Quan Nghiên Bạch dừng xe, nhưng không tắt máy, xe cũng không mở khóa xe tự động
(ngắt điện).
Tô Ngự còn đang suy nghĩ xem nơi này là đâu, vì sao Hạ Thư Điềm lại như nhìn thấy ma quỷ thì nghe thấy Quan Nghiên Bạch nói bằng một giọng lạnh lẽo hờ hững:
“Cha tôi rất quý cô, ngày trước luôn cố gắng thuyết phục mẹ để tôi cưới cô.”
Tô Ngự nghĩ cha hắn này là đề cập đến tướng quân Thiệu, cậu vẫn đang thắc mắc vì sao Quan Nghiên Bạch lại đột nhiên nói về chuyện của mình, Quan Nghiên Bạch đã tiếp tục nói:
“Mẹ tôi nói cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn tốt bụng, bảo tôi nhất định phải trân trọng cô.”
Hạ Thư Điềm đã khóc đến mức không thở nổi, dường như cô có thể ngất đi vì khóc bất cứ lúc nào.
Biểu tình hiện giờ của Quan Nghiên Bạch còn lạnh nhạt hơn so với thường ngày, ánh mắt thậm chí có chút u ám. Tô Ngự cảm thấy Quan Nghiên Bạch như vậy trông vô cùng đáng sợ.
“Vì sao tôi không cảm nhận được điều đó?” Quan Nghiên Bạch hỏi.
Hạ Thư Điềm nghẹn ngào nắm lấy cánh tay Quan Nghiên Bạch, ngắt quãng nói: “Nghiên Bạch… Không phải… Không phải như thế… Em không muốn…”
“Chuyện giữa họ là thế nào vậy?” Tô Ngự đến gần Thiệu Tĩnh Trì thì thầm bên tai hắn.
Thiệu Tĩnh Trì kéo cậu sang ôm vào lòng, nói: “Suỵt, đừng làm ồn, không liên quan tới em.”
Quan Nghiên Bạch nói: “Nếu họ biết mình sẽ bị chính tay cô đẩy vào trong đàn cương thi, chắc hẳn sẽ vô cùng hối hận vì đã đối xử tốt với cô như vậy.”
Hạ Thư Điềm khóc lóc thảm thiết: “Em… Em không phải cố ý… Nghiên Bạch, em không muốn như vậy… Em thật sự không muốn như vậy!! Em yêu anh Nghiên Bạch… Lúc đó em không còn lựa chọn nào khác nữa…”
“…Em trăm cay nghìn đắng cố gắng hết sức mới gọi được cho anh để cầu cứu… Không phải anh đến để cứu em sao? Hả Nghiên Bạch… Anh đến để cứu em phải không?!”
Quan Nghiên Bạch đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười lại khiến người ta sởn tóc gáy, hắn nói: “Tôi tưởng cô không thể trốn thoát, nhưng không ngờ cô còn có thể sống sót.”
Hắn nhìn Hạ Thư Điềm, gằn từng chữ: “Đây chính là điều tôi muốn!”
Hạ Thư Điềm cắn môi cũng không thể ngăn cản hàm răng đang va đập lập cập vào nhau: “Nghiên Bạch, hãy tha cho em… Em không cố ý… Anh tha cho em đi!!”
Quan Nghiên Bạch trầm mặc tắt máy, mở cửa xuống xe, sau đó nói với Hạ Thư Điềm: “Xuống xe.”
Hạ Thư Điềm điên cuồng lắc đầu, khóc rống: “Không… Nghiên Bạch… Anh hãy tha cho em! Anh hãy tha cho em đi! Em thật sự không cố ý… Em không còn cách nào khác… Anh tha thứ cho em đi!!”
Quan Nghiên Bạch lạnh nhạt lặp lại: “Xuống xe.”
“Không không… Nghiên Bạch… Anh không thể làm vậy với em… Em yêu anh em thật sự rất yêu anh Nghiên Bạch… Em chỉ không muốn chết… Khi đó em không còn lựa chọn nữa… Nghiên Bạch anh đừng đối xử với em như vậy!!!”
Tô Ngự cảm thấy bộ dáng Quan Nghiên Bạch đứng ngoài xe nhìn có chút tàn nhẫn, giống như Thần Chết… Cậu hình như đã đoán được Quan Nghiên Bạch muốn làm gì, Hạ Thư Điềm hẳn là cũng biết rõ, cho nên mới sợ hãi như vậy.
Tô Ngự nhìn thấy Quan Nghiên Bạch vô cùng thô bạo lôi Hạ Thư Điềm xuống xe.
Hạ Thư Điềm giữ chặt cửa xe tuyệt vọng gào khóc: “Đừng… Nghiên Bạch anh bỏ qua cho em đi!! Hãy tha thứ cho em!! Em không muốn chết… Em không muốn đi…!!!”
Quan Nghiên Bạch cười lạnh: “Hiện giờ cô cũng không có lựa chọn.”
“Đừng!! Đừng!! Cứu tôi! Mấy người cứu tôi với!!” Hạ Thư Điềm khóc thét lên với Thiệu Tĩnh Trì và Tô Ngự đang ngồi phía sau.
Một người sống sờ sờ tuyệt vọng kêu cứu trước mặt cậu, Tô Ngự có chút không chịu nổi. Cậu vừa hé miệng định nói thì bị Thiệu Tĩnh Trì che miệng lại.
Thiệu Tĩnh Trì hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu cứu của Hạ Thư Điềm, thậm chí không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.
Mà Tô Ngự bị Thiệu Tĩnh Trì ôm đến mức không thể nhúc nhích, miệng bị bịt kín không nói được.
Hạ Thư Điềm bị Quan Nghiên Bạch thô lỗ lôi ra khỏi xe, hắn kéo Hạ Thư Điềm đang điên cuồng giãy dụa như kéo đồ chơi đi vào biệt thự…
“Quan Nghiên Bạch định làm gì? Vì sao anh ấy lại kéo vị hôn thê của mình vào nơi này? Không phải anh ấy muốn…” Miệng cuối cùng cũng được thả ra, Tô Ngự vẻ mặt kinh ngạc nói. Tuy câu nói kia cậu không thể nói ra, nhưng Thiệu Tĩnh Trì cũng biết cậu muốn hỏi gì.
“Đây là nhà của tên mặt liệt.”
Tô Ngự thần ra, Quan Nghiên Bạch tìm được vị hôn thê của mình, sau đó mang cô về nhà ở thành phố W…
Trong cuộc đối thoại giữa Quan Nghiên Bạch và Hạ Thư Điềm vừa rồi, thật ra Tô Ngự có lẽ đã đoán được sự việc xảy ra như thế nào. Virus bùng nổ, vị hôn thê của hắn đã hy sinh ông ngoại và cha mẹ của Quan Nghiên Bạch để tự cứu bản thân mình. Sau khi Quan Nghiên Bạch xem camera theo dõi đã biết được chân tướng, nhưng hắn nghĩ Hạ Thư Điềm chắc chắn cũng không sống được. Nhưng không ngờ lại nhận được cuộc gọi cầu cứu của Hạ Thư Điềm, cho nên…
Trong biệt thự vang lên tiếng gào rống của cương thi, cũng như tiếng nữ hét chói tai thảm thiết…
Tô Ngự nghe vậy mà run rẩy.
Thiệu Tĩnh Trì vỗ vỗ cậu, trấn an: “Sợ rồi? Đừng lo, những việc này không liên quan tới em.”
Không liên quan tới cậu? Tô Ngự ngơ ngác nghĩ.
Thiệu Tĩnh Trì khẳng định đã biết sự thật từ lâu.
“Vì sao? Không phải anh nói anh ấy là người si tình, yêu vị hôn thê rất sâu đậm sao?”
Thiệu Tĩnh Trì thờ ơ nói: “Ai biết có yêu hay không, tôi thấy em có hứng thú với cậu ta nên mới tùy tiện nói vậy.”
Tô Ngự đột nhiên mới phản ứng lại, cậu nghĩ rằng Quan Nghiên Bạch yêu vị hôn thê của mình sâu đậm, nếu thật sự yêu sâu đậm thì làm sao có khả năng lên giường cùng cậu được. Khi đó vị hôn thế của hắn còn ở trong phòng, Quan Nghiên Bạch lại muốn làm tình cùng cậu, Thiệu Tĩnh Trì nói Quan Nghiên Bạch là gay kín, lẽ ra cậu nên nhận ra rồi, có lẽ Quan Nghiên Bạch hoàn toàn không yêu vị hôn thê của mình!
Một lúc lâu sau, Quan Nghiên Bạch trở lại. Trên quần áo của hắn dính chút màu máu đỏ tươi, Tô Ngự thấy Hạ Thư Điềm không quay trở lại cùng hắn.
Có lẽ Hạ Thư Điềm sẽ không bao giờ quay lại được…
Quan Nghiên Bạch lên xe, tiếng đóng cửa làm Tô Ngự khẽ giật mình.
“Sao vậy?” Thiệu Tĩnh Trì hỏi cậu.
Tô Ngự lập tức lắc đầu: “Không sao, không sao…”
Cậu sợ sẽ bị Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch sẽ phát hiện ra sự sợ hãi của mình đối với bọn họ, nhanh chóng điều chỉnh cơ thể ngồi thẳng lưng.
Xe một lần nữa khởi động rời đi, sắc trời cũng dần tối, Tô Ngự không biết bây giờ Quan Nghiên Bạch lái xe đi đâu, cũng không dám hỏi. Hiện giờ cậu không dám nói chuyện, ngồi rúc ở phía sau.
Đó là cha mẹ của Quan Nghiên Bạch, là ruột thịt của hắn, hắn không sai…
Nhưng người vì mạng sống đều rất ích kỷ, cậu cũng thế. Bản chất con người chính là như vậy.
Quan Nghiên Bạch không do dự chút nào, không ngần ngại rời khỏi khu an toàn, dành bao nhiêu sức lực, bao nhiêu nguy hiểm để tìm được Hạ Thư Điềm. Hạ Thư Điềm nghĩ Quan Nghiên Bạch đặc biệt đến để cứu cô, nhưng lại không biết Quan Nghiên Bạch là đặc biệt đến để giết cô, tự tay giết chết cô!
Chỉ cần nghĩ đến đây Tô Ngự đã sởn cả tóc gáy…
Thiệu Tĩnh Trì trời sinh là một người tràn ngập độc ác tàn bạo, tích cách hắn kiệt ngạo khó thuần, trái tim vô cùng lạnh lẽo. Điều đó có thể thấy được từ việc hắn không có đồng cảm với bất kỳ người hay vật nào. Vậy nên, không có sự kiềm chế của pháp luật trong những ngày tận thế, hắn tàn bạo khát máu, giết người một cách tùy tiện. Trong hoàn cảnh hiện tại cùng năng lực mạnh mẽ của mình, hắn đã không hề kiềm chế mà thả ra bản chất tà ác trong mình…
Nhưng Quan Nghiên Bạch, Tô Ngự nghĩ hắn khác. Hắn kiêu ngạo, không ai sánh nổi. Dù kiêu ngạo nhưng hắn rất yêu vị hôn thê của mình. Khi đó Tô Ngự cảm thấy có thể khiến một người như vậy yêu mình sâu đậm chính là chuyện hạnh phúc nhất đời này, Mà hiện giờ, Tô Ngự phát hiện, hết thảy mọi chuyện đều không như cậu tưởng tượng, có lẽ trái tim Quan Nghiên Bạch còn lạnh lùng và đáng sợ hơn so với Thiệu Tĩnh Trì…
Cậu cũng là một người bình thường tham sống sợ chết. Đối mặt với cái chế, cậu cũng từng vứt bỏ lương tâm đ*o đức của mình…
Khi virus mới bùng phát, Tô Ngự đang ở trong căn nhà cho thuê. Cậu nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng la hét của người dân, tiếng còi xe ầm ĩ, và tiếng cương thi gào rống…
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài hoàn toàn hỗn loạn, đám đông chạy tán loạn, xe cộ va chạm, phía sau những người hoảng loạn chạy đi đều có vài con cương thi đuổi theo…
Tô Ngự sợ hãi, cậu đã thấy tin tức này trên bản tin, nhưng không ngờ virus lây lan nhanh đến thế…
Cậu gần như không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, chỉ gói ghém lại vài thứ đồ đạc vào ba lô rồi chạy ra khỏi căn nhà cho thuê.
Khi đó cũng may là cậu có vận may tốt, dám lao ra mà không cầm theo vũ khí gì cả.
Chung cư cũng hỗn loạn, nhiều người la hét thất thanh chạy xuống tầng dưới, mặt đất trên tường bê bết vết máu, rõ ràng trong chung cư đã có người nhiễm bệnh rồi…
Tô Ngự theo đám đông chạy ra khỏi chung cư, có người ngã xuống trên đường cũng không ai dừng lại mà giẫm lên người đó chạy tiếp. Đằng sau họ có cương thi đuổi theo, không người nào dám dừng lại bước chân…
Người chạy cuối cùng bị lũ cương thi đuổi kịp cắn xé, gào thét trong tuyệt vọng…
Càng ngày càng có nhiều cương thi phía sau, Tô Ngự chạy thục mạng xuống tầng một, chạy về phía cổng lớn của chung cư…
Sắp chạy đến nơi, lại bị một người tóm chặt chân rồi ngã xuống đất.
Cậu hoảng sợ quay lại thì thấy là một cậu học sinh túm chân cậu. Cậu học sinh này là hàng xóm nhà cậu, thỉnh thoảng gặp mặt sẽ chào hỏi và trò chuyện một lúc, cũng coi như là quen biết…
Chân cậu học sinh bị thương, cậu ta cầu xin Tô Ngự: “Tô Ngự, giúp tôi với, giúp tôi một tay…”
Cơn đau dữ dội khi đập xuống đất khiến Tô Ngự gần như không thể đứng dậy, nhưng cậu nhìn thấy đằng xa có rất nhiều cương thi từ cầu thang đang lao tới chỗ này…
Nhìn thấy bọn cương thi ngày càng đến gần, Tô Ngự không đỡ người dậy mà đột nhiên đạp chân bứt ra khỏi tay cậu học sinh, lúc đạp còn vô tình đá cậu học sinh ra ngoài. Vì bản năng sinh tồn khiến cậu có sức vô cùng mạnh, vừa lúc đá cậu học sinh về phía đàn cương thi. Những con cương thi lập tức nhào tới cắn xé người cậu học sinh kia…
“A!!!! Tô Ngự!!!!”
Tô Ngự hoảng sợ bật dậy, chạy ra ngoài không nhìn lại, đằng sau là tiếng la hét thảm thiết của cậu học sinh…
Khi đó, đối mặt với nhiều cương thi như vậy, cậu chỉ vì muốn sống sót đã đá văng cậu học sinh kia. Mặc dù kể cả nếu cậu không đá thì cậu học sinh kia cũng không chạy thoát được, mà nếu cậu đỡ cậu học sinh lên thì chính cậu cũng không chạy được…
Dù vậy nhưng cậu không thể thoát khỏi bóng ma này, thỉnh thoảng sẽ mơ thấy cậu học sinh nằm trong đại sảnh chung cư bê bết máu, dùng âm thanh khàn khàn thảm thương hỏi cậu: “Vì sao lại đá tôi! Vì sao không cứu tôi! Tô Ngự!!!!”
Để sống sót trong ngày tận thế, cậu như một con chó liếm lựa ý hùa theo Thiệu Tĩnh Trì. Cậu đúng là thích Quan Nghiên Bạch, nhưng đối với Quan Nghiên Bạch, cậu còn có một số mục đích khác. Bởi vì thực lực của Quan Nghiên Bạch và Thiệu Tĩnh Trì không phân cao thấp, cậu sợ một ngày nào đó Thiệu Tĩnh Trì sẽ ghét bỏ mình, nên cậu phải chừa lại một đường lui cho bản thân, có Quan Nghiên Bạch cậu có thể cảm thấy yên tâm hơn nhiều…
Nhưng cậu không bao giờ tưởng tượng được rằng hai anh em này đều là những con quái vật giết người không ghê tay…
Nhưng cố tình Tô Ngự lại tìm đến bọn họ. Cậu thật sự sợ hãi, cảm thấy hai anh em này đối với cậu chỉ là ý nghĩ nông nổi. Nếu bọn họ phát hiện cậu không khác gì so với vị hôn thê của Quan Nghiên Bạch, có lẽ sẽ lập tức chán ghết cậu, mặc kệ sống chết của cậu, hoặc có lẽ cậu sẽ bị họ trực tiếp giết chết…
Tô Ngự càng nghĩ càng sợ, không khỏi rùng mình một cái…
Thiệu Tĩnh Trì treo nụ cười nghiền ngẫm trên môi: “Gà con, sao em lại trông sợ hãi như vậy?”
“Không có…”
Nhưng Thiệu Tĩnh Trì dường như lần nào cũng nhìn ra được suy nghĩ của Tô Ngự, hắn nói với Quan Nghiên Bạch đang lái xe: “Này, tên mặt liệt, lần sau giết người đừng để vợ tôi biết, bị cậu dọa cho choáng váng luôn rồi đây này.”
Vừa dứt lời, một tòa nhà phía xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ dữ dội, sau đó là ánh lửa ngút trời…
“Sao vậy!” Tô Ngự hoảng sợ, vụ nổ quá lớn, thậm chí họ còn cảm nhận được mặt đất rung chuyển cách đó vài km…
“Là bom.” Quan Nghiên Bạch nhìn qua đó, nói.
Bom? Làm sao có thể, làm sao nơi này đột nhiên lại có bom?
Quốc gia của họ cấm súng ống, đây cũng là lý do vì sao virus lây lan rất nhanh sau khi bùng phát. Toàn dựa vào dao và vũ lực để làm nát đầu của cương thi, hầu hết mọi người đều không sử dụng súng…
Súng của đám anh Trương đều được thu thập từ cảnh sát hoặc quân nhân đã chết biến thành cương thi…
Thiệu Tĩnh Trì bọn họ cũng không có nhiều súng và đạn, nếu không lúc trước sẽ không cố ý đi lấy súng của anh Trương…
Ngoại trừ quân đội, không ai có thể có bom…
Cho nên quả bom phát nổ này…
Không lẽ là có quân đội ở chỗ này sao?
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau công 3 và công 4 sẽ xuất hiện ~
Tiểu kịch trường của thụ quân:
Tô Ngự: Liệu tôi có bị họ giết chết không?
Giác: Tôi là mẹ ruột.
Tô Ngự: Phù ~ Không chết là tốt rồi!
Giác: Nhưng vẫn có thể sẽ bị làm đến ngất luôn.
Tô Ngự: ……….