Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 21: Liên Châu Hủ Thi Độc




Chương 21: Liên Châu Hủ Thi Độc

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Chiêu thức vừa rồi của Độc Lãng khiến Vân Hi và Thiên Đức Hải không khỏi chấn kinh, bọn hắn không ngờ tới bộ công pháp này lại phát ra thanh thế kinh khủng như vậy, nếu như để bọn họ đối chiến Độc Lãng, e rằng không cách nào chiến thắng cho được.

Phải biết, tôi thể cảnh chiến đấu chỉ có thể tiến lại gần nhau chém g·iết, vì lẽ đó, Liên Châu Hủ Thi Độc phát ra uy lực bao vây lấy Độc Lãng vào bên trong, cho nên không ai dám tiến lại gần nửa bước!

Nhìn thanh thế phát ra, thanh âm rít gào cùng màu lục linh lực tạo thành vòng xoáy xung quanh, đã khiến các võ giả e ngại không thôi, bọn hắn tinh tường một điều, nếu như bọn hắn bị màu lục linh lực này đánh trúng người, e rằng sẽ c·hết không thể nghi ngờ.

Chính vì thế khi thấy Nhất Minh một quyền đánh tan vòng xoáy, bọn hắn mới càng thêm tinh tường vị tiềm long bảng đệ nhất này không phải bình thường a!

Liên Châu Hủ Thi Độc bị phá toái mặc dù khiến Độc Lãng có hơi kinh ngạc, nhưng hắn cũng không có e ngại ý nghĩ, bản thân hắn từ trước tới giờ luôn một đường vô địch, chưa từng có một võ giả nào có thể đứng trước độc của hắn mà còn sống trở ra cả.

“Một quyền này tại hạ đã được lĩnh giáo, quả thật khiến cho ta có chút kinh ngạc, nhưng ta sẽ không vì thế mà rút lui, tiếp theo ta sẽ tung toàn lực, mong rằng huynh đệ đừng c·hết quá sớm!” Độc Lãng thanh âm đạm mạc nói ra.

“Sảng khoái!”

Dứt lời, Nhất Minh vọt nhanh về phía Độc Lãng một quyền tung ra, tiếng xé gió rít gào trong không trung hướng về phía Độc Lãng đánh tới.

“Hảo quyền pháp!” Độc Lãng quát lên một tiếng, Liên Châu Hủ Thi Độc bộc phát mà ra, cuồng bạo linh khí không ngừng xoay chuyển ngạnh kháng một quyền đánh tới.

Một tiếng ầm vang nổ mạnh vang lên, cả hai bay ngược ra sau, nhanh chóng ổn định lại thân hình, trong mắt không ngừng toát ra chiến ý ngập trời.

Thiên Đức Hải nhìn thấy trận đấu nổ ra cũng không còn chần chờ cái gì, quát to một tiếng, cũng không có tiến về phía Độc Lãng, mà là nhắm về phía Lam Nhược Vũ phóng tới, bọn họ tới đây trợ giúp Nhất Minh là phụ, chém g·iết Linh tộc mới là mục đích thật sự!

Giường nằm bên cạnh, há lại để cho người khác ngủ ngáy?

Có Thiên Đức Hải mở đường, những võ giả nhân tộc đồng loạt rút ra v·ũ k·hí hướng về phía Linh tộc một phương chém tới, Vân Hi không có mạnh bằng Lam Nhược Vũ, cho nên hắn lập tức hướng về Hỏa Đao một kiếm chém ra.

Hỏa Đao nhìn thấy cảnh này cũng không có e ngại ý tứ, không lẽ hắn còn thua một tên ẻo lả hay sao? Hắn quát to một tiếng, trường đao v·út không chém thẳng về phía Vân Hi.

Ngay lập tức, tràn diện hỗn loạn tưng bừng, có Nhân tộc vẫn lạc, cũng có Linh tộc t·ử v·ong, không ai nhường ai.

Thiên Đức Hải song đao ra khỏi vỏ, một đao chém về phía Lam Nhược Vũ, thấy thế, Lam Nhược Vũ khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ, “Song đao? Ta trước giờ không có chiến đấu với một người sử dụng song đao nào, lần để ta lĩnh giáo một chút, thực lực của nhân tộc rốt cuộc có phần bản sự?”

Dứt lời, Lam Nhược Vũ trường kiếm bỗng nhiên ra khỏi vỏ, hàn khí bức người từ thanh kiếm bạo phát mà ra, mặc dù nhìn vào cực kỳ có tính uy h·iếp, nhưng Thiên Đức Hải lại cảm nhận được thanh kiếm này dường như bị phong ấn một dạng, hàn khí cũng không có đáng sợ mình tưởng.

“Hàn Băng Kiếm!”

Hắn đương nhiên từng nghe thấy lai lịch của thanh kiếm này, nghe nói, đây chính là thanh kiếm mà Lam Quyền từng sử dụng một thời, trong đó ẩn chứa hàn băng chi lực không phải võ giả bình thường có thể chịu nổi.

Nghĩ đến đây, Thiên Đức Hải liền có thể xác định rằng, hàn băng chi lực rõ ràng bị phong cấm, nếu không với tu vi tôi thể cảnh thì không thể nào có thể chịu được hàn khí phát ra từ thanh kiếm này.

Một kiếm chém ra ngạnh kháng một đao, thanh âm leng keng liên tiếp vang lên, song đao nơi tay không ngừng bay múa, một đao chém ra, lập tức liền có một kiếm ngạnh kháng, một kiếm đâm ra liền có một đao chặn lại.



Tốc độ từ từ dâng lên cao, đến nỗi, có võ giả chỉ trông thấy được hai đường ánh quang lấp lóe, một xanh một đỏ không ngừng bay loạn khắp nơi, phát ra khí thế khiến người ta không rét mà run!



Ầm ầm

Một quyền lại một quyền phá không mà ra, Liên Châu Hủ Thi Độc không ngừng vận chuyển triệt tiêu lẫn nhau, có thể nói, khi Nhất Minh đấm ra một quyền, liền có Liên Châu Hủ Thi Độc bạo phát mà ra.

Loại này đấu pháp chính là so nội tình, ai chuyển hóa linh khí thành linh lực nhanh hơn, thì người đó thắng, bởi vì tôi thể cảnh có thể tích trữ linh lực vô cùng ít ỏi, mỗi lần sử dụng đều là mỗi lần vận dụng một chu thiên tuần hoàn để bổ sung lại.

Chính vì thế, Độc Lãng cũng không có tiếp tục đấu kiểu này ý tứ, hắn nhận ra rằng, tên Nhất Minh nhìn quả thật biến thái đến cực điểm, chính mình có Thần cấp công pháp vẫn không cách nào chiếm ưu thế, điều này mẹ nó đúng thật là không giảng đạo lý!

Nhất thời, Ly Biệt Câu ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng, độc khí cuồn cuộn bao khoả toàn bộ lưỡi câu.

Thanh v·ũ k·hí hình dạng không giống bình thường, lưỡi câu có đường vòng cung tựa như vầng trăng khuyết, trên lưỡi câu ẩn ẩn phát ra màu tím quang mang, hiển nhiên là không bình thường chút nào.

Độc Lãng trên miệng lộ ra một nụ cười gằn, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía Nhất Minh, thân hình bỗng chốc vọt tới, một câu vỗ ra.

Nhất Minh gầm lên một tiếng, cửu mạch liên tiếp vận chuyển hấp thu linh khí, linh lực bên trong cơ thể toàn bộ bạo phát đi ra, một ánh hồng quang hóa thành môt cái nắm tay v·út không mà tới, hồng quang đại thịnh bao khoả toàn bộ nấm đấm, tựa hồ b·ốc c·háy.

Ly biệt câu cùng hoả quyền v·a c·hạm, không ngừng có âm thanh linh khí nổ bể mà ra, một câu xuống, hỏa quyền vỡ tan, Độc Lãng cũng không có dừng lại ý tứ, Ly Biệt Câu mang theo màu tím quang mang liên tục lấp lóe chém tới.

Nhất Minh cũng không e ngại cái gì, từng quyền từng quyền tựa như b·ốc c·háy hoả diễm, hoá thành hồng quang quyền ảnh oanh kích mà tới, liên tiếp là những thanh âm ầm vang nổ tung, kèm theo đó chính là hồng quang cùng màu tím quang mang lẫn nhau công phạt.

Nương theo Ly Biệt Câu huy động, độc khí tung bay khắp trời, không ít võ giả trong phạm vi xung quanh trúng phải độc khí, giờ khắc này tựa như hoá thành phàm nhân một dạng, không cách nào điều động linh khí trong cơ thể!

Mà thời khắc này, Độc Lãng triệt để chấn kinh!

"Tên này lại không bị ảnh hưởng bởi độc khí của ta, điều này làm sao có thể!" Độc Lãng ánh mắt băng lãnh, ly biệt câu không ngừng chém tới.

Nhất Minh hai mắt tựa như hoá thành hồng tinh một dạng, tôi thể quyết thông qua cửu mạch bên trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, nhục thân không ngừng toát ta từng trận hoả khí, nhiệt độ tại hai trượng xung quanh bỗng nhiên tăng vọt mấy lần, từng quyền từng chưởng thay nhau liên tiếp mà ra, khéo léo đánh bật từng nhát câu chém xuống.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

"Liên Châu Hủ Thi Độc!" Độc Lãng tức giận quát chói tai một tiếng.

Từng luồng lục linh khí cấp tốc hoá thành vòng xoáy bao khoả toàn thân, Nhất Minh ở trong vòng xoáy này không ngừng cảm giác linh lực bị đình trệ một dạng, hắn ngay lập tức phản ứng lại, toàn bộ linh lực tụ tập bên trong nấm đấm, một quyền oanh ra.

Chấn Thiên Quyền!

Một quyền oanh kích ra ngoài, tóe lên ánh lửa, đạo đạo hồng quang bạo phát mà ra, mang theo cuồng bạo linh khí đánh thẳng trực tiếp vào vòng xoáy trước mặt.

Oanh!

Thanh âm v·a c·hạm ngay lập tức nổ tung, hai thân ảnh bắn ngược về phía sau, hai tiếng trầm thấp vang lên, trong miệng không ngừng phun ra một ngụm máu tươi.



Cả hai thần sắc tái nhợt, nhìn về phía đối phương chậm rãi đứng dậy, việc vận dụng Liên Châu Hủ Thi Độc liên tục khiến linh lực trong cơ thể không cách nào bổ sung kịp cho được, mặc dù điều này đối với tôi thể cảnh không coi là cái gì, chỉ cần vận chuyển công pháp hấp thu linh khí bổ sung lại là được, nhưng vấn đề là phải cần một chút thời gian a.

Chưa nói tới, một chiêu vừa rồi v·a c·hạm ngay khi cả hai đều đang cận chiến, điều này dẫn tới cả hai đều thụ thương không nhẹ, Nhất Minh lấy tay lau máu tươi trên miệng một cái.

Hiện tại “giọt tí tách” trong người của hắn không ngừng rơi xuống, điều này giúp Nhất Minh hấp thu linh khí phải trôi chảy hơn rất nhiều, nhưng để tích trữ toàn bộ cửu mạch trong thời gian ngắn, e rằng không cách nào làm được.

Vì mỗi quyền Nhất Minh đấm ra đều tiêu hao một lượng linh lực không nhỏ, cho nên, hiện tại muốn cách không ra quyền phải cần một chút thời gian mới được.

Mãi cho đến bây giờ

Nhìn thấy tên Độc Lãng sắc mặt tái nhợt, Nhất Minh lộ ra một vệt nụ cười, rõ ràng đây là linh lực trong cơ thể không còn nhiều a, thời cơ đến!

Nhưng bản thân hắn cũng không thể cách không tung quyền, cửu mạch đã hoạt động đến cực hạn, cơ bắp không ngừng co thắt lại, khiến sắc mặt hắn tái nhợt không thôi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Dường như cả hai đều có chung ý tưởng, Ly Biệt Câu nắm chặt trong tay, miệng quát to một tiếng hướng về phía Nhất Minh chém xuống.

Nhất Minh cũng không hề e ngại, lập tức bộc phát lực lượng, cả người liền nhảy sang bên trái tránh né một câu, thân hình thoắt một cái, một quyền đấm ra, hướng về sau lưng Độc Lãng mà tới.

Độc Lãng liền cúi người né tránh, một câu xoẹt qua cánh tay Nhất Minh, Nhất Minh lập tức co rụt tay lại, một cước đạp vào người Độc Lãng khiến thân hình của hắn bổ nhào về phía trước.

Thân hình ngay lập tức lộn một vòng, hoàn hảo đứng vững thân hình xoay người nhìn lại.

Nhất Minh cũng không thèm để ý những này, hắn hiện tại đang tập trung tích trữ linh lực, v·ết t·hương trên tay mặc dù có màu tím quang mang ẩn hiện, nhưng không hề đau nhức chút nào.

Độc Lãng lộ ra một nụ cười gằng, trúng phải Ly Biệt Câu, tên này không c·hết cũng tàn phế, nhưng sau một lúc, hắn liền cảm thấy không đúng cho lắm.

Hắn cảm thụ được xung quanh Nhất Minh không ngừng có linh khí hội tụ, nhìn thấy cảnh này, hắn làm sao có thể để cho Nhất Minh thoải mái khôi phục cho được?

Lập tức.

Toàn thân nhanh chóng phát lực, Ly Biệt Câu liên tiếp hướng về Nhất Minh vù vù chém tới, mắt thấy khoảng cách lẫn nhau chỉ còn ba trượng thời điểm, đợi cho không sai biệt lắm, Độc Lãng liền ném ly biệt câu về phía trước, hai tay bỗng nhiên có màu lục độc khí không ngừng ẩn hiện!

Lam sa thủ.

Một chưởng vỗ tới!

Độc khí không ngừng toát ra xung quanh, lần này nếu mà trúng chiêu, Nhất Minh liền có khả năng vẫn lạc ngay lập tức, một câu bay tới, một chưởng theo sát phía sau, phối hợp phải nói ăn ý vô cùng.

Cũng may là Nhất Minh phát giác không ổn, hai chân liền phát lực một cái, thả người vọt lên, Ly Biệt Câu rơi vào đại địa bên dưới, Nhất Minh từ đỉnh đầu của Độc Lãng vượt qua, toàn thân Nhất Minh có một cỗ nhiệt khí bốc hơi mà lên, khiến hai trượng xung quanh đều nóng rực không thôi.



Độc Lãng hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, hai chân di chuyển về phía trước, không tránh không né, toàn thân vận chuyển Liên Châu Hủ Thi Độc hướng về phía Nhất Minh một chưởng vỗ tới.

Khí thế dọa người, bàn tay có màu xanh quang mang không ngừng lấp lóe, độc công chi lực bao quanh phạm vi hai trượng không ngừng cuốn lên gió lốc, ẩn ẩn có tiếng rít gào phảng phất như âm hồn lệ quỷ kêu rên thảm thiết, rất là dọa người.

Cả người Độc Lãng dường như được một tầng độc khí bao phủ, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía Nhất Minh tựa như đang nhìn một n·gười c·hết không sai biệt lắm, ở trên không trung, ta xem ngươi né tránh thế nào!

Nhất Minh không tránh không né, một quyền toàn lực oanh kích ra ngoài, Chấn Thiên Quyền phá không mà tới, một quyền chi uy, một quyền vừa ra, xung quanh hồng quang đại thịnh, ẩn ẩn có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ, một quyền không lệch chút nào đấm thẳng vào Liên Châu Hủ Thi Độc phía trên.

Độc Lãng quát chói tai một tiếng, toàn bộ lực lượng tụ họp tại cánh tay lập tức bạo phát mà ra!

Lục quang đại thịnh!

Hồng quang ngút trời!

Linh khí bùng nổ.

Oanh!

Hai nguồn lực lượng v·a c·hạm, không ngừng phát ra tiếng thét chói tai vang vọng cả khu rừng, Lục Linh Khí ầm vang phá toái, Liên Châu Hủ Thi Độc giờ khắc này biến mất không còn tăm hơi!

Độc Lãng nhìn tình cảnh trước mắt, thời gian tựa như bị đóng băng một dạng, một quyền phát ra hồng quang đang không ngừng chậm chạp tiến tới.

Mà thân thể của hắn tựa như cứng đờ một dạng, bên ngoài không có gì bất thường, nhưng bên trong tâm trí lại nhấc lên kinh đào hải lãng!

"Không có khả năng!" trong tâm trí của Độc Lãng không ngừng la lớn.

Hồng quang quyền ảnh trước mặt còn lại dư ba bạo phát mà ra, trực tiếp oanh thẳng vào người Độc Lãng, khiến hắn không khỏi phun ra một ngụm máu tươi bay ngược ra sau, Lam Sa Thủ còn chưa động được vào người Nhất Minh liền đã biến mất không còn.

Mà giờ khắc này, thân hình Nhất Minh tựa như đông cứng một dạng, trực tiếp rơi xuống vang lên một tiếng trầm thấp, toàn bộ cơ thể của hắn bây giờ không cách nào cử động, nếu bây giờ có một tên võ giả nào tiến đến, chỉ cần nhẹ nhõm một đao liền có thể triệt để khiến hắn mồ xanh mã đẹp.

Cơ bắp toàn thân không ngừng co quắp lại, từng cơn đau nhức liên tục đánh tới, khiến sắc mặt của hắn tái xanh, vô cùng thống khổ!

Giờ khắc này, Nhất Minh không còn một chút khí lực nào để mà lên tiếng, đây chính là tác dụng phụ khi sử dụng linh lực vượt quá sức chịu đựng sao?

Không thể không nói

Tại động phủ lần trước, hắn luyện hóa một phần vạn giọt Huyết Tinh Thạch, cho nên bây giờ mới còn sống cho được, cũng nhờ lần luyện hóa đó mới khiến cho kinh mạch của hắn trở nên dẻo dai rất nhiều, nếu không, giờ khắc này e rằng hắn phải vỡ kinh mạch mà trở thành phế nhân!

“Hahaha sau này ta phải cố gắng luyện hóa Huyết Tinh Thạch nhiều một chút mới được!” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, hiển nhiên là hắn đối với Huyết Tinh Thạch có một cái nhận biết mới, mặc dù luyện hóa vô cùng đau đớn, nhưng chỗ tốt lại là không ít a!

Giờ khắc này, Nhất Minh không còn vận chuyển linh lực dồn dập nữa, cho nên cơ thể của hắn dần dần bình thường trở lại, không còn đỏ rực như trước.

Tâm niệm vừa động.

Nhất Minh lấy ra một khối linh thạch nắm chặt trong tay, từ từ vận chuyển linh lực hấp thu linh khí bổ sung tiêu hao.

“Không thể không nói, “giọt tí tách” này là cái gì a, không những khiến cơ thể ta nâng cao tốc độ luyện hóa, điều động linh lực trở nên dễ dàng, mà còn loại bỏ độc tố bên trong cơ thể nữa?” Nhất Minh cảm thụ bên trong cơ thể biến hóa trong lòng thầm nghĩ.

Từ lúc hắn bị trúng Liên Châu Hủ Thi Độc của Độc Lãng, liền có một luồng độc tố xâm nhập trong cơ thể nhầm ngăn chặn kinh mạch vận chuyển linh lực, loại cảm giác này là thập phần rõ ràng, nhưng khi “giọt tí tách” dung hòa cùng linh lực bên trong thì luồng độc tố liền biến mất không còn tăm hơi.

Cho nên hắn mới có thể tung ra một quyền với toàn bộ linh lực tích trữ còn lại, thoát khỏi nguy cơ t·ử v·ong, nếu không e rằng bộ truyện sẽ phải kết thúc ở đây =))