Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhục Thân Thành Thánh

Chương 29: Giao dịch




Chương 29: Giao dịch

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn về thanh niên trước mắt, Nhất Minh nhất thời mừng rỡ trong lòng, hắn còn tưởng đâu không có ai dám lên khiêu chiến chứ, cuối cùng cũng có dê béo tự hiến dâng bản thân a!

Hắn cười hắc hắc trong lòng nhưng Nhất Minh bên ngoài điềm nhiên như không có việc gì chắp tay nói: “Được!”

Toàn cảnh biến ảo, hai người giờ đã tiến vào không gian của lôi đài bên trong, thanh âm quen thuộc vang lên.

“Chiến đấu sẽ bắt đầu sau năm hơi thở…”

Mắt thấy cuộc chiến bắt đầu, Vu Ngưu trong tay trường đao có kim quang lập lòe, thôi động linh lực liền vọt thẳng về phía trước.

Trường đao mang theo kim sắc quang mang đại phóng ở giữa, một đạo quang mang hình bán nguyệt trảm kích từ lưỡi đao bên trên lướt đi, tiếng xé gió nổi lên.

Nhìn một màn này, trong lòng Nhất Minh cả kinh!

Hắn không ngờ tới thanh niên này vừa mới bắt đầu liền xuất ra khí lực lớn như vậy a, nhưng dù vậy hắn cũng không có e ngại cái gì, trường đao trong tay lóe lên ánh hồng quang, toàn thân linh lực vận chuyển, không dám khinh thường.

Nhất Minh biết, nếu mình chỉ dùng sáu thành lực lượng là không thể ngăn cản được một đao này, vì lẽ đó mà hắn không ngại tăng thêm một chút sức lực.

Keng!

Thanh âm hai thanh đao v·a c·hạm tóe lên ánh lửa, hai luồng lực lượng không hẹn mà gặp v·a c·hạm vào nhau, Nhất Minh nhất thời rơi vào hạ phong.

Không thể không nói, mặc dù chỉ cách một tiểu cảnh giới, nhưng tên Vu Ngưu trước mắt mang đến cho hắn áp lực to lớn hơn nhiều.

Sau một đao v·a c·hạm, thân hình Nhất Minh lui về sau một bước, tu vi của hắn hiện tại thấp hơn, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chịu thua trận đấu này.

Vu Ngưu thấy một đao của mình thế mà bị ngăn chặn, trong lòng không khỏi kinh ngạc mấy phần!

Hắn biết thiếu niên này không bình thường, mặc dù tu vi của mình cao hơn, nhưng đòn vừa rồi chính mình đã xuất ra tám thành lực lượng a, thế mà chỉ khiến thiếu niên trước mắt lùi lại một bước.

Điều đó nói lên cái gì?

Nói lên tên tiểu tử này lực lượng không phải bình thường võ giả bát trọng có thể so sánh, hắn dù sao cũng đã gần đột phá cửu trọng rồi, chỉ cần một tia thời cơ, hắn liền có thể tiến hành đột phá.

Thế mà thiếu niên trước mắt lại có thể ngạnh kháng của hắn một đao mà chỉ lui về một bước mà thôi.

Vu Ngưu không dừng lại, tiếp tục luân chuyển trường đao trong tay bay múa, nhất thời kim sắc đầy trời tàn ảnh mang theo từng tiếng xé gió cường thế xông tới.

Một ánh kim sắc hình bán nguyệt trảm kích đánh tới, phát ra đốt đốt tiếng vang!

Nhất Minh cũng không nghĩ nhiều, nếu một đao này chính mình không ngăn được, hẳn sẽ bại trận ngay lập tức, nắm chặt trường đao trong tay, quát to một tiếng.

Hai chân đạp đại địa, thân hình bổ nhào lên không, trường đao trong tay xoay một vòng, một ánh hồng quang ẩn ẩn từ trong trường đao bắt đầu phát ra, thân hình bắt đầu có từng tia khói mờ bốc lên, hung hãng vô cùng.

Trường đao hóa hồng!

Hai tay nắm chặt thân đao, thân hình từ trên không trung luân chuyển một vòng, mang theo thanh thế kinh người hung hăng trảm xuống.

Huyết Chiến Bát Phương!

Trên miệng Vu Ngưu nhếch lên một nụ cười gằng, theo hắn nhìn thấy, trường đao kia ẩn ẩn hoá thành hồng sắc mà thôi, cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng đợi đến khi thiếu niên chỉ còn cách hắn năm trượng khoảng cách thời điểm, Vu Ngưu cảm thấy một luồng sóng nhiệt bao phủ xung quanh, khiến sắc mặt của hắn bỗng dưng đại biến!

Hắn nhanh chóng làm ra ứng đối, không thể nào đứng yên chờ c·hết như vậy được, vung đao một cái, một đường kim sắc ánh đao bay thẳng về phía trước, cả hai thanh đao đồng thời v·a c·hạm, lực lượng cường đại lập tức ầm vang bạo phát ra xung quanh, khiến mặt đất bên dưới cũng bắt đầu rung động cả lên.



Răng rắc!

Vu Ngưu nhất thời cả kinh!

Một đao của chính mình thế mà lại xuất hiện từng tia rạn nứt, điều này làm sao có thể?

Hắn không tin tà, bản thân quát to một tiếng, khí lực trong người toàn bộ bộc phát mà ra, hai chân một trước một sau đứng vững thân hình, hai tay nâng trường đao vắt ngang giữa không trung hòng ngăn chặn một đao vô cùng kinh khủng kia.

Oanh!

Một luồng sóng nhiệt đập thẳng vào mặt, khiến hai mắt của Vu Ngưu không cách nào mở ra cho được, hai tay đều tê rần cả lên, một cỗ cự lực đánh thẳng vào trường đao của chính mình, cả người đều có thể cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt bao phủ toàn bộ thân hình của mình.

Trong nháy mắt đó, Nhất Minh toàn lực bộc phát trong một khoảnh khắc cực nhỏ, hắn không có giữ lại, đối diện với người này, hắn không có ý định lưu thủ, lưỡi đao trở nên xích hồng, mang theo từng tia linh khí b·ạo đ·ộng hung hăng trảm xuống.

Ánh đao lóe lên từng trận hồng quang, từng tia linh khí cuồng bạo khiến thân hình Vu Ngưu lập tức lún xuống đại địa bên dưới, trong khoảnh khắc đó, Vu Ngưu cảm nhận được một tia khí tức t·ử v·ong bao trùm toàn thân, khiến bản thân hắn không khỏi rùng mình một cái!

Giờ khắc này, xung quanh năm trượng toàn bộ đều xuất hiện từng tia rạn nứt, linh khí cũng tràn ngập sóng nhiệt khiến khói mù dâng lên, che khuất hai người vào bên trong.

Lực lượng cường đại khiến sắc mặt của Vu Ngưu đỏ lên, không tự chủ phun ra một ngụm máu tươi, bản thân lập tức ngã quỵ xuống dưới, không cách nào đứng vững cho được.

Nhất Minh thấy vậy liền lập tức thu hồi lực lượng, lập tức lui lại mười trượng bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi, hắn biết, chiến đấu đã kết thúc rồi.

Một cỗ lực lượng vô hình bắt đầu bao trùm lên thân thể của Vu Ngưu, tiếp sau đó chính là biến mất không thấy.

Giờ khắc này.

Võ giả ở bên ngoài đang chứng kiến trận đấu, chỉ thấy Nhất Minh bổ xuống một đao, Vu Ngưu cũng không có lui lại mà trực tiếp ngạnh kháng.

Mọi người cho rằng Nhất Minh phải bại không nghi ngờ, nhưng kết quả lại không nghĩ tới, tên thiếu niên kia thế mà có thể lui về phía sau, bản thân có vẻ như không bị tổn thương một chút nào, khiến bọn hắn không cách nào hiểu nổi.

Chiến đấu kết thúc, chỉ thấy thân hình của Vu Ngưu rời khỏi lôi đài xuất hiện trước mắt mọi người, có thể thấy được, người này hẳn là b·ị t·hương không nhẹ, trên ngực còn dính lại một chút máu tươi đây, nhìn vào thì ai cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Nhưng chỉ Nhất Minh mới minh bạch một điều, một đao của mình mặc dù có thể ép người kia một chút, nhưng muốn đánh bại hắn thì quả thật là không cách nào làm được, trừ khi chính mình toàn lực bộc phát dần dần áp đảo thì may ra có thể.

Bởi vì một trong khoảnh khắc kia, dường như trong người của tên kia có gì đó rất là kỳ lạ, Nhất Minh không biết đó là cái gì, chính vì vậy mà hắn mới nhanh chóng thoái lui ra mười trượng bên ngoài.

Trên người Vu Ngưu mặc dù không có trọng thương, nhưng vừa rồi phản phệ khiến hắn không khỏi phun ra một ngụm máu, dù là như vậy, thần sắc lại mang từng tia chiến ý cùng rung động!

Bên trong lôi đài, nếu một bên tự chủ rời khỏi liền xem như thua cuộc, một màn vừa rồi chính là Vu Ngưu tự chủ rời khỏi lôi đài, không còn cách nào khác, chính hắn không rời không được a, nếu không thì không cách nào đột phá cho được.

Vừa rồi một đao kia, đã giúp hắn vượt qua giới hạn, đột phá cửu trọng!

Chỉ vì vừa mới đột phá thành công, linh lực hỗn loạn không thể tiếp tục chiến đấu, cho nên hắn mới tự chủ động rút lui, nhưng dù vậy, trong lòng vẫn luôn nhớ lại một đao vừa rồi khiến bản thân có cảm giác t·ử v·ong bao phủ thật là kinh khủng a!

Bản năng sợ hãi lan toả toàn thân, nhưng chiến ý lại không hề tiêu giảm chút nào, giờ khắc này, Vu Ngưu nhìn về phía Nhất Minh trong mắt lộ ra chiến ý vô cùng nồng đậm, hận không thể tiếp tục tái chiến với thiếu niên này a.

Nhưng giờ hắn lại không cách tái chiến cho được, vừa mới đột phá cần ổn định một chút, hơn nữa, bản thân hắn còn bị phản phệ một chút đây, điều này khiến hắn cảm thấy đáng tiếc vô cùng.

“Tại hạ nhận thua! Nhất Minh huynh đệ lần sau tái chiến!” Vu Ngưu chắp tay một cái, sáu khối linh thạch đưa đến trước mặt Nhất Minh.

Nhìn thấy sáu khối linh thạch, Nhất Minh trong lòng thoải mái, mỉm cười đáp lại: “Được, lần sau có cơ hội sẽ gặp lại!”

Nhìn thấy hai người khiêu chiến xong, có võ giả liền mang ý định tiến lên khiêu chiến, nhưng Nhất Minh liền trước tiên lên tiếng: “Các vị, thật ngại quá a! Tại hạ hiện tại không thể tiếp tục tái chiến, cáo từ!”.

Nghe xong, các võ giả ở đây đều một mặt mộng bức!



Linh thạch của ta!

Có võ giả trong lòng chửi mẹ, ngươi hốt một mẻ xong dọn đồ rút lui là sao a!

Mặc kệ những người này kêu gào, Nhất Minh liền thu dọn đồ đạc rời khỏi lôi đài, dù sao hắn còn phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có thể tiến vào Tử Đấu Đài.

Tiến về Tiên Vũ Lâu, Nhất Minh cũng không có lòng vòng cái gì, mang toàn bộ linh thạch vừa chiếm được đi đặt cược, đây là một cơ hội để kiếm tài nguyên a, chính mình làm sao có thể bỏ qua cho được.

Mà lúc này, trận chiến Nhất Minh đánh bại võ giả hơn một tầng tu vi không có gây nên ảnh hưởng gì, bởi vì trong mắt mọi người đều cho rằng, Vu Ngưu đây là đang nhường mà thôi.

Nhưng đối với một số người mà nói, trận chiến kia quả thật là thiếu niên này chưa hề tung toàn lực a, chỉ cần nhìn vào một đao kia liền biết, nếu hắn có thể xuất ra một đao mà vẫn nhẹ nhóm lui lại, bản thân vẫn không có chuyện gì, thì hẳn là có thể tung ra thêm vài đao như thế.

“Sư huynh, ngươi tại sao lại đặt cược tiểu tử đó sẽ khiêu chiến vượt cấp thành công a?” một nữ tử với toàn thân y phục màu vàng, mang theo từng tia khí chất khác người, gương mặt mỹ miều, thân hình thon thả thu hút không ít ánh mắt võ giả.

“Muội không hiểu, vừa rồi trận chiến kia, người thiếu niên kia thật sự chiến thắng!” nam tử toàn thân màu đỏ y phục, xen kẽ là những đường vân màu trắng, toát lên vẻ cao sang, khác hẳn mọi người xung quanh.

"Thì hắn đúng thật là chiến thắng mà, chuyện này thì có liên quan thì với việc khiêu chiến vượt cấp bên trong Tử Đấu Đài đâu chứ, cả hai không thể so sánh như vậy được a?"

La Hoa không hiểu, không lẽ chỉ vì thiếu niên này được người nhường một chút rồi chiến thắng, bản thân liền có thể thông qua khảo nghiệm ở bên trong Tử Đấu Đài hay sao?

Lấy nhãn lực của nàng có thể nhìn ra được, đối thủ vừa rồi của Nhất Minh hẳn là đột phá cho nên mới nhận thua lui ra, nếu không thì thiếu niên này không thể nào chiến thắng cho được.

“Ha ha, ta nói thắng ở đây chính là thật sự chiến thắng, những gì muội thấy chỉ là bề ngoài mà thôi, tên Vu Ngưu vừa nảy lâm trận đột phá, nhưng một đao kia, hắn quả thật là ngăn cản không nổi."

"Lúc ra ngoài, một thân linh lực của hắn đã vô cùng hỗn loạn, bất kỳ ai nhìn vào đều nghĩ rằng hắn vừa đột phá mới có vẻ như thế."

"Nhưng thực ra, linh lực bên trong của hắn hỗn loạn hơn mức bình thường, dĩ nhiên là chịu thương tổn không nhỏ mới sinh ra phản ứng như thế, chứ bình thường võ giả đột phá, cho dù có trong chiến đấu cũng không có sinh ra hỗn loạn như thế."

La Hoa nghe được ca ca của chính mình giải thích liền minh bạch cả rồi, nàng không nghĩ tới tên thiếu niên này lại mạnh như vậy a, nếu là như vậy, hắn hẳn là có thể thông qua được tầng tám của Tử Đấu Đài đi.

“Vừa rồi huynh đặt cược bao nhiêu?” La Hoa nhìn sang La Kích hiếu kỳ hỏi, vị ca ca này của mình thường ngày không có nhiều tiền a, hôm nay làm sao có hứng thú đặt cược thế này.

“Không nhiều, đủ dùng mà thôi!” La Kích nhếch miệng cười một chút, hắn không có nói rõ, dù sao thì cô tiểu muội của mình không biết giữ miệng, nếu như truyền đi mà nói, thanh danh của mình chẳng phải bị người người nói này nói kia?

La Hoa bĩu môi, một bộ ta thừa biết tiền của ngươi không chính đáng bộ dáng!

Mà giờ khắc này, Nhất Minh cũng hoàn tất tăng thêm tiền cược từ chín khối linh thạch ban đầu thành hai mươi mốt khối linh thạch.

Dù sao hắn vừa rồi thắng được thêm mười hai khối, toàn bộ mang đi cược không giữ lại chút gì, hắn có lòng tin chính mình sẽ vượt qua lần khiêu chiến này, dù sao thì chính mình vẫn còn át chủ bài trong tay cơ mà.

Rời đi Tiên Vũ Lâu, trên miệng Nhất Minh lộ ra một nụ cười khoái chí, dù sao nơi này cũng làm ăn tốt như vậy, cũng nên xuất ra một chút tài nguyên a.



Thiết gia phủ đệ

“Công tử, người đã mang đến!” Chu Hành tiến vào bên trong chắp tay nói.

Nghe vậy, Thiết Trọng nhất thời giật mình, trong tay chén trà còn chưa kịp uống đã lập tức buông xuống đi vội ra ngoài.

“Không biết quý hội đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón mong thứ lỗi!” Thiết Trọng nhìn về trung niên trước mắt, chắp tay một cái mỉm cười nói.

“Thiết nhị công tử quá lời, ta là dựa theo ủy thác mà thôi. Thanh Phong Hội tự do quen rồi, nên đối với những lễ tiếc thế này có chút không quen, công tử không cần khách khí.”

Trung niên thân hình nhỏ nhã nhưng một thân sát khí không có thu liễm bộc lộ ra ngoài khiến người xung quanh cảm thấy một cỗ áp lực như có như không đè nén lên người vô cùng không thoải mái!

Hai người bước vào gian phòng, Chu Hành cẩn thận đóng cửa lại đứng ở bên ngoài canh gác.

An tọa về sau, trung niên nhân nói: “Thiết nhị công tử có việc gì cần đến Liệt mỗ cứ việc nói thẳng chính là!”



Trung niên chính là Liệt Thiên Hạp, thành viên trong đội Lục Kích Đoàn của Thanh Phong Hội.

Thanh Phong Hội chia làm ba tầng thứ: Thượng, Trung, Hạ.

Trong đó, Lục Kích Đoàn chính thuộc Trung cấp sát thủ, phàm là muốn bước vào tầng thứ này đều có tu vi Chân Nguyên cảnh trở lên.

Mà để mời được sát thủ cần phải bỏ ra giá cả không hề thấp. Mặc dù như vậy, nhưng lối làm việc nhanh chóng, gọn gàng, bí mật chính là tôn chí của Thanh Phong Hội.

Nhìn thấy trung niên nhân không muốn lá mặt lá trái, Thiết Trọng cũng nói thẳng: “Là như vầy, dạo gần đây chắc hẳn Liệt huynh có nghe đến tên Nhất Minh kia chứ? Tại hạ chính là nhắm chủ ý này, chỉ cần huynh có thể bắt sống hắn mang về là được”.

“Không ngờ Thiết nhị công tử khẩu vị không nhỏ ah!” Liệt Thiên Hạp nhìn Thiết Trọng cười như không phải cười nói.

“Mang ngọc có tội, đạo lí này bao lâu nay đã là vậy. Không nói tới, thế giới này kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu chỉ có thể nằm xuống cho kẻ mạnh đạp lên, không phải sao?”

“Lại nói, ta không cần nhiều, đồ vật đạt được ta cầm 6 thành, còn lại là của Liệt Thiên Hạp huynh!” Thiết Trọng nói.

Nghe vậy, Liệt Thiên Hạp trong lòng cười lạnh, ngữ khí mang đầy chất vấn nói:”Nếu nói như Thiết nhị công tử vậy, ta chỉ cần một mình hành động, toàn bộ đồ vật đều thuộc về ta, không phải sao?”

Dường như đoán trước một dạng Thiết Trọng cười nói:”Nếu như có thể làm như vậy, ta cho rằng huynh cũng đã động thủ từ lâu.

Hơn nữa, sau khi động thủ xong, ta tin chắc rằng Thiên Minh Vệ sẽ không bỏ qua cho huynh. Sau đó huynh có thể rời khỏi Thương Minh Thành hay không đó là một chuyện khác.

Ta cũng tin rằng, quý hội cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn loại chuyện này xảy ra.”

Nghe xong, Liệt Thiên Hạp không nói gì!

Đúng như hắn nói như vậy. Thanh Phong Hội đối với những kẻ phản bội đều sẽ không buông tha, hơn nữa, loại nhiệm vụ đoạt đồ vật của Nhất Minh tiểu tử này, trong hội đều có, chỉ là không thuận tiện ngoài sáng hành động mà thôi.

Nếu Thanh Phong Hội mang đại lượng võ giả đánh chủ ý này lên người Nhất Minh, sẽ khiến cho bốn vị đó bất mãn, dù sao Linh tộc trước mắt, nhân tộc xuất hiện một vị tiềm long, các ngươi lại trắng trợn c·ướp đoạt, đây chẳng phải là đoạn mất nhân tộc căn cơ hay sao?

Thế giới này đạp lên nhau để tiến thêm một bước là điều rất bình thường, nhưng ngươi phải xem người muốn g·iết là ai mới được.

Giết linh tộc thì có thể, còn nếu trắng trợn đoạn nhân tộc căn cơ, chẳng lẽ nào các ngươi không đem Thiên Điện để vào trong mắt?

Vì lẽ đó, các tông môn, gia tộc, tổ chức đều đang làm việc này trong âm thầm. Không muốn lấy lớn h·iếp nhỏ khiến bốn vị kia bất mãn.

Muốn c·ướp?

Cũng được, chỉ cần là tu vi cùng cấp, nếu ngươi có bản lãnh c·ướp thì cứ việc thoải mái, điều đó chứng tỏ ngươi có tiềm lực và thực lực, không hề ảnh hưởng đến đại cục.

Còn nếu ỷ mạnh chèn ép, trắng trợn c·ướp đoạt sẽ chỉ mang nhân tộc đi hướng diệt vong, đó là điều không chấp nhận được.

Nếu những võ giả mang đồ tốt trong người đều bị các ngươi lấy mạnh h·iếp yếu, g·iết người diệt khẩu thì sau này ai còn dám đi đoạt cơ duyên?

Không bằng chắp tay dâng lên luôn cho rồi!

Đang trong lúc suy nghĩ, Thiết Trọng lên tiếng: ”Với lại, Thiết gia ta tại trong thành tuy không phải thế lực hàng đầu gì, nhưng làm một chút tiểu động tác vẫn là có thể, chỉ cần Liệt Thiên Hạp huynh phối hợp một chút, liền có thể cầm xuống tiểu tử này mà không khiến người khác nghi ngờ.”

Nghe vậy, Liệt Thiên Hạp mới gật đầu biểu thị đồng ý phối hợp, bỗng nhiên hắn nói: ”Bốn thành quá ít, nếu đã là hợp tác, phải công bình công chính, không phải sao?”

Nghe vậy, Thiết Trọng cười gằng trong lòng, nhưng hắn bên ngoài vẫn không biểu lộ cái gì, mỉm cười nói: ”Nếu đã như vậy, chúng ta mỗi người năm thành, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”

“Hahaha Thiết nhị công tử sảng khoái, Hạp mỗ đợi tin tức của công tử.” Liệt Thiên Hạp chắp chắp tay cười nói.

“Chu Hành, lập tức chuẩn bị thiết yến để Liệt huynh đón gió tẩy trần.” Thiết Trọng phân phó một câu, một tay thủ thế mời dẫn đường phía trước rời đi gian phòng.

Cảm tạ các vị huynh đệ rất nhiều a!

Các vị sư huynh có thể mời tiểu đệ ly cafe sáng cảm tạ rất nhiều