Chương 599: Một trăm hơi thở
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Toàn thân Nhất Minh đều là máu, trước đó thụ thương còn chưa kịp khôi phục bao nhiêu, bây giờ lại cùng với tên Độc Linh Tử toàn lực đại chiến, hiển nhiên là v·ết t·hương cũng không cách nào chịu nổi mà bắt đầu rách ra.
Có thể là khả năng chưởng khống huyết thuật của hắn cũng không phải bình thường, dựa vào Huyết Thần Kinh, Nhất Minh có thể dễ dàng chưởng khống huyết dịch lưu động ngay tại quanh thân, chính vì điều này mà hắn mới có thể còn sống tới tận bây giờ.
Đổi lại là người khác mà nói, e rằng đã mất máu mà trở nên suy yếu, cuối cùng là vẫn lạc từ lâu.
Bất quá, tình huống này cứ tiếp tục kéo dài cũng không phải là cách.
Bởi vì trong tầm mắt của hắn, chiến trường hư không vào thời khắc này, đã càng lúc càng trở nên thu hẹp lại dần.
Tốc độ của màn sáng màu đỏ kỳ thực không nhanh, mỗi một cái hô hấp trôi qua, chỉ co vào khoảng chừng một trượng mà thôi.
Bất quá, không gian chiến trường vào thời khắc này đã không đầy trăm trượng, chiếu theo tình huống này mà nói, thời gian còn lại đúng thật là không còn bao nhiêu.
Nhìn thấy tên Nhân tộc này quật cường như vậy, tâm tính của tên Độc Linh Tử cũng nhịn không được mà trở nên xao động, cảm giác nôn nóng đột ngột dâng lên, trong lòng cháy lên hỏa diễm, phảng phất như lúc nào cũng có thể bộc phát đi ra.
“Tâm của ta, dao động!”
Độc Linh Tử thầm hít một hơi, bàn tay chậm rãi đưa lên ngực cẩn thận cảm nhận, trong lòng nhấc lên một cỗ sóng to gió lớn!
“Tâm của ta, rất lâu rồi mới có cảm giác nôn nóng như thế này, đây là do áp lực vô hình, hay là do tên Nhân tộc ở trước mắt gây nên?”
“Không đúng không đúng.” Độc Linh Tử lắc lắc đầu, “Tên nhân tộc này không đủ để gây uy h·iếp cho ta, càng là không có khả năng ảnh hưởng đến tâm trí của ta.”
“Ta vốn dĩ không có nghĩ tới, Nhân tộc này sẽ đột phá tại trong lúc giao chiến, cũng không ngờ tới, độc khí của ta đối với hắn không hề có một chút ảnh hưởng nào.”
“Ta vốn nghĩ rằng, giải quyết hắn sẽ không tốn bao nhiêu công sức, ha ha, thì ra ta đã tự cho là đúng, tên Nhân tộc này vốn dĩ cũng không phải những tên khác có thể so sánh, ta đặt bản thân quá cao, để rồi “hiện thực” tát ta một cái.”
“Sở dĩ, tâm của ta mới xao động như vậy!”
Trong đầu của Độc Linh Tử, đã không ngừng đưa ra lý do để thuyết phục chính mình, cũng không nhận ra bản thân đã tự hành cải biến từ lúc nào.
Vô vàn ý niệm hiện ra, hắn cũng không cho rằng điều này có vấn đề gì, nhưng thực chất đó chính là vấn đề, hơn nữa còn phi thường nghiêm trọng.
Sở dĩ trong chiến đấu, các tu sĩ phải luôn giữ cho tâm thần tĩnh lặng, chỉ có như vậy, mới có thể ứng đối với toàn bộ những tình huống xảy ra.
Nhưng sự thật là, hắn cũng chỉ cho rằng đây là một điều “hiển nhiên” mà thôi.
Bởi vì loại cải biến này, cũng không phải là thay đổi trong phút chốc, mà là từ lúc hắn còn ngồi ở bên ngoài quan chiến, Tiểu Dạ đã âm thầm đối với hắn động tay động chân.
Trong cảm nhận của hắn, hắn chỉ cảm giác ra được trên thân của tên Nhân tộc này tán ra một loại khí tức rất là quỷ dị, nhưng chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi, hoàn toàn không cảm thấy bản thân có một chút bất thường nào khác.
Chính vì điều này mà hắn chỉ quy công cho tên Nhân tộc này tu luyện một loại công pháp đặc thù nào đó, cho nên bản thân mới có cảm giác kỳ lạ như vậy.
“Không gian đã thu hẹp tới tận nơi này, xem ra đã không cách nào có thể cùng với tên Nhân tộc này dây dưa.”
“Độc khí của ta đối với hắn hoàn toàn không có một chút tác dụng nào, tên Nhân tộc này tựa hồ còn chủ động hấp thu độc khí của ta, chẳng lẽ…”
Độc Linh Tử dường như nghĩ đến cái gì, đáy mắt bỗng dưng lóe lên một vệt hàn mang, phi thường băng lãnh!
“Sở dĩ hắn hấp thu độc khí của ta như vậy, có lẽ là đang muốn sử dụng lại bài cũ, lợi dụng độc khí của ta để rèn luyện thân thể, mang nhục thân tiến thêm một bước.”
“Bất quá, loại tình huống này hẳn là sẽ không xảy ra lần thứ hai, nhưng để cho chắc chắn, ta cũng không thể xem nhẹ chuyện này.”
Càng nghĩ, Độc Linh Tử cảm thấy ý nghĩ này không sai, cho dù không đúng toàn bộ đi chăng nữa, cũng sẽ không hoàn toàn sai.
“Nếu đã như vậy, vậy ta càng không để cho ngươi đạt thành ý nguyện…” Độc Linh Tử nắm chặt bàn tay chậm rãi mở ra, hướng về xung quanh phất một cái.
Oanh minh truyền ra, Độc Linh Tử không tiếp tục tán ra độc khí mà bắt đầu thu hồi trở lại, hành động như vậy, khiến cho Nhất Minh cảm thấy có một chút bất ngờ!
Bất quá, hắn cũng không có xoắn suýt bao nhiêu.
Hắn lợi dụng độc khí của tên Độc Linh vốn dĩ là để bổ sung linh lực cho bản thân, từ đó không ngừng thúc dục thân pháp để chủ động tiếp cận phát khởi thế công.
Có thể tình huống bây giờ chợt bỗng dưng cải biến, tên Độc Linh không những thu hồi khí độc tản mác ở xung quanh, mà còn xuất ra thế công phi thường hung mãnh, hiển nhiên là hắn cũng không muốn trận chiến này kéo dài quá lâu.
“Cũng được, cũng là thời điểm phân ra thắng bại!” ánh mắt của Nhất Minh lấp lóe hàn mang, huyết vũ sau lưng vỗ mạnh một cái, thân thể liền hóa thành hồng quang lần nữa g·iết tới, một quyền oanh ra.
Độc Linh Tử nhìn thấy thời điểm không sai biệt lắm, bản thân liền thúc dục toàn bộ độc khí tụ tập vào lòng bàn tay, bàn tay nâng lên liền hướng về phía trước nhấn một cái, một cái dấu ấn mang theo độc khí cuồn cuộn cùng thanh âm oán linh gào thét dữ dội cấp tốc lao đi.
Mỗi nơi đi qua, hư không rung động kịch liệt đồng thời, từ trong miệng của tên Độc Linh cũng truyền ra thoại ngữ.
“Hoá Cốt Miên Chưởng!”
Oanh!
Âm vang tái khởi, âm phong nổi lên, một cái bàn tay mang theo độc khí cuồn cuộn lập tức nổ tung ngay tại nguyên địa đồng thời, một cái cự đại đầu lâu đều là độc khí cũng theo đó hiện ra trước mắt, bao trùm cả mấy trăm trượng vào bên trong.
Ngay cả Nhất Minh, cũng bị cú nổ này bao trùm không thấy bóng dáng, sống c·hết chưa rõ.
Dưới vô vàng con mắt phi thường căng thẳng nhìn vào sa bàn, một cái hô hấp, hai cái hô hấp trôi qua,... toàn bộ Linh tộc đều đang chờ mong một cái hiện tượng hiện ra, nhưng tận ba cái hô hấp trôi qua vẫn chưa hề nhìn thấy.
Ánh mắt của Độc Linh Tử bỗng dưng khẽ híp, thần sắc cũng vào lúc này trở nên phi thường ngưng trọng, hiển nhiên là hắn cũng chưa nhìn thấy năm khối linh cơ mảnh vỡ hướng về phía chính mình bay tới.
Điều này không cần nói cũng biết, tên Nhân tộc kia, vẫn chưa có c·hết!
“Không có khả năng!”
Độc Linh Tử bỗng dưng thì thào trong miệng, thần sắc băng lãnh dần dần trở nên phi thường dữ tợn, hắn cũng không tin là tên Nhân tộc kia trúng phải bí thuật của bản thân mà vẫn còn khả năng chiến đấu.
Hóa Cốt Miên Chưởng, chính là một trong những bí thuật cường đại của Độc Linh.
Nó chú trọng vào việc bộc phát chân nguyên dựa vào chưởng là trọng tâm, vận chuyển đơn giản nhưng bên trong kỳ thực là liên miên bất tuyệt, ngoài nhu trong cương, một chưởng đẩy ra nhìn như nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lại ẩn chứa khả năng bộc phát phi thường mạnh mẽ.
Một khi bị Hóa Cốt Miên Chưởng đánh trúng, bản thân nếu không kịp thời tránh né hay ngăn cản độc khí xâm nhập ăn mòn, xương cốt toàn thân sẽ bị gãy rụng từng đoạn, mục nát, lục phủ ngũ tạng tự hành tan nát, thê thảm vô cùng.
Ngoài những tác động đó ra, cho dù tu sĩ trong lúc nhất thời có khả năng ngăn chặn độc khí xâm nhập ăn mòn đi chăng nữa, thân thể cũng vì một chưởng này mà lâm vào trạng thái suy yếu.
Nếu như không kịp thời rút khỏi giao phong mà nói, càng đánh sẽ càng thêm thua thiệt.
Đây, chính là sự cường đại của Độc Linh.
Có thể sự thật là không giống như tưởng tượng của hắn, chỉ nghe được một thanh âm oanh minh truyền ra, một đạo hồng quang từ trong độc khí phóng lên tận trời đồng thời, thân hình Nhất Minh cũng tại giữa hư không với máu tươi đầy mình, nhìn xuống bên dưới.
Giờ khắc này, toàn thân của hắn đều nhuộm đỏ một mảnh, huyết y tơi tả, thần sắc tái nhợt, tóc dài rối tung.
Nhất Minh hắn cũng không ngờ tới, giờ khắc này “giọt tí tách” tại trong thân thể của hắn điên cuồng rơi xuống, hắn nhanh chóng cảm thụ trong chốc lát, liền nhận ra lần này “giọt tí tách” rơi xuống rất không bình thường.
Bình thường mà nói, tốc độ rơi xuống cũng không có nhanh như vậy.
Bây giờ, hắn có thể cảm giác được toàn thân của chính mình đều bị khí độc bao quanh, thậm chí còn có độc khí đã hướng vào kinh mạch không ngừng chen chúc, ngay cả mạch máu, ngũ tạng, nhục thân và xương cốt cũng không ngoại lệ.
Tất cả, đều có từng mảng màu tím hiện lên, bất quá, hầu như đều đã bị máu tươi ở bên ngoài che phủ, khiến người ngoài không cách nào nhận ra.
Nhưng hắn lại có thể, hắn cảm giác được từng giọt từng giọt tí tách liên miên tựa như thác đổ lao xuống tràn ngập toàn thân, mỗi nơi đi qua, đều có từng mảng sương mù tím nhàn nhạt bốc lên, hiển nhiên là đang mang từng mảng độc khí này tiến hành chuyển hóa.
Nhất Minh ho khan mấy tiếng, máu đen từ trong miệng khạc ra bên ngoài, bản thân của hắn nhìn như phi thường chật vật nhưng kỳ thực độc tố bên trong đang lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng bắt đầu tan biến.
“Tên Linh tộc này, so với những tên trước kia đích thật là khác nhau một trời một vực, nếu không phải có giọt tí tách mang độc tố chuyển hóa, e rằng bản thân ta đã không cách nào chống đỡ.”
Bàn tay chậm rãi nâng lên khoé miệng lau một cái, đáy mắt tựa hồ như không hề có một tia kiêng kỵ nào, ở bên trong đó, càng là có vô tận chiến ý hiện lên.
Nhất Minh âm thầm may mắn đồng thời, một loại uy áp vô hình từ giữa hư không bỗng dưng hàng lâm rơi xuống, rơi vào trên thân tên Độc Linh Tử kia, khiến hắn cũng không khỏi nắm chặt bàn tay, trong lòng càng là gào thét dữ dội.
Uy thế của song phương, tại giờ khắc này, ầm vang bạo phát.
Đại phong ngất trời nhấc lên, thổi luôn y phục của cả hai không ngừng tung bay, hai luồng uy áp kinh khủng không ngừng cọ xát tán ra uy thế huy hoàng, tràn ngập hư không.
Tâm niệm Nhất Minh khẽ động, trường thương được hắn nắm chặt trong tay huy động một vòng, ánh lửa tóe lên, viêm long tái hiện.
Hắn biết, trong khoảng thời gian còn lại, chính mình phải nhanh chóng mang tên Độc Linh này giải quyết, nếu không, một khi khu vực an toàn hoàn toàn biến mất, chính mình coi như nguy rồi!
Trong tay nắm lấy binh khí, quả nhiên là so với bản thân dùng quyền phải dễ chịu hơn nhiều, có trường thương trong tay, đao hồn phát ra uy lực phải mạnh hơn một bậc.
Chỉ bất quá, một trận chiến này qua đi, thanh trường thương e rằng sẽ phải vỡ thành từng mảnh.
Ý nghĩ chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Nhất Minh cũng không có ý định nói nhảm, trường thương trong tay huy động chỉ thẳng ra sau, thân hình của hắn liền đã bắn vọt xuống bên dưới, một thương mang theo huy hoàng chi uy cấp tốc rơi xuống.
Đao hồn tán ra, long ngâm truyền khắp bát phương đồng thời, còn có hai đầu viêm long từ giữa hư không cắt chéo rơi xuống, đánh cho hư không liên tục truyền ra từng t·iếng n·ổ tung, rung động không gì sánh được.
Trong khoảnh khắc mà Nhất Minh lao xuống, Độc Linh Tử có thể thấy được tên Nhân tộc này còn khạc ra hắc huyết, hiển nhiên là một chưởng vừa rồi đã gây nên tác động không nhỏ.
Thế nhưng là, vì cái gì hắn còn có thể phát ra uy thế kinh khủng tới như vậy?
Độc Linh Tử không hiểu, hắn không minh bạch đây là vì cái gì, thế nhưng tình huống bây giờ đã khiến hắn vô pháp suy nghĩ, hai tay nhanh chóng kết hợp pháp quyết, thân hình lập tức bắn vọt lên cao cùng với Nhất Minh chiến thành một đoàn.
Nhất Minh nắm lấy trường thương không ngừng vung vẫy, viêm long tựu hành xoay quanh, lực lượng của cả hai v·a c·hạm đánh cho hư không liên tiếp nổ tung.
Hai bóng hình một hồng một lục một tiến một lùi, dư ba cuồn cuộn tán ra v·a c·hạm vào màn sáng màu đỏ lập tức quay ngược trở lại, chấn cho thân hình của cả hai kịch liệt rung động.
Trăm trượng hư không nhìn như to lớn, nhưng đối với Bán Thần mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cái lồng giam hạn hẹp mà thôi, mỗi một cái giơ tay nhấc chân cũng đủ để bao phủ toàn bộ.
Đối với Pháp Tu như Độc Linh Tử mà nói, cho dù hắn đã cố gắng kéo dài khoảng cách nhưng cũng không thể kéo dài quá xa.
Việc giao phong với binh tu ở khoảng cách gần như thế này, đã khiến hắn dần dần rơi vào hạ phong.
Hắn tựa như con thuyền lung lạc ngoài khơi, mặc cho sóng gió không ngừng ập đến, thực tế chính là từng đợt thế công liên miên bất tuyệt rơi xuống, đánh cho thân hình của hắn không ngừng lung lay, ẩn ẩn đã có dấu hiệu bắt đầu ảm đạm suy yếu.
Bất quá, Độc Linh Tử cũng không cam lòng chịu thua, hắn gào thét đến nỗi cổ nổi gân xanh, đáy mắt điên cuồng không gì sánh được, cảnh tượng này nhìn ở trong mắt, ai ai cũng tưởng chừng như đây chính là trận chiến cuối cùng của hắn vậy.
Hai thân ảnh tại giữa hư không giao phong, đã khiến toàn bộ tu sĩ ở bên ngoài sa bàn đều vô pháp rời đi ánh mắt.
Tất cả, đều đột nhiên lâm vào yên ắng một cách lạ thường.
Thời gian, đã bắt đầu đếm ngược bằng từng cái hô hấp.
P/s: Laptop của ta được báo là hư main, bắt buộc phải thay main mới, thế là ta tậu pc luôn, vẫn đang chờ pc ship về nhà, thời gian có chút lâu.