Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Những Tháng Ngày Liếm Cẩu Ở Tận Thế

Chương 70




Quan Nghiên Bạch chảy rất nhiều máu, máu trên cổ tay sẽ ngừng chảy, cho nên Quan Nghiên Bạch liên tục cứa vào vết thương dẫn tới vết thương của hắn càng ngày càng sâu.

Tô Ngự rất đau lòng: “Nghiên Bạch, có phải máu em cũng có thể không? Để em cho tiến sĩ Thiệu đi.”

Sắc mặt Quan Nghiên Bạch hơi tái nhợt vì mất quá nhiều máu, hắn trả lời: “Không cần.”

Tô Ngự nói: “Nhưng cứ như vậy anh sẽ không chịu nổi mất.”

Quan Nghiên Bạch cười nhẹ với cậu: “Tôi không sao, em đừng lo lắng.”

Tô Ngự cảm thấy rất bất lực, dường như cậu không giúp được gì cho họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn họ chịu khổ. Hơn nữa hiện tại ngay cả việc rời khỏi nơi này như thế nào, cậu cũng không biết.

Thiệu Tĩnh Trì trong lòng cậu vẫn luôn khó chịu rên rỉ, tuy không giãy giụa kịch liệt như trước nhưng có vẻ như hắn vẫn đang phải chịu tra tấn mà họ không biết.

Tô Ngự chảy nước mắt: “Chúng ta có thể đi ra ngoài được sao?”

Quan Nghiên Bạch: “Có tôi, đừng sợ.”

Giọng điệu Quan Nghiên Bạch rất bình tĩnh, Tô Ngự thoáng yên lòng.

Thiệu Thiên Thành bắt lấy tay Quan Nghiên Bạch, từ từ nói: “Chú khá hơn nhiều rồi, Nghiên Bạch, không sao rồi.”

Quan Nghiên Bạch nhìn sắc mặt và trạng thái của ông đúng là đã phục hồi rất nhiều mới xé một mảnh vải trên quần áo rồi băng bó cổ tay của mình một cách qua loa.

Thiệu Thiên Thành hỏi Tô Ngự: “Thiệu Tĩnh Trì thế nào rồi?”

“Anh ấy vẫn hôn mê.” Tô Ngự cúi đầu xoa mặt Thiệu Tĩnh Trì: “Nhưng tĩnh mạch màu đen ban nãy đã nhạt đi rất nhiều rồi, đây có phải nghĩa là thuốc có tác dụng rồi không?”

Thiệu Thiên Thành: “Chỉ mong có tác dụng.”

“Loại thuốc này được tạo ra từ máu của cậu, tôi nghiên cứu và phát hiện máu cậu có chứa những chất vốn không tồn tại trong cơ thể người. Hiện tại tôi cũng không xác định được đó là chất gì, nhưng nó chính là thuốc tôi đã nghiên cứu hơn một năm nay, có tính dung hợp rất cao. Chỉ là tôi chưa có thời gian để thử nghiệm nó.”

Tô Ngự: “Cháu có loại chất này trong người có phải có liên quan đến việc tiêm thuốc II rồi lại bị nhiễm virus cương thi không?”

Thiệu Thiên Thành gật đầu: “Tôi cũng đoán như vậy. Cậu là người duy nhất rõ ràng thuốc đã biểu hiện thất bại nhưng sau khi cảm nhiễm lại có hiệu lực. Có thể là hai thứ ở trong cơ thể cậu dung hợp sinh ra. Hiện giờ chỉ mong sẽ xuất hiện kỳ tích trên người con trai tôi.”

Tô Ngự nắm chắc bàn tay lạnh của Thiệu Tĩnh Trì, kiên định nói: “Sẽ, nhất định sẽ.”

Thiệu Thiên Thành nhìn về phía Quan Nghiên Bạch: “Nghiên Bạch, chúng ta lên như thế nào bây giờ?”

Quan Nghiên Bạch: “Chờ thêm chút nữa, chắc sắp tới rồi.”

Tô Ngự nhìn Quan Nghiên Bạch hỏi: “Là Lục Phó Hành bọn họ sao?”

Quan Nghiên Bạch gật đầu: “Tôi cách đây tương đối gần, nghe thấy tiếng nổ mạnh nên tới trước. Hẳn là họ cũng sẽ nhanh thôi.”

Tô Ngự hỏi: “Làm sao các anh biết ở đây xảy ra chuyện?”

Quan Nghiên Bạch lạnh lùng nói: “Tần Học liên lạc chúng tôi qua bộ đàm, bảo Thiệu Tĩnh Trì tới viện nghiên cứu nhặt xác.”

Tô Ngự ngẩn ra, cậu không ngờ Tần Học sẽ cả gan như vậy, sẽ nói trắng ra như vậy.

Quan Nghiên Bạch: “Sau khi trở về thấy tình hình ở tổng khu thì cũng đã đoán được đại khái.”

Lúc này, Tô Ngự nghe thấy bên ngoài có tiếng bước đi. Cậu vốn là trông mong, sau đó lại bình tĩnh lại.

Bên ngoài không nhất định là Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên, đó có thể là cương thi hoặc thể biến dị loại nhỏ.

Quan Nghiên Bạch cầm súng nói: “Tôi ra ngoài nhìn xem, em ngoan ngoãn ở lại đây.”

Tô Ngự nghe lời gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, Quan Nghiên Bạch đã quay lại, theo sau còn có Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên đều có vết thương khắp người.

Nhìn thấy Tô Ngự, Phó Niên Xuyên lập tức bước tới gần cậu, cau mày: “Vì sao em lại bị thương nhiều như vậy?”

Sắc mặt Lục Phó Hành trầm xuống, hắn hỏi: “Tần Học làm?”

Ngay giây phút Tô Ngự nhìn thấy họ, hốc mắt lại không khỏi đỏ ửng lên.

“Em không sao, vết thương hiện đang lành dần rồi.”

Vết thương do vụ nổ trên người Tô Ngự đang từ từ lành lại, tuy tốc độ rất chậm nhưng cũng không còn đau đến khó nhịn như trước.

Nhưng vết thương trên người hai người họ mới thật sự gọi là nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn Thiệu Tĩnh Trì và Quan Nghiên Bạch lúc trước rất nhiều.

“Vậy còn các anh, vì sao lại bị thương nặng như vậy?”

Tô Ngự biết rõ thực lực của bốn người họ cường hãn đến mức nào. Khi còn ở thành phố N những thể biến dị loại nhỏ đều không thể tổn thương đến họ. Mà hiện giờ chứng kiến bao nhiêu vết thương ghê rợn sâu đến mức có thể nhìn thấy được xương, vậy những thể biến dị ngoài kia rốt cuộc đã bị cải tạo khủng khiếp đến nhường nào rồi?

“Bọn anh không sao, em đừng lo lắng.” Lục Phó Hành trầm giọng nói.

Phó Niên Xuyên làm bộ như không sao rồi cười: “Bé cưng, anh đã nói mà, làm anh hùng không dễ đâu.”

Tô Ngự lo lắng: “Thể biến dị bên ngoài có phải rất khó đối phó không? Tần Học nói anh ta đã cải tạo thể biến dị.”

Lục Phó Hành sẽ không lừa gạt Tô Ngự, trả lời: “Không giống với ở thành phố N, số lượng thể biến dị loại nhỏ rất nhiều, tốc độ khác với cương thi, người thường không thể chống đỡ lực công kích của chúng. Còn những thể biến dị khổng lồ, chúng càng khó đối phó hơn so với loại nhỏ, tốc độ hay sức lực đều cực kỳ mạnh, lực sát thương rất lớn.”

“Chúng như có suy nghĩ, biết cách tránh né các công kích, giết chúng cũng không dễ dàng. Không những phải giết thể biến dị, mấu chốt còn có số lượng đàn cương thi khổng lồ. Tình hình không hề lạc quan.”

Tô Ngự cảm thấy trong lòng rét run, không lẽ mục đích của Tần Học thật sự sẽ thành công sao?

Tô Ngự: “Chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Phó Niên Xuyên: “Kế hoạch hiện tại của tổng khu là quyết định sơ tán, sau đó sử dụng bom hạt nhân để san bằng nơi này.”

Tổng khu là tồn tại cốt lõi của tất cả các khu an toàn, liệu sẽ thực sự ổn nếu nó biến mất chứ?

Tô Ngự: “Không có cách nào khác ư?”

Giọng Lục Phó Hành trầm thấp: “Đã phát hiện hàng nghìn cương thi như có mục tiêu nhanh chóng tiếp cận nơi này, nếu cứ tiếp tục như vậy tổng khu sẽ không thể đối phó được.”

Cương thi có mục đích tiếp cận nơi này?

Thể biến dị bị điều khiển, cương thi cũng bị điều khiển, vậy ai điều khiển chúng?

Tần Học…

Không đúng…

Là người yêu Tần Học.

“Các anh có từng nhìn thấy thể biến dị có da màu đỏ đen, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác với thể biến dị khổng lồ chưa?”

Lục Phó Hành và Phó Niên Xuyên đều lắc đầu.

Lục Phó Hành: “Sao vậy.”

Tô Ngự: “Đó là người yêu của Tần Học bị cảm nhiễm thành cương thi, cũng là thể biến dị đầu tiên anh ta cải tạo. Lúc trước ở thành phố N không phải chúng ta phát hiện cương thi bị điều khiển sao? Em nghi ngờ tất cả đều là do nó điều khiển, có lẽ những thể biến dị và cương thi ở tổng khu cũng đều là do nó điều khiển…”

Phó Niên Xuyên lập tức nói: “Vậy chỉ cần giết con này, tất cả những con trong tổng khu đều sẽ chia năm xẻ bảy?”

Tô Ngự: “Em cũng không rõ.”

Quan Nghiên Bạch: “Có thể thử xem.”

Sau đó Quan Nghiên Bạch cõng Thiệu Thiên Thành lên tầng một, còn Lục Phó Hành cột Thiệu Tĩnh Trì hôn mê vào người, Tô Ngự leo trước hắn, Phó Niên Xuyên leo cuối cùng, trên đường giúp hắn đỡ Thiệu Tĩnh Trì.

Cuối cùng, tất cả đều leo lên tầng một một cách suôn sẻ.

Lục Phó Hành: “Tôi và Quan Nghiên Bạch đi tìm thể biến dị theo lời Tô Ngự. Phó đội, cậu đưa ba người họ đến chỗ tướng quân Thiệu, nhận tiện cho ông ấy biết tin tức.”

Tô Ngự nói: “Em đi cùng các anh, em đã thấy thể biến dị kia, có lẽ có thể giúp anh.”

Lục Phó Hành lắc đầu: “Em đi theo Niên Xuyên đi, nếu dẫn em theo bọn anh sẽ phân tâm.”

Lục Phó Hành nói không sai, đối phó với thể biện dị hiện tại đã rất khó, mang theo Tô Ngự sẽ chỉ càng thêm khó khăn.

Tô Ngự không thể kéo chân sau của họ, chỉ đành mô tả kỹ ngoại hình thể biến dị kia, nói tất cả mọi chi tiết mà cậu có thể nghĩ ra.

Quan Nghiên Bạch xoa đầu cậu: “Được, chúng tôi đã biết.”

Tô Ngự nhìn hai người họ, ánh mắt kiên định: “Các anh nhất định phải cẩn thận, em chờ các anh trở về.”

Mãi đến khi họ rời đi, Tô Ngự đều cố nén nước mắt lại.

Tô Ngự đỡ Thiệu Thiên Thành, Phó Niên Xuyên cõng Thiệu Tĩnh Trì. Họ lên xe, Tô Ngự ngồi ghế sau, Phó Niên Xuyên quay đầu dặn cậu: “Ngồi vững, trên đường sẽ có rất nhiều bất trắc.”

Bất trắc trên đường không phải rất nhiều, mà là rất rất nhiều. Hỏa hoạn, xác chết, cương thi, đất sụp, các tòa nhà sụp đổ, còn có những bức tường có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, và cả những thể biến dị như quái vật cực kỳ nhanh nhẹn…

Phó Niên Xuyên quả thực lái xe địa hình như lái xe đua, đợi bọn họ tới bộ chỉ huy tạm thời do quân đội thiết lập trong tổng khu, Thiệu Thiên Thành vừa xuống xe đã nôn mửa.

Nếu không phải ông uống nhiều máu Quan Nghiên Bạch như vậy, có lẽ ông sẽ ngất thẳng cẳng.

Bên ngoài tòa nhà chất đầy vũ khí hạng nặng công nghệ cao, cương thi lao lên từng đợt cũng bị bắn phá từng đợt. Ngoài ra còn có hàng trăm quân nhân trên tường cao đang cầm súng điên cuồng bắn quét, máy bay tiêm kích bay trên không trung, bắn vào những thể biến dị đang lao tới từ xa…

Nhưng tình trạng này sẽ không thể kiên trì lâu được, đạn dược sẽ luôn có lúc cạn kiệt.

Toàn bộ cương thi hoàn toàn có mục đích vây quanh tấn công bên này…

Tô Ngự đi theo Phó Niên Xuyên loanh quanh lòng vòng rồi cuối cùng đi tới trước mặt Thiệu Thiên Lẫm.

Nhìn Thiệu Tĩnh Trì bất tỉnh và Thiệu Thiên Thành suy yếu, tướng quân Thiệu lạnh mặt nhìn chằm chằm Phó Niên Xuyên: “Trực tiếp báo cáo tình hình.”

Phó Niên Xuyên khẽ run lên, lập tức giải thích ngắn gọn những gì xảy ra với Tô Ngự bọn họ, sau đó giải thích tình hình về thể biến dị.

Tô Ngự cuối cùng cũng hiểu vì sao Phó Niên Xuyên lại sợ tướng quân Thiệu đến vậy, hiện giờ tướng quân Thiệu thoạt nhìn tựa như Thần Chết, khuôn mặt lạnh lùng, quanh thân tản ra hơi thở khiến người khiếp sợ. Bây giờ chỉ cần bị ông liếc thoáng qua một cái cũng có thể khiến Tô Ngự sợ tới mức run như cầy sấy, hai chân trực tiếp nhũn ra.

“Tôi cần phải báo cáo tình hình lên trên.” Thiệu Thiên Lẫm: “Thiếu tá Phó lập tức đi hỗ trợ nhóm thượng tá Lục, tôi sẽ phái binh chi viện cho các cậu.”

Phó Niên Xuyên chào quân đội, trả lời một cách mạnh mẽ: “Đã rõ!”

Phó Niên Xuyên chỉ nhìn Tô Ngự một cái, không kịp nói lời nào đã trực tiếp đi mất.

“Cậu.” Thiệu Thiên Lẫm nhìn Tô Ngự.

Tô Ngự lập tức đứng thẳng lưng.

“Tôi phái người, cậu đi theo cậu ta đưa họ tới trạm cứu hộ.”