Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam

Chương 37




Edit: Tiểu Y Y

Bạch Thiến Thiến không biết mình trở về như thế nào, chờ cô hoàn toàn lấy lại tinh thần, người đã đi tới cửa ký túc xá.

Trở lại ký túc xá, cô ngồi trêи mép giường, lau nước mắt, lúc này mới mở lòng bàn tay ra, bên trong là một tờ giấy bị vò tròn thành viên nhỏ.

Trước khi Mạc Tiểu Vũ chết, đã bắt lấy tay cô, nhét nó vào lòng bàn tay cô.

Thật cẩn thận mở tờ giấy ra, trang giấy đơn bạc chỉ to bằng bàn tay, bên trêи hình như vẽ một tấm bản đồ.

Bạch Thiến Thiến cẩn thận nhìn, nhưng càng xem, thần sắc trong mắt dần chuyển thành kinh ngạc.

Là bản đồ thông đạo rời khỏi Hắc Ngục!

Hơn nữa địa điểm là phòng họp bí mật phía Bắc sân thể ɖu͙ƈ!

Nhưng…

Phòng họp này không cho phép người không liên quan ra vào, mỗi ngày đều có cảnh vệ mang súng tuần tra canh gác, nếu muốn đi vào, rất khó.

Bạch Thiến Thiến cầm tờ giấy trong lòng bàn tay, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giờ phút này, mặt trăng đã chậm rãi bay lên tới giữa không trung, ánh trăng màu bạc, theo cửa sổ chiếu vào, chiếu tới khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt của cô.

Đây là bản đồ Mạc Tiểu Vũ dùng sinh mệnh đổi lấy, ở thời điểm cậu nguy hiểm nhất, vẫn nghĩ đến đem đồ vật quan trọng như vậy giao cho cô, nhưng cô…

Nghĩ tới nhiều ngày như vậy, cô chưa từng đến khu 3 thăm Tiểu Vũ, nếu không phải bởi vì cô, Tiểu Vũ cũng không có khả năng rơi vào tình trạng này.

Lòng Bạch Thiến Thiến tràn đầy tự trách cùng đau lòng, một thiếu niên thanh tú đang tốt đẹp cứ như vậy không còn, trái tim cô nhói lên nỗi đau không thành lời.

Hít sâu vài hơi, cô mới lau khô nước mắt trêи mặt, tờ giấy bị cô dùng bật lửa thiêu hủy, không cởi giày, cô trực tiếp nằm lên giường, trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà, phát ngốc.

Mạc Tiểu Vũ vì sao lại rơi vào trong tay Trưởng giám ngục?

Không cần nghĩ, cũng biết là Giang Ly làm.

Nhưng Tiểu Vũ không phải là bạn giường Giang Ly thích sao?

Sao lại đột nhiên…

Ánh mắt Bạch Thiến Thiến chợt lóe.

Đúng rồi, Tiếu Lệ!

Nhất định là Tiếu Lệ ghi hận cô đả thương anh ta, cho nên mới trả thù lên trêи người Tiểu Vũ.

Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Thiến Thiến gắt gao cắn răng, Tiếu Lệ đồ vô nhân tính, cho dù cô muốn chạy trốn, cũng muốn báo thù cho Tiểu Vũ trước!

Nghĩ vậy, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Đêm khuya, lúc cô đang ngủ say, đột nhiên cảm giác được có dị vật ma xát qua lại trêи mặt mình.

Cùng với một cỗ mùi tanh quen thuộc, Bạch Thiến Thiến mở mắt, người đàn ông trước mắt đúng là kẻ mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Tiếu Lệ!”

Cô định nhanh chóng đứng dậy, lại phát hiện cả người vô lực, lập tức té ngã!

Đáng chết, người đàn ông này lại dùng thuốc!

“Đừng uổng phí sức lực, muốn tôi ôn nhu một chút, em nên nghe lời, em biết rõ tính tình tôi mà.” Tiếu Lệ cười như không cười, cúi đầu, dùng một loại ngữ khí cực độ quỷ dị, dán bên tai cô, thấp giọng nói: “Mèo hoang nhỏ, còn nhớ rõ chuyện lần trước em thiếu chút nữa cắt bỏ ƈôи ȶɦϊ.t của tôi không? Thật đáng tiếc, em lại không thành công, chỉ kém một chút, “em trai” tôi liền vô pháp hưởng thụ tiểu huyệt chặt hẹp của em, bất quá tôi may mắn tránh được.”

Ánh mắt Bạch Thiến Thiến quét đến háng anh ta, nơi đó quả nhiên có một vết sẹo rõ ràng.



Lần trước cô không thể đâm trúng côn thịt của anh ta, để anh ta tránh thoát, chỉ làm bị thương phần háng.

Xác thật rất đáng tiếc.

Bạch Thiến Thiến cười lạnh một tiếng, vừa mở miệng định nói chuyên, đột nhiên, bị Tiếu Lệ dùng tay mạnh mẽ nắm cằm, miệng bị dị vật hung hăng xâm nhập.

“Tiếu.. Tiếu Lệ” Bạch Thiến Thiến muốn hung hăng cắn rớt đồ vật trong miệng, nhưng ý nghĩ vừa lóe lại ngay lập tức bị chính cô dập tắt, nếu cô làm vậy thì sẽ không thể đơn giản rời khỏi nơi này nữa. Đành phải cường ngạnh đem ý niệm đè ép xuống, không cam lòng.

Tiếu Lệ không màng tới cảm giác của cô, côn thịt màu đỏ tím thuận lợi nhét vào trong miệng cô, hung hăng thao.

Vừa thao, còn vừa châm chọc nhìn thần sắc khuất nhục trêи mặt cô, vừa lòng nhìn đến cô bị tra tấn đến thống khổ, khổ sở.

“Thật sảng kɧօáϊ, chỉ có thao em là có cảm giác nhất, thật là thoải mái, ách” Tiếu Lệ dùng bàn tay to ấn đầu Bạch Thiến Thiến, nhanh chóng ra vào, tiết tấu như cố ý trừng phạt cô, côn thịt mỗi làm thọc đều đặc biệt sâu, mỗi một lần cô đều thiếu chút nữa nhổ ra, nôn khan không ngừng.

Loại cảm giác này, chính là tra tấn dã man nhất!

Bạch Thiến Thiến bị Tiếu Lệ áp xuống, cả người không có biện pháp nhúc nhích, miệng bị cắm, căn bản không có cơ hội phản kháng, gian nan thừa nhận côn thịt trong miệng.

Cái đồ đáng chết!

Tay Tiếu Lệ cũng không nhàn rỗi, bàn tay to sờ soạng ngực cô, thở dài: “Ngực thật lớn, mèo hoang nhỏ, lúc người khác thao em, có phải cũng sờ như vậy, thật lớn, thật thoải mái.”

“Mèo hoang nhỏ, hầu hạ cho tốt, đêm nay tôi sẽ buông tha em sớm một chút, tới, ɭϊếʍ vài cái.” Tiếu Lệ rút côn thịt từ miệng cô ra, ba một tiếng, thứ đó còn mang theo nước bọt, có vẻ phá lệ sáng trong.

Sắc mặt Bạch Thiến Thiến tối lại, trong lòng đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà anh ta, nhưng cô không có cách nào phản kháng, một là vì cô căn bản không phải đối thủ của Tiếu Lệ, một cái khác là vì về sau cô còn phải thay Tiểu Vũ báo thù.

Nhẫn nhục chịu đựng, cô há mồm nuốt côn thịt vào sâu trong miệng, ngăn chặn kháng cự trong lòng, ɭϊếʍ thân gậy.

Tiếu Lệ vuốt ve ngực cô, thưởng thức thứ cầm trong tay, dùng sức cắm vài cái trong miệng nhỏ của Bạch Thiến Thiến, mới rút ra.

“Muốn ɭϊếʍ cho tôi bắn để không cần bị thao sao? Mèo hoang nhỏ, tôi nói rồi, em trời sinh chính là để bị thao.”

Anh một bên đè lại nút cài cửa sổ, một bên dùng tay túm Bạch Thiến Thiến, kéo cô cùng nhau đi qua.

“Bá ——”

Kéo bức màn, bên ngoài ánh trăng rất sáng, mà trong phòng lại là hình ảnh khác.

Ngực bị ép trêи cửa sổ lạnh băng, Tiếu Lệ dùng ngón tay vuốt ve môi âᘻ ɦộ của Bạch Thiến Thiến, dùng côn thịt cương cứng cọ qua cọ lại.

Tiếu Lệ cúi đầu nhìn, trong miệng phát ra tiếng hừ lạnh, “Muốn sao? Mèo hoang nhỏ, lớn không, thích không? Ân”

Bạch Thiến Thiến cắn cắn môi, Tiếu Lệ đáng chết, mỗi lần đều như vậy, chỉ biết dùng sức mạnh, sớm hay muộn sẽ có một ngày tinh tẫn nhân vong!

Tiếu Lệ ép cô quay đầu qua, cắn lên đôi môi sưng đỏ, “Mèo hoang nhỏ thật tham ăn, ăn thoải mái đến mức miệng sưng lên rồi.”

“Tiếu Lệ, anh có phải người hay không!” Bạch Thiến Thiến tức giận đến cắn răng.

Cô vừa mới nói xong, Tiếu Lệ liền bẻ môi âᘻ ɦộ ra, ƈôи ȶɦϊ.t màu đỏ tím hung hăng cắm vào.

Lúc này, anh ta không có chút ôn nhu nào, hoàn toàn là đang trừng phạt cô.

Lực đạo tàn nhẫn, bạo lực! Hận không thể cắm chết cô!

“Đau quá đi ra ngoài.” Bạch Thiến Thiến đau đến hút khí, sắc mặt tái nhợt, tận lực khống chế thanh âm của mình.

Phụt! Phụt!

Liều mạng tàn nhẫn cắm vào sâu bên trong, dùng sức thao, cắm vào rút ra, bàn tay to hung hăng bắt lấy Bạch Thiến Thiến, toàn bộ phần hông đại đỉnh đại đâm lộng, “Ác, thoải mái, vẫn là cắm tiểu huyệt của em thoải mái nhất, ân, kẹp chặt thêm chút nữa, tiểu ɖâʍ đãng bị tôi hung hăng cắm, thoải mái không.”

“…” Sắc mặt Bạch Thiến Thiến tái nhợt, dùng chút sức lực cuối cùng để chống đỡ, người phía sau va chạm càng ngày càng mãnh liệt, cô chống vào cửa sổ, “Ngô buông tha tôi đi, tôi chịu không nổi.”

Hai chân Bạch Thiến Thiến nhũn ra, suýt chút nữa là té ngã, cánh tay hữu lực phía sau ôm lấy eo cô.

“Chỉ có như này đã không được? Có phải chưa từng gặp người đàn ông mạnh mẽ như vậy, ân?” Tiếu Lệ dán lên người Bạch Thiến Thiến, miệng mạnh mẽ hút lấy cổ cô, thân thể Bạch Thiến Thiến đỏ bừng.



“Ân, tôi không được.” Bạch Thiến Thiến hữu khí vô lực nói, trêи tóc còn nhỏ ra vài giọt mồ hôi.

“U a, làm sao vậy? Gia không phải đang thương em sao, sao còn khóc.” Tiếu Lệ châm chọc huýt sáo, dưới thân vẫn cứ mạnh mẽ va chạm, tay xoa xoa nước mắt trêи mặt Bạch Thiến Thiến, còn giả dối nở nụ cười.

“Được được được, anh trai sẽ thao nhẹ một chút, vẫn là tôi tốt với em đi, Lục Ngân nhất định không ôn nhu như vậy đi?” Tiếu Lệ trêu chọc nói, kéo Bạch Thiến Thiến lên, vuốt bầu ngực lạnh lẽo, dùng sức xoa.

Bạch Thiến Thiến tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm giác cả người đều đau, đặc biệt là phía dưới có loại cảm giác như đang bị xé rách, kϊƈɦ cỡ Tiếu Lệ quá lớn, cô có chút không tiếp thu được.

“Xé”

Đáng chết! Tiếu Lệ khi chơi phụ nữ quả thực là không muốn sống nữa, dùng sức đảo lộng, căn bản không để bụng cảm thụ của người dưới thân, nghĩ đến trong thân thể còn chứa côn thịt đã thao vô số phụ nữ, dạ dày cô liền dâng lên ghê tởm, cảm xúc mâu thuẫn mãnh liệt, khiến Bạch Thiến Thiến vô pháp khống chế thân thể căng chặt.

“Hô…… Cô bé, em kẹp thật chặt! Em đang chủ động đón ý nói hùa với côn thịt của tôi sao, ha hả, em quả nhiên vẫn thích nó, tới bảo bối.” Tiếu Lệ cười khẽ, rút côn thịt ra, lập tức ném Bạch Thiến Thiến lên giường, nhanh chóng bao phủ trêи người cô.

“Tách chân ra, cúi đầu nhìn, xem nó như thế nào thân mật tiếp xúc với em.” Tiếu Lệ dùng vuốt ve côn thịt vài cái, bẻ mặt Bạch Thiến Thiến, bức bách cô cúi đầu, nhìn côn thịt màu đỏ tím của anh ta.

“Ngô……” Bạch Thiến Thiến dùng sức tránh thoát, nhưng căn bản khó thành công, cảm giác đau đớn trêи gương mặt càng ngày càng mãnh liệt, cô chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo Tiếu Lệ, giảm bớt cảm giác đau đớn trêи mặt.

“Thật ngoan.” Tiếu Lệ dùng côn thịt cọ cọ khuôn mặt nhỏ hồng nhuận củaBạch Thiến Thiến, Bạch Thiến Thiến căn bản không có biện pháp lùi bước, bị Tiếu Lệ nắm chặt lấy.

Bạch Thiến Thiến mở to hai mắt, nhìn Tiếu Lệ dùng sức cắm vào, hai chân bị ép mở đến hết cỡ, hạ thân dần dần bị lấp đầy, trướng.

Quá lớn, quá trướng!

Tiếu Lệ thừa dịp tiểu huyệt của Bạch Thiến Thiến còn có một ít chất lỏng bôi trơn, nhanh chóng thọc vào rút ra, chọc đến Bạch Thiến Thiến oa oa kêu to, Tiếu Lệ hừ lạnh, chậm rãi cúi người hôn núm иɦũ ɦσα Bạch Thiến Thiến, dùng sức ɭϊếʍ hút.

“A a a a……” Bạch Thiến Thiến thật sự nhịn không được, Tiếu Lệ nào phỉa đang hôn, đây căn bản là cắn, Bạch Thiến Thiến thật muốn bấm gãy côn thịt của anh ta, xem về sau anh ta còn diễu võ dương oai như thế nào, xem anh ta về sao làm mấy chuyện hạ lưu này như thế nào.

“Mèo hoang nhỏ, thế nào? Có phải rất thoải mái không? Cái miệng nhỏ phía dưới bị tôi cắm, иɦũ ɦσα còn được nhào nắn, vui sướиɠ đến hét lên.” Tiếu Lệ hơi hơi nghiêng đầu, cười cực kỳ tà mị, vươn đầu lưỡi dùng sức ɭϊếʍ đầu иɦũ ɦσα Bạch Thiến Thiến, từng đợt kϊƈɦ thích, làm cô dũng mãnh tiến vào cao trào.

“Bảo bối, em không được rồi, xem ra về sau còn phải luyện tập nhiều hơn.” Tiếu Lệ không để ý đến phản ứng của Bạch Thiến Thiến, nhanh chóng cắm vào, thọc vào rút ra đại khái thêm khoảng mấy trăm cái nữa, Bạch Thiến Thiến mới cảm giác độ ấm nóng bỏng trong thân thể, Tiếu Lệ xụi lơ trêи người Bạch Thiến Thiến.

Bạch Thiến Thiến hơi thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng kết thúc, quả thực sống không bằng chết.

Tiếu Lệ rút côn thịt ra, bên trêи còn treo chất lỏng màu trắng, nhìn cái miệng nhỏ Bạch Thiến Thiến khẽ nhếch, nhanh chóng ấn vào, “Bảo bối, ɭϊếʍ sạch sẽ đi, đây đều là tinh hoa, không thể lãng phí.”

Bạch Thiến Thiến đành phải dùng miệng ɭϊếʍ ƈôи ȶɦϊ.t anh ta, trong miệng tràn ngập hương vị tϊиɦ ɖϊƈh͙, cô không có cách nào chịu đựng, cố nén ghê tởm, thay anh ta xử lý sạch sẽ.

Tiếu Lệ hôn cái miệng nhỏ, có cảm giác chưa đã thèm, “Mèo hoang nhỏ, vẫn là thao em nhất thoải mái, vô luận là cái miệng nhỏ phía trêи hay phía dưới, sảng kɧօáϊ kɧօáϊ muốn chết.”

Tiếu Lệ nhảy xuống giường, mặc quần dài, miệng còn nói lời lưu manh.

Nói xong, không nghe được thanh âm trả lời, anh không khỏi quay đầu nhìn lại, lại phát hiện người phụ nữ kia cúi đầu, không rêи một tiếng rửa sạch thân thể.

Dưới ánh đèn, làn da cô trắng đến phát sáng.

Lại quan sát biểu tình trêи mặt cô, ngoài ý muốn cô rất bình tĩnh.

Tiếu Lệ nhíu mày, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy mèo hoang nhỏ thuận theo như vậy.

Dĩ vãng mỗi lần thượng cô, cô đều một bộ thần thái hận không thể giết chết anh, hôm nay sao lại an tĩnh như vậy?

Chẳng lẽ mèo hoang nhỏ đã khai thông?

Tiếu Lệ không ngốc, biết mình không phải Lục Ngân, không thể được cô ôn nhu săn sóc, cũng không có khả năng được mèo hoang nhỏ ngoan ngoãn đối đãi.

Nghĩ đến Lục Ngân cái gia hỏa đáng ghét kia……

Tiếu Lệ híp híp mắt, áp xuống khó chịu trong lòng, đột nhiên nói một câu vô nghĩa: “Vật nhỏ, đừng tưởng rằng có Lục Ngân che chở, em liền có chỗ dựa, nói không chừng a, chỗ dựa này ngày nào đó sẽ đổ.”

Nụ cười vui sướиɠ khi người gặp họa, mang theo cảm giác thoả mãn khi được ăn no, rời đi, không quay đầu lại.

Bạch Thiến Thiến sửng sốt, chậm rãi quay đầu, nhìn Tiếu Lệ rời đi, trong lòng, nổi lên một loại dự cảm không tốt.