy cảnh này Nhất Minh liền biết con khỉ vừa rồi có tu vi ngang với tôi thể tam trọng
“Không ngờ g·iết yêu thú cũng thu hoạch được Linh điểm, thế này thì phải cảm ơn đám khỉ này rồi!” Nhất Minh cười hắc hắc nói ra, ánh mắt gian xảo vô cùng nhìn về đám hầu tử, tựa như đang nhìn bảo vật không sai biệt lắm.
Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi đám hầu tử liền trực tiếp điên cuồng, không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt thẳng về phía Nhất Minh đánh tới.
Bọn chúng biết được một con làm chẳng nên non, nên lập tức gộp lại nên hòn núi cao!
Nhất Minh thấy cảnh này cũng không khỏi tê cả da đầu!
“Móa nó! vào từng đứa thôi chứ, cả đám vào một lượt thì tay đâu mà đỡ cho nổi!”.
Nhất Minh vừa ra quyền, vừa né tránh đòn t·ấn c·ông, vừa hỏi thăm tổ tông mười tám đời của đám hầu tử này.
Ầm ầm!
Nhất Minh thân hình chớp động liên tục, lúc thì bên này, lúc thì bên kia, mỗi một quyền vung ra liền có một con hầu tử biến mất vào trong cánh rừng.
Giờ khắc này, đám hầu tử đã triệt để bạo tẩu nhưng bọn chúng không có loạn tiến lên, cả đám xếp thành từng vòng từng vòng bao vây lấy Nhất Minh xung quanh.
Đám hầu tử ở gần thì liên tục tiến lên, sử dụng hàm răng sắc bén của mình không ngừng hướng về phía Nhất Minh táp tới.
Đám hầu tử phía sau cũng không có rảnh rỗi như vậy, cả đám liên tục nhặt sỏi đá xung quanh ném thẳng vào mặt Nhất Minh.
Thấy cảnh này, Nhất Minh không khỏi chửi mẹ!
“Súc sinh, hiện tại các ngươi đã chính thức chọc giận bổn đại gia!”.
Nhất Minh song quyền nắm chặt, nhìn chằm chằm về một đám hầu tử đang đưa những chiếc răng sắt nhọn hướng về phía hắn lao tới.
Lập tức, quyền ảnh đầy trời như mây đen áp đỉnh không một kẽ hở, thanh âm "ầm ầm" vang vọng, xen lẫn bên trong còn có thanh âm xương vỡ liên tiếp vang lên
Mấy đạo quyền ảnh lập tức v·a c·hạm vào thân thể hầu tử khiến máu tươi của chúng nó không ngừng văng tung tóe.
Ngay lúc Nhất Minh nghiên về một bên đồ sát thời điểm, một thanh âm chấn thiên từ bên trong khu rừng vang lên.
Ngao ngao!
Không ít hầu tử ngửa mặt lên trời, tay đập vào ngực phát ra không cam lòng tiếng rống giận dữ, mạnh mẽ vồ tới.
Nhất Minh cúi thấp người, dùng chân phát lực tiến thẳng về một hướng đâm mạnh mà tới, mỗi nơi đi qua, đội hình của đám hầu tử liên tiếp vỡ nát, có hầu tử trực tiếp bị một quyền oanh sát tại chỗ, máu tươi bạo tạc bay tứ tung ra ngoài!
Ầm ầm!
Bỗng nhiên một bóng đen từ bên trong khu rừng vọt thẳng mà ra hướng về Nhất Minh một quyền đấm ra.
Nhất Minh thấy thế cũng tung ra một quyền đối chiến tại chỗ, hai quyền v·a c·hạm tiếng oanh vang vọng cả khu rừng.
Oanh!
Nhất Minh hai chân liền bị lún xuống đại địa, đón nhận một quyền này để hắn cảm nhận tựa như đang cõng một tòa cự sơn, đất đá xung quanh liền bị một cơn chấn động thổi tung lên cao, cát bụi bay mịt mù khắp nơi.
Quát to một tiếng!
Nhất Minh bộc phát toàn lực một quyền khiến bóng đen bay ngược ra sau lộn một vòng đáp xuống đất.
Lúc này, nhìn kỹ mới thấy đây chính là một con Hầu tử, nhưng con hầu tử này nó lạ lắm.
Thân cao hơn hai trượng, toàn thân đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn không ngừng lấy hai tay vỗ vào trước ngực phát ra tiếng gầm gừ giận dữ!
"Hầu tôn?"
“Chẳng lẽ đây chính là đại ca của đám hầu tử này?” Nhất Minh ẩn ẩn có chút suy đoán.
Con hầu tôn này lực lượng không yếu hơn mình bao nhiêu, ẩn ẩn bản thân mình yếu hơn nó một chút.
Chưa kịp nghĩ nhiều.
Lập tức có hầu tử từ phía sau tập kích mà tới, đồng thời hầu tôn từ phía trước không ngừng lao đến tiếp tục một quyền đấm ra.
Thấy cảnh này, Nhất Minh liền quyết đoán đánh về một hướng, nếu không, bản thân bị bánh mì kẹp thịt thì thân xác này sẽ đi về đâu?
Một quyền tung ra, hướng về phía hầu tử phía sau đánh tới, thân thể hầu tử ngay lập tức bị oanh sát tại chỗ.
Lúc này, Nhất Minh chân đạp đại địa, đấm ra vô số quyền hướng về hầu tôn đập tới.
Võ đạo một đường, thẳng tiến không lùi!
Ầm ầm ầm ầm!
Tiếng oanh minh vang vọng đất trời, bụi bay mịt mù, đám hầu tử bên ngoài chỉ thấy hai thân ảnh không ngừng lấp lóe đấm nhau túi bụi không dám can thiệp vào.
Đương nhiên, Nhất Minh cũng không ngu mà đối chiến hoàn toàn với hầu tôn này!
Hầu tôn một quyền đánh tới, Nhất Minh thân hình nhất chuyển tránh né khiến nó không khỏi nổi trận lôi đình, cự quyền liên tiếp đập tới.
Nhất Minh liên tiếp né tránh sau đó đấm vào người hầu tôn, không thể không nói, con hầu tôn này da dày thịt béo, đánh vào người nó hoàn toàn không ăn thua!
Chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy cự quyền đập tới, Nhất Minh lộn một vòng, một quyền đấm thẳng vào mắt cá chân, liên tiếp là những quyền đấm vào mắt cá chân, sau một khắc, hầu tôn bắt đầu có dấu hiệu lảo đảo!
Có tác dụng!
Nhất Minh trong lòng kinh hỉ, tiếp tục hướng về mắt cá chân một quyền một quyền oanh sát mà tới, cuối cùng, hầu tôn không thể di động, thân thể bắt đầu lảo đảo nằm bẹp trên mặt đất.
Cả đám hầu tử thấy thế một màn không khỏi lộ vẻ sợ hãi!
Có hầu tử dẫn đầu t·ẩu t·hoát, liền có con thứ hai, thứ ba…
Sau một khắc, cả đám lập tức rút lui bỏ lại hầu tôn nằm ở nơi này, hầu tôn nhìn thấy một màn này mặt đen như đáy nồi, không ngừng phát ra thanh âm gầm gừ giận dữ!
Nhưng nó làm được gì bây giờ?
Hầu Tôn nhìn thấy gương mặt của Nhất Minh liền khóc không ra nước mắt, yêu thú mặc dù không biết nói chuyện, nhưng nó có ý thức của nó, đám hầu tử thấy rằng hầu tôn đã lạc bại, cho nên không có tiếp tục chiến đấu ý nghĩ.
Nhìn thấy một màn này, Nhất Minh cũng không có đi ngăn cản, dù sao hắn còn việc chưa xử lý xong đây này.
Nhìn hầu tôn nằm trên mặt đất hắn từ từ tiến lại gần.
Mà giờ khắc này nhìn vào Nhất Minh toàn thân một bộ huyết hồng nhìn như tàn bạo vô cùng, hầu tôn thấy thế không khỏi phát ra "ô ô" tiếng kêu, đầu không ngừng lắc qua lắc lại
Ô ô!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi sinh ra tâm động, dù sao bản thân mình cũng g·iết không ít đồng tộc của nó. hiện giờ nó như cá nằm trên gỗ không còn lực phản kháng.
"Muốn ta tha ngươi?" Nhất Minh lên tiếng.
Hầu tôn nghe thế gật đầu như gà con mổ thóc.
Nhất Minh lộ ra một vòng ý cười:" Có thể! Nhưng ngươi phải giúp ta rời khỏi nơi này."
Hầu tôn không chút do dự gật đầu đồng ý!
Nó làm sao không đồng ý cho được.
Đưa tiễn tên ôn thần này rời khỏi nơi đây, chính là tâm nguyện của nó!
Sau một khắc.
Hầu tôn không ngừng kêu lên vài tiếng, không đến bao lâu liền có một đám hầu tử quay lại nơi này, cả đám không ngừng đề phòng, nhìn lấy Nhất Minh.
Một đám hầu tử cùng Hầu tôn đang nói cái gì đó, một lúc sau, có hầu tử mang một quả trứng đưa đến Nhất Minh trước mặt.
"Tặng cho ta?" Nhất Minh nhìn về hầu tôn vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
Gật gật đầu!
Thấy thế Nhất Minh cũng không khách khí, lấy tay nhặt lên quả trứng mang về luộc cũng không tồi.
Mà từ bên cạnh cách đó không xa, có một thân hình núp phía sau thân cây lớn đã chứng kiến toàn bộ sự việc ánh mắt lấp lóe.
Phát giác được cơ thể truyền đến cảm giác khó chịu Nhất Minh liền quay người nhìn về một phương hướng.