Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phán Quyết Của Thẩm Phán 3

Chương 2




6.

Đoạn video dài hai phút này được đăng lên vào lúc nửa đêm.

Tôi đợi rất lâu nhưng chẳng có ai vào xem cả, nào ngờ sáu giờ sáng ngày hôm sau, số người xem đã tăng vọt đến bất ngờ.

Trên mạng như bùng nổ:

[Tình thế xoay chuyển đến chấn động luôn đó… Vậy là bạn nam kia bị oan sao?]

[Trời ơi, sao con bé kia có thể độc ác đến vậy cơ chứ?]

[Tôi nghe nói cậu bé kia đã tự sát, có thật không?]

[Tôi xin lỗi vì đã mắng Trần Nham…]

[Không ai chú ý đến bài trí sau lưng cô bé à? Vẻ mặt cô bé cũng sợ hãi quá kìa. Cô bé đang ở đâu vậy? Không bị làm sao chứ?]

Ba mẹ Lâm Mộng biết chuyện con gái bị bắt cóc thì kêu trời than đất, vội vàng đi báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng điều tra được tôi, nhưng trừ đứa em trai đang nằm trong bệnh viện thì bọn họ chẳng thể tìm ra tung tích của tôi.

Xế chiều hôm đó, tôi dùng tài khoản của Ngô Phong phát một đoạn video.

Trong video là cảnh cậu ta bị treo ngược trên nóc nhà, không ngừng cầu xin tha thứ.

“Tôi sai rồi, tôi không nên dùng tài khoản ảo để bôi nhọ cậu ấy, những lời tôi nói đều là giả, cứu mạng! Cứu mạng với!”

Video này vừa được tung ra thì mọi người đã thảo luật vô cùng sôi nổi.

Lượt thích video càng tăng, sắc mặt Ngô Phong càng nhợt nhạt đi.

Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta: “Không phải mày luôn hưởng thụ mấy lượt thích đó à? Bọn họ nhấn thích càng nhiều thì hai đứa mày bị treo càng lâu đấy, chúc hai người may mắn.”

Nói xong, tôi đi thẳng ra ngoài, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn lấy một lần.

Ngô Phong và Lâm Mộng bị chia ra treo ngược ở hai phòng khác nhau.

Mắt bị bịt vải đen, tai bị nhét nút bịt tai ngăn cản mọi âm thanh.

Năm đó, khi làm việc dưới sòng bài, tôi cũng thường dạy dỗ đám cờ bạc thiếu tiền không chịu trả bằng cách này.

Cảm giác không thể nghe, không thể thấy rất đáng sợ, chưa tới một ngày là chịu không nổi rồi.

Lâm Mộng và Ngô Phong không ngừng gào khóc.

“Cầu xin chị! Bỏ qua cho tôi đi!”

“A! A! A! A! Chị đừng đi! Chị muốn làm gì?”

“Mẹ ơi! Cứu con! Con sợ lắm…”



Nghe đi, giọng hét mới mạnh mẽ khỏe khoắn làm sao.

Còn em trai tôi thì phải nằm trong phòng điều trị tích cực, chẳng rõ sống chết.

Tôi ngồi trong khu xưởng to lớn nghe bọn họ cầu xin kêu cứu.

Vốn tưởng rằng oan khuất của em trai tôi sẽ được rửa sạch, nào ngờ đột nhiên hướng gió trên mạng lại xoay chuyển.

Có một tài khoản đăng bài với nội dung thế này

Những lời Lâm Mộng và Ngô Phong nói trong video là do bị tôi uy hiếp, người chị như tôi đã dùng mọi thủ đoạn để tẩy trắng cho em trai, mà cách làm của tôi cũng đủ để chứng minh em trai tôi chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.

Trong bài viết còn phân tích vẻ mặt của Lâm Mộng và Ngô Phong, khẳng định những lời hai người đó nói chỉ là lời nói dối vì bị tôi ép buộc.

Để chứng thực cho lập luận của mình, người nọ còn đăng lên một đoạn video.

Trong video, em trai tôi đang đọc sách trên hành lang, đột nhiên thằng bé do dự vài giây rồi rụt rè định vào phòng vệ sinh nữ.

Có một dòng chữ đính kèm video đó: [Trần Nham làm nhiều chuyện xấu, hắn là tên bi3n thái hay nhìn trộm phòng vệ sinh nữ ở trường học!]

Chỉ trong thời gian ngắn, cư dân mạng đều nghiêng về một hướng, bọn họ tiếp tục chĩa mũi nhọn về phía hai chị em tôi.

[Chị em nhà đó có bệnh à? Chẳng những không biết hối cải mà bây giờ còn chơi trò bắt cóc, đúng là u nhọt của xã hội!]

[Tống vào tù đi!]

[Nghe nói Trần Nham tự tử rồi hả? Sao? Sợ tội nên tự tử à?]

[Phì! Chết cũng đáng!]

7.

Tôi im lặng xem đoạn video kia ba lần, sau đó đứng lên đá văng cánh cửa sắt của phòng Ngô Phong.

Âm thanh vang dội làm cậu ta sợ hết hồn.

Tôi hạ cậu ta xuống, sau đó kéo cậu ta đến trước thùng nước rồi nhấn đầu cậu ta vào đó, mãi cho đến khi cậu ta thở không nổi nữa thì mới lôi lên.

“Mày lấy đoạn video Lâm Mộng gặp gián trong phòng vệ sinh nữ, em trai tao đi vào giúp nó từ đứa nào?”

Ngô Phong bị dọa sợ đến mức tiểu ra quần, cậu ta run rẩy đáp: “Tưởng… Tưởng Minh Vũ.”

“Tưởng Minh Vũ là ai?”

“Cậu ta học cùng lớp với Trần Nham…”

Ngô Phong dừng lại một chút, rồi như nghĩ ra chuyện gì đó, cậu ta vội hô lên: “Tưởng Minh Vũ cũng có mặt lúc Trần Nham hô hấp nhân tạo cho Lâm Mộng! Chính cậu ta gửi video cho tôi xem! Nếu không phải do cậu ta xúi giục thì tôi chả nghĩ tới việc mua tài khoản ảo và khởi xướng vụ bạo lực mạng đâu! Cậu ta với thầy chủ nhiệm là thân thích nên có thể lấy được video phòng vệ sinh nữ này! Chị! Chị! Chị đi tìm cậu ta đi, tôi thật sự biết sai rồi, chị bỏ qua cho tôi đi…”

Tôi cố gắng ổn định cảm xúc rồi ném Ngô Phong sang một bên.

Lúc đang định ra ngoài thì tôi nhận được điện thoại của anh Mạnh: “Thanh Vân, em thấy bình luận trên mạng chưa?”

Tim tôi nảy lên, “Không phải là em trai em xảy ra chuyện gì chứ?”

Anh Mạnh đáp, vừa rồi có mấy người vọt vào bệnh viện, muốn thằng bé phải xuống địa ngục, may là có cảnh sát trông chừng cản lại.

Bên kia đầu dây im lặng thật lâu, anh Mạnh thở dài: “Anh biết bây giờ anh chẳng khuyên được em, em muốn làm cái gì thì cứ làm đi, anh giới thiệu cho em một hacker, nói không chừng người đó có thể giúp em.”

Tôi nghẹn ngào.

“Cảm ơn anh.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi đội mũ, đeo khẩu trang, tránh camera rồi lái xe đến cổng trường Trung học số 7.

Hiện tại học sinh cấp ba vẫn chưa tan trường, quán ăn nhỏ gần trường học vắng hoe, chỉ có mỗi cô bé học sinh tiểu học đang ngẩn người ngó ra ngoài cửa sổ thủy tinh.

Tôi vừa nhìn đã nhận ra cô bé ấy là em gái của Ngô Phong, trong điện thoại của cậu ta có ảnh chụp của cô bé.

“Em ở đây làm gì vậy?”

Tôi mua ít đồ ăn rồi ngồi xuống cạnh cô bé, vờ như vô tình hỏi thăm một câu.

Cô bé hụt hẫng kể với tôi: “Hôm qua anh trai em không về nhà, cũng không gửi tin nhắn cho em biết, nên em đến trường chờ anh ấy.”

Tôi vờ cười: “Anh trai của em… tốt lắm hả?”

“Anh của em tốt tốt tốt lắm luôn, anh ấy xem phim hoạt hình với em, còn dạy em vẽ tranh nữa.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô bé.

Đám bạo lực mạng, anh hùng bàn phím mà cũng có người yêu thương ư?

Nếu đưa cô bé đến trước mặt Ngô Phong, hẳn là cậu ta sẽ sụp đổ mất thôi, chỉ cần nghĩ đến đó là đã thấy hả hê rồi..

Đột nhiên điện thoại di động của tôi vang lên.

Là tin nhắn của hacker có nick name “trial” do anh Mạnh giới thiệu.

[Tưởng Minh Vũ không có trong trường đâu, hắn đã xin nghỉ hai ngày, hiện tại đang ở nhà, ba mẹ hắn không có ở nhà, đây là địa chỉ và số điện thoại di động của hắn.]

Tôi tắt màn hình điện thoại, lạnh lùng nhìn em gái của Ngô Phong.

Một lúc lâu sau, tôi cúi xuống, thì thầm bên tai cô bé với thái độ hung ác: “Anh trai mày là người xấu, nó hại chết một người rất rất rất tốt.”

Lúc đi ra khỏi quán án, sau lưng tôi truyền đến tiếng khóc nức nở vì sợ hãi của cô bé kia, nhưng tôi chẳng thèm ngoảnh lại nhìn.

Tôi lái xe đến nhà Tưởng Minh Vũ. Từ ba giờ chiều đến tận tối mịt mà nhà hắn vẫn chưa bật đèn, có thể thấy Tưởng Minh Vũ cũng biết mình đang gặp nguy hiểm rồi.

Nhưng con đường này quá sầm uất, tôi không thể tự ý xông vào nhà hắn được.

Đợi đến khi ít người qua lại, tôi gọi điện thoại cho hắn.

Người nọ bắt máy rất nhanh, “Giao hàng thì để ngoài cửa.”

Tôi rất bình tĩnh: “Tôi là người bên cục cảnh sát, số hiệu 343245, mục tiêu kế tiếp của vụ bắt cóc học sinh ở trường Trung học số 7 có thể là cậu, hiện tại nhà cậu đã không còn an toàn, mời cậu xuống dưới và về cục cùng tôi để nhận được sự bảo vệ tốt nhất.”

Tưởng Minh Vũ hoảng hốt bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Được, được, được, tôi xuống ngay đây!”

Chưa tới mười phút sau, Tưởng Minh Vũ hối hả vác ba lô ra khỏi nhà, hắn chẳng chút do dự bước tới mở cửa xe rồi ngồi vào trong, lại còn thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng là cảnh sát các chị đáng tin cậy thật, nhưng mà…”

Hắn rướn người tới quan sát tôi: “Mấy người không phải mặc cảnh phục hả?”

Tôi quay lại, sau đó phun thuốc mê trong ánh mắt hoảng hốt của Tưởng Minh Vũ.

Hiện tại, mọi người đã đủ cả rồi.

8.

Sau khi trở lại khu xưởng bỏ hoang, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tôi vội chạy vào xem thử thì phát hiện Lâm Mộng và Ngô Phong chẳng còn ở đây nữa, trên đất là sợi dây thừng đã bị cắt đứt.

Số đỏ thật…

Tôi nhếch môi cười giễu, xem ra mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Bọn chúng sẽ đưa cảnh sát tới đây nhanh thôi, tôi chẳng còn nhiều thời gian nữa.

Tôi kéo Tưởng Minh Vũ xuống xe, sau đó đóng cửa khu xưởng lại, vừa định kéo tên khốn này vào trong thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tôi ngừng thở, người căng cứng như sắp lâm trận.

Đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói ngờ vực của một cô gái.

“Ủa? Cửa không khóa.”

Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, lúc này tôi mới thấy trước mắt mình là một cặp nam nữ đeo mặt nạ, trong tay họ đang cầm cái gì đó.

Đến khi nhìn kỹ thì tôi chỉ biết trợn tròn mắt.

Bọn họ đang kéo Lâm Mộng và Ngô Phong!

Cậu con trai ném Ngô Phong xuống đất, uể oải nói với tôi: “Chúng tôi bắt hai con chuột này cho chị đấy, khỏi cảm ơn.”

Thấy tôi vẫn đứng ngây ra như phỗng, cô gái còn lại vẫy vẫy tay: “Chúng tôi tới giúp chị đây. Xin tự giới thiệu, chúng tôi là Thẩm Phán, chuyên xét xử những vụ cá lọt lưới, thoát khỏi vòng pháp luật, người bên cạnh tôi chính là ‘trial’, người mà anh Mạnh giới thiệu cho chị đó.”

Trial, Thẩm Phán.

Hóa ra là bọn họ.

Cậu con trai kia kéo Ngô Phong và Lâm Mộng vào trong, giọng điệu đầy hờ hững: “Nếu không nhờ có tôi, cách lẩn trốn vụng về của chị đã bị camera giám sát ghi lại toàn bộ từ sớm rồi, còn đoạn video mà chị bắt Lâm Mộng quay kia, cũng là tôi khiến nó nổi lên đó. Bây giờ chị có thể tin tưởng chúng tôi rồi chứ?”

Tôi xoay người đi theo sau bọn họ: “Cảm ơn.”

Cậu con trai tên là Lâm Quy, còn cô gái tên là Khương Hòa.

Bọn họ nhanh chóng tháo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt thật.

Tôi giật mình: “Không cần ngụy trang hả?”

Khương Hòa nghi ngờ: “Chị có nói với ai không?”

Tôi lắc đầu, Khương Hòa lập tức buông tay: “Vậy thì được rồi.”

Bọn họ giúp tôi trói đám người kia lại, động tác chuyên nghiệp, thành thục vô cùng.

Nào ngờ lúc tôi định thẩm vấn Tưởng Minh Vũ thì Khương Hòa ngăn lại: “Chị có biết tại sao rõ ràng đám người kia đã nhận lỗi trong video chị đăng lên, nhưng vẫn có rất nhiều người không tin chị không?”

Tôi khựng lại, ngơ ngác nhìn cô ấy.

Khương Hòa nhanh nhẹn cài đặt camera ẩn trong một phòng kín của khu xưởng, sau đó ném Tưởng Minh Vũ, Ngô Phong và Lâm Mộng vào trong đó.

Sau khi đóng cửa lại, cô ấy nói với tôi: “Bởi vì con người luôn có âm mưu, nhưng những đoạn phim quay lén thì lại khác. Kỹ thuật quay phim như vậy thường khiến người xem có cái nhìn mãn nhãn, bọn họ chỉ tin vào những gì mình lén thấy được thôi.”

Lâm Quy chợt vỗ tay. Tôi nhìn sang thì thấy cậu ấy chỉ vào điện thoại di động của tôi.

Cậu ấy gửi cho tôi đường link dẫn đến một phòng livestream, hình ảnh trong đó chính là đám người Tưởng Minh Vũ, lúc này đây, cả ba người họ đã lần lượt tỉnh dậy rồi.

Chưa tới một phút sau, có mấy vạn người tràn vào xem và để lại bình luận.

[Đây là gì vậy? Kịch bản giếc người hả? Hay trốn thoát khỏi mật thất?]

[Khoan đã nào… Chẳng phải đây là hai học sinh vừa mất tích gần đây sao? Bây giờ thành ba đứa bị trói rồi hả?]

[Cmn! Đcm! Đcm! Bọn bắt cóc livestream cơ á? Gan lớn thật đấy!]

[Đợi tôi chia sẻ link livetream vào nhóm lớp! K1ch thích ghê!]

[Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì vậy…]

[Mấy người không thấy đáng sợ hả?]

9.

Trong phòng, Tưởng Minh Vũ vừa thấy Ngô Phong và Lâm Mộng thì biết ngay mình đang ở đâu rồi.

Nửa thân trên của hắn đã bị trói chặt, hắn hoảng sợ nhìn xung quanh, sau đó không kìm được mà chất vấn: “Tao bị bắt tới đây, không phải là do mày đấy chứ?”

Ngô Phong không có gì bỏ bụng suốt hai ngày liền, lại bị hành hạ tinh thần trong thời gian dài, thế nên lúc này đây, cậu ta chỉ có thể nằm trong góc hừ lạnh.

“Mày là người đăng đoạn video trong phòng vệ sinh nữ lên mạng đúng không? Bằng không chị ta bắt mày làm gì.”

Tưởng Minh Vũ im lặng.

Ngô Phong đột ngột nổi điên.

“Đều tại mày! Là mày nói với tao, nếu chuyện này lớn lên thì chắc chắn người đầu tiên trừng trị Trần Nham sẽ được nổi tiếng, vì thế tao mới cho người vây đánh nó, còn mua tài khoản ảo để phát động trò bạo lực mạng với nó nữa! Là mày hại tao!”

Mắt kính của Tưởng Minh Vũ đã vỡ mất một mảnh, hắn nhìn Ngô Phong với vẻ dửng dưng.

“Giờ lại quay sang trách tao hả? Khi đó tao chỉ nói thế thôi, chứ tao có yêu cầu mày ra tay đâu? Sao lúc được đám người trên mạng tung hô, mày không nói là tao hại mày đi?”

Giọng nói hả hê đó đã hoàn toàn chọc tức Ngô Phong.

Cậu ta lê tấm thân mệt mỏi bò dậy, sau đó nhào đến chỗ Tưởng Minh Vũ.

Nhưng thể lục của Tưởng Minh Vũ mạnh hơn cậu ta quá nhiều, trận chiến nhanh chóng thiên về một phía.

Ngô Phong đang bị đánh cho bầm dập thì chợt khựng lại, bởi vì trong tai cậu ta truyền đến một giọng nam lạnh như băng.

“Hỏi Tưởng Minh Vũ xem, vì sao hắn muốn hại Trần Nham?”

Cậu ta chẳng biết tai nghe mini này được nhét vào tai mình từ bao giờ nên cứ ngây người ra, tôi lạnh lùng nhìn vào màn hình, nhận lấy micro trong tay Lâm Quy rồi nói: “Hôm nay tao gặp em gái mày rồi, con bé đáng yêu đấy.”

Đồng tử của Ngô Phong co lại.

Cậu ta đá văng Tưởng Minh Vũ, sau đó thở hồng hộc trốn trong góc rồi ổn định giọng nói.

“Chúng ta đánh nhau ở đây chẳng có nghĩa lý gì cả.”

Tưởng Minh Vũ cười lạnh rồi cũng ngồi xuống theo.

Ngô Phong ngập ngừng đôi chút mới hỏi: “Trần Nham làm gì mày? Sao mày hại nó?”

Tưởng Minh Vũ nghe thế thì ngẩn ra, dời mắt sang hướng khác.

“Nó cũng đâu làm gì mày, mà mày bạo lực mạng nó đấy thôi.”

“Này! Tao không giống mày đâu, cậu ấm à, ai mà chả biết nhà mày giàu, thành tích của mày cũng tốt, mày chính là cục cưng cục vàng trong mắt thầy cô giáo, thế mà mày vẫn ra tay hại Trần Nham, chắc chắn là do nó đắc tội với mày nhỉ?”

Thấy Tưởng Minh Vũ vẫn không chịu lên tiếng, Ngô Phong toát cả mồ hôi, cậu ta bắt đầu khiêu khích: “Nơi này chỉ có mấy người chúng ta, thế mà mày cũng không dám nói, đúng là đồ thỏ đế.”

Tưởng Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.

Cũng đúng, trừ hắn ra thì chỉ có mỗi Ngô Phong và Lâm Mộng.

Lâm Mộng đang nằm dưới đất, cô ta cứ ngây ngốc nhìn lên trần nhà, chả biết đang nghĩ cái gì.

Tưởng Minh Vũ cười giễu: “Ghét một người mà cần lý do hả?”

10.

Nhà Tưởng Minh Vũ rất giàu có.

Từ nhỏ ba mẹ đã gửi gắm kỳ vọng vào hắn rất nhiều, trước khi lên cấp ba, lúc nào hắn cũng là người đứng đầu lớp, hưởng thụ sự quan tâm và khích lệ của mọi người.

Nhưng kể từ khi lên cấp ba, mọi thứ đã thay đổi.

Kết quả của cuộc thi tháng đầu tiên được công bố, hắn tự tin đến xem bảng xếp hạng, nào ngờ lại thấy mình đứng ở vị trí thứ hai.

Còn người đứng đầu là một học sinh nam mang tên Trần Nham.

Hắn cứ ngỡ đây là điều ngoài ý muốn, nhưng lần nào Trần Nham cũng chiếm vị trí đầu bảng, chưa từng tụt hạng bao giờ.

Trước kia Tưởng Minh Vũ đứng đầu bảng đã quen, bây giờ thằng nhóc Trần Nham từ đâu mọc ra lại hưởng thụ những thứ từng thuộc về hắn, điều này khiến hắn ghen tỵ không thôi.

Nếu nhà Trần Nham giàu có, ngày nào cậu ta cũng đến lớp luyện thi thì không nói, đằng này gia cảnh của cậu ta rất bình thường, còn chả mời nổi giáo viên phụ đạo cơ mà.

Song, Trần Nham nỗ lực hơn đám bạn chung quanh rất nhiều, lúc nào cậu ta cũng vùi đầu vào việc học..

Có một lần, Tưởng Minh Vũ cố ý tiếp cạn Trần Nham trước kỳ thi học kỳ, hắn nói trong nhà hắn có máy chơi game loại mới nhất, còn cả đống manga mới ra hot vô cùng, thế nên hắn mời Trần Nham đến chơi cùng mình.

Thật ra hắn muốn dùng những cám dỗ mà chả có nam sinh mười mấy tuổi nào có thể chống cự được để Trần Nham lơ là việc học.

Nhưng Trần Nham chỉ ngước lên nhìn hắn rồi nở nụ cười xấu hổ: “Cảm ơn cậu nhé, nhưng mình chưa làm xong bài tập.”

Sau này Tưởng Minh Vũ rủ rê quá nhiều lần nên Trần Nham đành sang đó chơi một lần.

Quả thật lúc ấy Trần Nham đã vô cùng vui vẻ, cậu ấy nhìn màn hình trò chơi đến không chớp mắt.

Tưởng Minh Vũ cứ ngỡ là Trần Nham sẽ nghiện trò này, nào ngờ lúc chơi xong, cậu ấy bỏ tay cầm xuống rồi lấy bài tập trong cặp sách ra, thái độ chẳng hề lưu luyến chút nào cả. Thậm chí cậu ấy còn muốn thảo luận một vài bài tập Số học với Tưởng Minh Vũ nữa.

Tưởng Minh Vũ sắp điên lên rồi.

Trần Nham vẫn còn ở đây thì hắn sẽ mãi mãi vô hình trong mắt mọi người.

Ba mẹ hắn thường chau mày nhìn phiếu điểm rồi hỏi hắn tại sao lại không giành được hạng nhất.

Lúc gặp phải bài tập hóc búa, các thầy cô luôn gọi tên Trần Nham.

Ngày nào cũng có đám con gái tụ tập ngoài phòng học lén lút nhìn vào lớp bọn họ, nhưng ai cũng nhìn mỗi Trần Nham mà thôi.

Tưởng Minh Vũ không cam tâm, rõ ràng trước kia những thứ đó đều là của hắn.

Nếu như…

Nếu như không có Trần Nham thì mọi thứ sẽ quay lại với hắn thôi.

Khi tin tức về Lâm Mộng được đăng tải lên mạng, Tưởng Minh Viện biết ngay đây chính là cơ hội trời ban để hắn kéo Trần Nham xuống.

Thế là hắn thêm dầu vào lửa, lợi dụng Lâm Mộng nhát gan, dối trá và Ngô Phong tham lam.

Hắn từ từ đẩy Trần Nham xuống địa ngục từng bước một, nhưng ngoài mặt thì tỏ ra chả đếm xỉa đến chuyện đó.

Nào ngờ tin tức trên mạng lại xoay chuyển, Tưởng Minh Vũ sợ Trần Nham thoát khỏi đại nạn rồi quay lại trường học, nếu thế thì cậu ấy sẽ được gắn thêm hào quang “dám làm việc nghĩa” trên đầu, còn hắn thì càng ngày càng nhỏ bé như con kiến hôi.

Chó cùng rứt giậu, hắn đành đăng tải video ở phòng vệ sinh nữ lên mạng, nhưng cũng vì thế mà hắn mới bị bại lộ.

Tôi đứng cách một vách tường mỏng, cả người run rẩy không thôi.

Tại sao…

Em trai tôi ngoan ngoãn học tập, không yêu sớm, lại hăng hái làm việc nghĩa, vậy mà chính những chuyện này lại trở thành lá bùa đòi mạng em ấy.

Tưởng Minh Vũ càng điên cuồng kể lể thì đám người đang xem livestream càng rơi vào im lặng.

[Vậy là thằng khốn này phá hoại người ta… chỉ vì ganh ghét sao?]

[Trời ạ, thằng chó này đáng sợ quá.]

[Tôi chỉ có thể nói, ba đứa này thật ghê tởm!]

[Trần Nham đã làm sai điều gì? Cậu ấy học giỏi là sai ư? Làm việc nghĩa là không đúng hả? Cho dù người bắt cóc ba đứa khốn nạn này là chị của Trần Nham thì tôi cũng ủng hộ hết mình.]

[Ủng hộ chị gái! Em trai chị trong sạch!]