Chương 19: Chiến Thanh Phong
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một tiếng nói dứt lời xung quanh vẫn lặng yên như cũ, điều này khiến Nhất Minh không khỏi nhíu mày một cái.
“Chẳng lẽ là mình nhầm lẫn?”
Lặng yên cảm giác mọi thứ xung quanh, không có bất kỳ tiếng động đáng ngờ nào, nhưng cảm giác khó chịu trong người vẫn luôn quanh quẩn khiến Nhất Minh vô cùng buồn bực.
Từ lúc hạ gục hầu tôn, hắn đã có cảm giác chính mình dường như đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, bây giờ lại xuất hiện cảm giác như vậy, điều này khiến hắn xác định một điều, chính mình thật sự đang bị thứ gì đó để ý tới.
Hắn cảm nhận được một phương hướng truyền đến cảm giác khó chịu, đến khi hắn nhìn sang thì lại không thấy bất kỳ điều gì bất thường.
Mà giờ này, một hắc y nhân núp phía sau bụi rậm trong lòng không khỏi nhảy một cái!
Cũng may nhờ có công pháp Liễu Ám Hoa Minh mà chính mình mới không bị nhìn thấy, nhưng tên này lại có thể cảm nhận được phương hướng của mình, điều này thật bất khả tư nghị a!
Ly U trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng.
Bản thân hắn rất tự tin với công pháp này, tại tôi thể cảnh, các võ giả chưa thể cảm nhận linh khí ba động, cho nên hầu hết các võ giả không thể biết hắn ở đâu, cho dù hắn có đứng kế bên cũng không ai có thể phát hiện được.
Nhưng tiểu tử này hắn lại có thể!
Chính vì điều này mà khiến cho toàn bộ kế hoạch của Ly U mang đi ngâm nước nóng, hắn dự định sẽ lặng yên không một tiếng động tiếp cận, thủ tiêu Nhất Minh, c·ướp đoạt bảo thạch, một đường t·ẩu t·hoát.
Nhưng khi hắn vừa tới xung quanh, ánh mắt nhìn về phía Nhất Minh, thì tên này lại quay sang nhìn về phía chính mình.
“Con bà nó, tên này đúng thật là biến thái, xem ra chỉ còn cách nhờ lão đại bọn hắn.” Ly U trong lòng thầm mắng một câu, sau đó xoay người rời đi.
Ngay lúc Ly U xoay người rời đi một sát na, cảm giác khó chịu lại biến mất vô tung vô ảnh.
“Đây là tình huống như thế nào?” Nhất Minh nhíu mày, cảm giác khó chịu lại lần nữa biến mất không thấy, điều này quả thật mẹ nó khó chịu a!
…
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cảm giác khó chịu lại nổi lên, giờ khắc này, Nhất Minh triệt để nổi đóa, hắn lập tức đứng dậy hướng về một phương hướng quát chói tai một tiếng:
“Con mẹ nó, đứa nào ở xung quanh đây còn không mau cút ra đây chịu c·hết!” một tiếng quát chói tai vang vọng khu rừng, khiến chim chóc không ngừng bay loạn lên không trung.
Nghe được tiếng quát như thế, Thanh Phong cũng vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới tên nhóc này cũng thật là bạo a, nhưng hắn cũng không có e sợ ý nghĩ, nếu đã bại lộ rồi thì cũng không cần giấu diếm làm gì.
Nguyên một đám hơn mười người từ trong rừng rậm bước ra.
Đứng trước mặt Nhất Minh chính là một thanh niên cao to vạm vỡ, toàn thân mặc hắc y, lưng đeo trường đao cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Hắn chính là Thanh Phong - đội trưởng của tiểu đội Cửu Kích Đoàn.
“Nhất Minh, ngươi rốt cuộc cũng chịu lộ diện, mấy ngày nay ngươi khiến chúng ta tìm ngươi thật khổ a.” Thanh Phong nhìn về phía thiếu niên, hắn cười như không phải cười nhàn nhạt nói.
Nhất Minh nhìn trước mặt một đám hắc y nhân không ngừng liên tưởng đến bọn hắc y nhân lần trước, không biết bọn chúng có phải cùng một bọn hay không, nhưng bọn hắc y nhân trước mắt cho đến áp lực không nhỏ chút nào, đặc biệt là tên hắc y nhân đứng phía trước này.
Nhất Minh ẩn ẩn cảm giác thực lực của hắn không hề thua kém gì mình!
“Mười tên võ giả, một tên thực lực không kém gì mình, còn một tên ẩn ẩn đâu đó phía bên kia.” Nhất Minh trong lòng thầm nghĩ, ánh mắt nhìn sang một bên trong rừng, sau đó mới nhìn về đám người trước mặt.
“Các ngươi là người nào? Đến đây gặp ta nhưng có gì chỉ giáo?” Nhất Minh nhìn trước mặt nam tử, lạnh giọng nói ra.
“Chỉ giáo thì không có." Thanh Phong lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía Nhất Minh cười nhạt nói: "Vài ngày trước ngươi được Thiên bảng ban thưởng, với thực lực của ngươi cũng không cách nào bảo đảm đồ vật này không rơi vào tay Linh tộc.
Chúng ta là ai không quan trọng, ngươi chỉ cần giao ra bảo thạch liền có thể, chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
Hắn không sợ Nhất Minh từ chối, cũng không sợ Nhất Minh đồng ý, đám võ giả phía sau nghe được lời này của đoàn trưởng cũng không khỏi cười lạnh trong lòng.
Nếu như tên này thức thời giao ra thì bớt việc, nhưng nếu là cự tuyệt, hơn mười võ giả cùng lên một lượt e rằng tên nhóc này phải q·ua đ·ời tại chỗ.
Lần này bọn chúng vì bảo thạch mà đến, mặc kệ Nhất Minh có giao ra hay không, điều đó cũng không có quan trọng.
Không giao, vậy thì g·iết là được rồi.
Cái gọi là sợ rơi vào tay Linh tộc, đó chẳng qua là một cái cớ để động thủ mà thôi, Nhất Minh đương nhiên biết điều này, cho nên hắn cũng không có dự định bỏ qua cho đám người này ý tứ, vừa mới đột phá Tôi Thể Quyết tầng thứ bảy, đám này tới, vừa vặn!
"Giao ra bảo thạch?" Nhất Minh nhìn đám người cười như không phải cười nói: “Nếu như ta vẫn cứ không giao ra đâu?”
“Việc này không đến phiên ngươi đồng ý hay không đồng ý, chúng ta không có nhiều thời gian để cùng tiểu tử ngươi nói nhảm, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao, hay vẫn là không giao?” trường đao của Thanh Phong dần dần ra khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Nhất Minh.
Tại Thanh Phong thoại âm rơi xuống, có võ giả mỉa mai nói ra: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn là nên hảo hảo nghe lời, nếu không, ngươi e rằng phải q·ua đ·ời tại chỗ này, hắc hắc.”
Ngay tại tên võ giả này thoại âm rơi xuống thời điểm, Nhất Minh ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt thốt ra hai chữ: “Ồn ào!”
Thoại âm rơi xuống.
Nhất Minh chân đạp đại địa, một thanh âm ầm vang chấn động, thân hình Nhất Minh vọt thẳng về phía một tên võ giả trong đó đánh tới.
Một quyền oanh kích ra ngoài, tiếng xé gió không ngừng truyền vào tai của tên võ giả phía trước, võ giả trên mặt tràn đầy ý mỉa mai giờ khắc này bỗng dưng tái nhợt, nháy mắt biến thành kinh hãi!
Hắn thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút ra trường kiếm muốn chém về phía trước, không đợi trường kiếm ra khỏi vỏ, một thanh âm "răng rắc" lập tức vang lên.
Lực lượng kinh khủng trực tiếp nện vào người của tên hắc y, thanh âm xương vỡ vang vọng ra ngoài, làm cho tên này không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp vẫn lạc tại chỗ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều biến sắc, bọn hắn không nghĩ tới tên tiểu tử này lại dám động thủ trước, không nghĩ tới người của mình vậy mà không chịu nổi tiểu tử này một quyền.
"Điều này làm sao có thể!"
Phải biết, tu vi của bọn hắn không hề tầm thường, mỗi người đều có tu vi chí ít ngũ trọng tả hữu, nhưng giờ khắc này đây, một quyền vừa rồi cùng với tốc độ kia, đã vượt qua hoàn toàn với khả năng của bọn hắn.
Trong nhận thức của bọn hắn, tên tiểu tử này trước kia vẫn là khai nguyên cảnh mà thôi.
Qua một thời gian, tu vi nhiều lắm chỉ có thể tiến đến tôi thể cảnh nhất, nhị trọng mà thôi, nhưng giờ khắc này đây, chỉ cần một quyền liền có thể nhẹ nhõm giải quyết một tên, điều này làm sao không khiến bọn hắn chấn kinh cho được.
Nhưng chấn kinh về sau, chính là lửa giận bộc phát đi ra.
“Làm càn!” một tiếng quát chói tai vang lên, Thanh Phong tay cầm trường đao phóng về phía Nhất Minh, một đao quét ngang mà ra, một đám võ giả còn lại cũng đồng thời rút ra binh khí lao tới, tựa hồ không đem tên nhóc này chém thành muôn mảnh thề không bỏ qua bộ dáng.
“Các ngươi nếu không đến nơi này, chí ít còn có thể sống thêm vài năm." Nhất Minh nhìn một đám người lao lên, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh vô cùng, "Nhưng là, một khi quyết định được đưa ra, chính là số mệnh được hình thành!”
Dứt lời, Nhất Minh lập tức lùi về sau một bước né tránh trường đao, một cước đạp đại địa, thân hình phi tốc hướng về một võ giả khác đánh tới.
Thôi Tâm Chưởng!
Một chưởng vỗ ra, một tên hắc y đang lao lên còn chưa kịp làm ra phản ứng, cơ thể liền bay xuyên cánh rừng, miệng không ngừng phun ra máu tươi, biến mất vào trong bóng đêm.
“Tốc độ thật nhanh!” Thanh Phong ánh mắt lấp lóe, sau đó là trực tiếp hướng về phía Nhất Minh lao đến.
Với tu vi của Nhất Minh, đập c·hết bọn võ giả này không phải là việc gì khó, tốc độ của hắn sau khi đột phá không phải võ giả ngũ trọng có thể bắt kịp.
Bọn hắn chỉ việc thấy Nhất Minh khom người, sau đó, liền không có sau đó, từng tên từng tên hắc y ngã xuống, không đến một phút thời gian liền đã có bốn tên vẫn lạc.
Thanh Phong triệt để nổi giận!
Hắn dù có làm như thế nào cũng không thể bắt kịp tốc độ của Nhất Minh, trừ khi hắn quăng bỏ trường đao trên tay, nếu không thì không có cách nào bắt kịp thân ảnh của tên nhóc này.
Nhưng là.... điều đó không có khả năng a!
Thấy người của mình không ngừng bị Nhất Minh đồ sát, Thanh Phong trực tiếp quát lớn: ”Tất cả lui về phía sau!”
Nghe được lời này, đám hắc y nhân không khỏi thở phào một hơi, bọn hắn rất muốn lui lắm chứ! từ khi chứng kiến quyền đầu tiên của Nhất Minh, bọn hắn liền biết mình không phải đối thủ, nhưng là lâm trận bỏ chạy ắt phải c·hết không nghi ngờ.
Cả đám không ngừng triệt thoái phía sau, không còn dám đứng trước mặt tên nhóc này.
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi tiếc nuối, linh điểm a!
Nhưng giờ hắn cũng không lo được nhiều như thế, đao quang lấp lóe hướng về phía hắn mà tới, Thanh Phong tay phải cầm đao quét ngang mà ra, ẩn ẩn trên lưỡi đao có hàng mang lấp lóe, lưỡi đao tựa như đang có ngọn lửa b·ốc c·háy trên đó, sáng chói vô cùng.
Nhìn trước mắt một màn này, Nhất Minh liền biết bản thân mình không thể trực tiếp ngạnh kháng, thân hình lập tức triệt thoái phía sau, bát mạch trong người không ngừng vận chuyển càng lúc càng nhanh, cả người di chuyển cũng nhanh hơn trước rất nhiều, né tránh đao quang.
Ánh đao liên tục hướng về phía hắn bổ tới, không gian xung quanh dường như bị thiêu đốt một dạng, vô cùng nóng bức, điều này khiến hô hấp của Nhất Minh càng trở nên dồn dập hơn, linh lực và thể lực cũng vì đó mà tiêu hao càng lúc càng nhanh.
Thấy cảnh này, Nhất Minh biết chính mình nếu cứ tiếp tục tránh né sẽ không thể nào chiến thắng được tên này, đao của hắn vô cùng quỷ dị, gần như cắt đứt mọi khoảng trống khiến mình không có cơ hội t·ấn c·ông.
“Hahaha tiểu tử, ngươi còn cái gì nữa cứ việc mang ra, bổn đại gia sẽ tiếp hết tất cả.” Thanh Phong cười to một tiếng, đao trong tay không ngừng chém về phía trước.
Nhất Minh vừa tránh né vừa đang suy tính sẽ phải làm như thế nào cho phải, cứ tiếp tục như thế này, chính mình e rằng phải bị một đao bế lên trời mất.
Đúng rồi!
Nhất Minh một bước né ra thật xa khoảng cách, trong người không ngừng vận chuyển linh lực đi một vòng chu thiên, lần này không phải một vòng bát mạch, mà là cửu mạch!
"Không biết làm như vậy có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng hiện tại ta không còn cách nào khác a!"
"Vẫn còn một cách, đó chính là vận dụng “lực lượng thần bí” màu lam quang kia, nhưng đến bây giờ ta vẫn không biết làm sao để vận dụng loại lực lượng đó, thật là hố cha a!"
Cho nên, hắn triệt để quăng cái ý nghĩ đó qua một bên.
Một vòng chu thiên cửu mạch lập tức vận chuyển, Nhất Minh cảm giác được, có vẻ như tốc độ bị giảm đi một nửa so với vận chuyển bát mạch a!
Vận chuyển linh lực chậm một nửa thời gian, điều này có nghĩa trong một khoảng thời gian, cơ thể sẽ không có linh lực để vận dụng, điều này quả thật không ổn chút nào.
Nhưng vào lúc này, trong tai Nhất Minh lại vang lên một thanh âm.
Tí tách!
Một giọt tí tách rơi xuống, linh lực trong cơ thể bỗng nhiên được tiếp thêm sức mạnh một dạng, tốc độ vận chuyển dường như nhanh hơn trước rất nhiều, điều này khiến cơ thể Nhất Minh bắt đầu nóng lên, ẩn ẩn có một màu đỏ tựa như bị nướng chín vậy.
Xung quanh không ngừng có linh khí bốc lên, tựa như làn khói trắng bao khỏa toàn thân, Nhất Minh có thể cảm nhận được, kinh mạch bên trong đang co giãn kịch liệt, linh lực tích trữ càng lúc càng nhiều, tựa hồ như muốn vỡ ra.
Hắn cảm giác, nếu mình không phóng thích sức mạnh, kinh mạch trong cơ thể sẽ nổ tung ngay lập tức, điều này nói rõ kinh mạch của chính mình vẫn còn quá yếu, không cách nào chịu đựng được cường độ luân chuyển cao thế này.
Oanh!
Một quyền tại chỗ đấm ra, trong lúc bất chợt, một cỗ nhiệt khí theo nắm tay ầm vang phá toái, cuồng bạo linh khí không ngừng tạo thành vòng xoáy, ẩn ẩn có chứa hình ảnh một quyền đang phá không mà tới.
Nói thì lâu nhưng thực chất mọi chuyện chỉ xảy ra không đến mười cái hô hấp, Nhất Minh bộc phát ra uy thế kinh người khiến hắc y nhân xung quanh không khỏi biến sắc!
Thanh Phong sắc mặt đại biến, hắn cắn răng một cái, một tiếng quát to mang theo trường đao hướng về một quyền phía trước chém tới, cuồng bạo linh khí hình thành quyền ảnh tựa như tức nước vỡ bờ, ngay khi v·a c·hạm với một đao kia liền lập tức nổ tung.
Oanh!
Không cách nào chống cự, chống cự là bụng bự, lực lượng ẩn chứa bên trong một quyền này nổ tung trước mặt Thanh Phong.
Một thanh âm "răng rắc" vang lên.
Trường đao vỡ nát!
Chỉ là tiếp xúc một cái chớp mắt, Thanh Phong phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân bay ngược ra sau, ánh mắt không che giấu được vẻ hoảng sợ trong lòng.
Bọn hắc y nhân xung quanh thần sắc cứng đờ, nhìn về Nhất Minh không tự chủ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi!
Mà giờ khắc này, toàn thân của Nhất Minh tựa như hỏa nhân, đỏ rực một mảnh, xung quanh không ngừng có linh khí bị đốt cháy tựa như màn khói lượn lờ toàn thân, đôi mắt của hắn quét qua từng người, khiến đám hắc y vô ý thức lui lại một bước.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn dừng lại ở một phương hướng, thanh âm nhàn nhạt vang lên:
“Các ngươi đều là võ giả không cần phải che che lấp lấp, nếu đã đến rồi, không ngại bước ra để ta xem có bao nhiêu người không biết chữ "c·hết" viết thế nào!"