Phiên ngoại 04. Ngày mưa
Tác giả: Phản Phái Nhị Tỷ (vampire_j)
Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
Dưới sự nhiệt tình tăng vọt không có dấu hiệu giảm sút trong thời gian ngắn của An Nghỉ, phi thuyền tuần hoàn thuyền đã được thu xếp vô cùng ra hình ra dáng. Chỉ là phương pháp tìm linh cảm của cậu có chút kỳ quặc —— An Nghỉ sẽ mang theo ống nhòm nhìn lén nội thất của những con thuyền đi ngang bên cạnh, còn gọi Phế Thổ tới cùng nhau bình luận.
“Bị phát hiện sẽ phiền đấy.” Phế Thổ đen mặt. “Ống nhòm của em phản quang, cách xa cũng nhìn thấy được.”
An Nghỉ đành hậm hực từ bỏ, chạy đến đuôi thuyền tìm cừu nhỏ nói chuyện.
An Nghỉ: “Cừu nhỏ ơi, mày thích màu gì?”
Cừu nhỏ: “…” Ăn cỏ.
An Nghỉ: “Màu xanh lá đúng không, cỏ cũng màu xanh mà, chúng ta sơn tường phòng ngủ màu xanh lá đi.”
Cừu nhỏ: “…” Tiếp tục ăn nhúm cỏ không tồn tại.
Phế Thổ: “…” Đọc Full Tại Truyện Full
Bỗng nhiên, thân hình cừu nhỏ hơi rung rinh một chút, giống như điện áp không ổn định. An Nghỉ cúi đầu kiểm tra —— phát hiện một dòng điện lưu nhỏ xíu từ trên người cừu bị thoát ra ngoài, trên sàn thuyền dưới chân nó xuất hiện một chấm tròn sẫm màu.
An Nghỉ: “A?”
Phế Thổ: “A…”
An Nghỉ quay đầu nhìn hắn, Phế Thổ mặc áo cộc quần đùi đi chân trần đứng trên boong thuyền, mặt vô cảm ngước nhìn không trung, xòe tay ra nói: “Mưa rồi.”
“Mưa rồi!” An Nghỉ cũng đứng dậy, xòe hai tay sẵn sàng hứng những giọt mưa không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Phế Thổ ngoắc tay: “Vào đi, cẩn thận mưa axit chạm vào da…”
Hắn còn chưa dứt lời, An Nghỉ đã sung sướng kêu lên: “Mưa rồi! Oa!”
Phế Thổ: “Vừa nói gì với em hả… Đừng để da chạm vào…”
An Nghỉ từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy trời mưa căn bản nghe không lọt, ngây ngốc há miệng nhìn mây đen phủ kín bầu trời, chạy vòng vòng tại chỗ: “Mây đen dày quá, những đám mây này sẽ đổ mưa xuống sao?”
Phế Thổ từ bỏ việc sử dụng ngôn ngữ câu thông, trực tiếp vác An Nghỉ lên vai khiêng xuống khoang thuyền, sau đó khởi động lồng phòng hộ trong suốt bảo vệ đồ điện trên boong thuyền.
An Nghỉ nhảy lên định chạy ra ngoài, lại bị một cánh tay rắn chắc ghì chặt bên hông.
An Nghỉ: “Thả em ra, em muốn xem mưa!”
Phế Thổ dùng một tay “Roạt” một tiếng kéo rèm cửa sổ: “Xem ở đây.”
Giống như để phối hợp với lời hắn nói, một giọt nước mưa đúng lúc rơi xuống trên mặt kính cửa sổ. An Nghỉ lập tức quên bẵng việc giãy giụa, vươn tay ra, cách một lớp thủy tinh sờ lên vệt nước mưa chảy dài còn đọng lại.
“Còn cái kia nữa.” Phế Thổ chỉ lên cửa sổ thông khí trên trần phòng ngủ, trên mặt kính bắn ra từng chùm bọt nước nhỏ li ti, khiến vòm cửa hình cung bằng thủy tinh biến thành một tấm kính vạn hoa.
“Oaaaaa!” An Nghỉ thích thú kêu lên, leo lên giường nằm phịch xuống, giang tay giang chân chiếm cứ hết cả cái giường.
Bọt nước tạo thành từng vệt bóng mờ hắt xuống, phân chia vùng da cổ và mặt An Nghỉ thành những mảng màu đậm nhạt không đều sắc. Phế Thổ dựa vào cạnh cửa nhìn cậu trong chốc lát, sau đó đi qua nằm xuống bên cạnh cậu. Đầu hắn tựa vào ngực cậu, do vóc dáng quá cao nên mũi chân chìa ra ngoài mép giường.
Mặt biển có chút gió nổi lay động, đứng trên không trung nhìn xuống vô cùng rõ ràng. Cả con thuyền giống như đang trôi nổi giữa đại dương bao la, cũng dập dành khẽ khàng chuyển động theo.
Phế Thổ cúi đầu nhìn, An Nghỉ cũng đang để chân trần, những ngón chân trắng nõn nhích tới nhích lui, nhìn qua tâm trạng có vẻ vô cùng phấn khởi.
Phế Thổ có chút buồn cười —— Giống y như trẻ con vậy, mất công lúc trước hắn còn nghĩ cậu đã trưởng thành.
Mùi hương trên người cũng là hương sữa thoang thoảng ngọt ngào —— Hắn vùi mặt vào lồng ngực An Nghỉ ngửi ngửi, lại ghé sát vào cổ cậu dùng sức hít một hơi thật sâu.
An Nghỉ khẽ run lên, rụt vai nhỏ giọng: “Làm gì đó…” Đọc Full Tại Truyện Full
Chóp mũi Phế Thổ lướt qua xương quai xanh của cậu, hàm hồ nói: “Thơm ghê, có vẻ rất ngon…”
An Nghỉ bật cười: “Nhột em…”
Cánh tay của Phế Thổ vẫn đang khoác trên eo cậu, một chân gác lên đùi cậu, ôm ghì cậu vào lòng sờ tới sờ lui, giống như đang vuốt ve một món đồ chơi lớn. An Nghỉ cười đến mức thở không ra hơi: “Eo em, ha ha… đừng chọc mà, nhột quá…”
Mãi đến tận khi An Nghỉ bị lăn lộn đến mức đầu tóc rối tung, vạt áo cũng bị cuốn lên ngang bụng, Phế Thổ rốt cuộc cũng chơi đủ rồi, vỗ vỗ cánh tay cậu như cái gối bông, sau đó tiếp tục gác đầu lên.
Trên mặt An Nghỉ vẫn còn vương ý cười và những mảng đỏ ửng, tròng mắt khẽ xoay chuyển, nhìn Phế Thổ.
Bóng mờ của một giọt mưa đúng lúc rớt xuống trên trán cậu, Phế Thổ nâng người dậy, ngửa đầu hôn lên đó.
Một giọt mưa khác lại đọng xuống chóp mũi cậu, Phế Thổ chuyển qua hôn lên mũi; một giọt mưa khác đáp xuống đôi môi, thế là bọn họ trao nhau một nụ hôn thật dài.
Lồng ngực An Nghỉ khe khẽ phập phồng, hỏi: “Sao lại không hôn nữa rồi?”
Phế Thổ trỏ ngón tay vào ngực cậu, ý bảo nhìn vị trí những giọt nước mưa rơi xuống, sau đó lại nằm sấp xuống hôn lên một chỗ khác. An Nghỉ nâng nửa người dậy, đúng lúc này, một giọt mưa bỗng dừng lại ở vị trí ngay trên rốn cậu.
“A? Anh đừng…”
Nhưng da thịt xung quanh rốn đã lập tức được Phế Thổ kề môi hôn lên, cơ bắp trên bụng cậu không nhịn được mà khe khẽ run rẩy.
Phế Thổ phủ người lên An Nghỉ, cúi đầu nhìn cậu. Hai cánh tay rắn chắc chống dọc theo hai bên sườn cậu, nơi nào có bóng mờ bọt nước đáp xuống, nơi đó lập tức được dâng lên một nụ hôn, hữu cầu tất ứng.
Da mặt An Nghỉ thoắt cái đỏ ửng, cậu khẽ dịch thân thể lên trên, giấu mặt mình vào khoảng tối kính cửa sổ không chiếu tới.
Cơn mưa ngoài trời bỗng nhiên trở nên dồn dập, từng giọt mưa nối đuôi nhau liên tiếp đáp xuống cái bụng nhỏ của cậu. An Nghỉ lẳng lặng níu chặt ga trải giường, đầu ngón chân cũng bởi vì chờ mong mà vô thức cuộn tròn lại. Phế Thổ ngẩng đầu, nhếch môi lộ ra một nụ cười đầy tà tính, khiến tim cậu đập thình thịch mất kiểm soát.
Từng nụ hôn nhỏ vụn dọc theo rốn cậu dần lan ra xung quanh, thậm chí hắn còn dùng răng cắn xuống một vùng da nhỏ, nhẹ nhàng kéo lên, day cắn liếm láp. An Nghỉ nuốt một ngụm nước bọt, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập.
Phế Thổ cách một lớp quần hôn lên phân thân của cậu, không rõ ra sao mà khẽ cười một tiếng.
An Nghỉ có chút bất mãn: “Anh sao đó?”
Phế Thổ nhướn mày, nhìn cậu bằng ánh mắt trêu chọc, nói: “Cứng nhanh thật đấy.”
An Nghỉ: “Tại… tại vì anh hôn nên mới…”
Phế Thổ: “Anh mới hôn có một cái.”
Cần cổ An Nghỉ cũng chậm rãi đỏ ửng, cậu thì thào: “Vậy, vậy anh hôn thêm mấy cái nữa đi…”
Phế Thổ nghe vậy thì bật cười, hơi thở ấm áp phun lên bộ phận yếu ớt của cậu. An Nghỉ còn chưa kịp nói tiếp, phân thân cách một lớp vải đã bị hắn thè lưỡi liếm lên.
Câu chữ chưa kịp thành lời lập tức bị bóp nát thành những tiếng rên rỉ.
Phế Thổ lột quần đùi của cậu xuống, cây gậy của An Nghỉ hơi giật giật, thẳng tắp bật ra. Phế Thổ dùng một tay nắm lấy nó, lại duỗi đầu ngón tay ước lượng thử, hỏi: “Hình như hơi lớn hơn một chút thì phải?”
An Nghỉ nhịn không nổi mà đạp đạp ga giường: “Hơ…? Em… em không biết.”
Phế Thổ giống như hoàn toàn không cảm nhận được sự gấp gáp của cậu, một tay hắn nắm gốc dương v*t xoa tới xoa lui, lại vuốt ve từ gốc lên đến đỉnh ngọn, dùng ngữ khí đứng đắn nói: “Thật sự có dài ra một chút, em nhìn xem…”
Phế Thổ đột nhiên khựng lại: “A, chảy nước rồi.”
An Nghỉ không kìm được mà tự vặn vẹo eo, đung đưa cọ sát dương v*t mình trong lòng bàn tay Phế Thổ. Phế Thổ một bên xoa nắn cây gậy của cậu, một bên lẳng lặng giương mắt nhìn cậu động tình không thôi. Hắn hơi cúi đầu, ghé môi đến gần dương v*t của cậu dò lưỡi ra, như vậy chỉ cần An Nghỉ hơi đẩy eo lên một chút là có thể chạm quy đầu vào lưỡi hắn.
“Ưm… hức…” An Nghỉ chịu không nổi hai luồng kích thích đến từ cả thị giác và xúc giác này, rất nhanh đã cứng ngắc như đá, trên đỉnh dương v*t trào ra không ít dịch thể trong suốt dính nhớp.
Phế Thổ thoáng buông tay, nói: “Kiên nhẫn một chút, bắn rồi sẽ không chơi được nữa.”
An Nghỉ van vỉ cầu xin: “Cho em… Cho em bắn trước một lần đi mà…”
Phế Thổ quả quyết từ chối: “Không được.”
Phế Thổ quỳ thẳng người dậy, vươn tay kéo áo mình ra, để lộ nửa thân trên cường tráng —— Trên người hắn vẫn còn vài vết sẹo nhạt màu, nhưng An Nghỉ biết chúng rất nhanh sẽ biến mất.
Phế Thổ để ý thấy ánh mắt của cậu, cong cong khóe miệng, tự đưa một tay đặt lên ngực mình, chậm rãi xoa nắn một bên đầu v*, tay còn lại thì lướt qua những múi cơ bụng chỉnh tề đẹp đẽ, những đốt ngón tay rõ ràng đặt lên lưng quần.
Nút buộc bị kéo ra từng chút một, An Nghỉ nhìn chằm chằm mỗi một động tác của hắn không chớp mắt, cho đến khi dương v*t dữ tợn bừng bừng bật ra, cậu mới nhịn không nổi mà co quắp đầu ngón chân.
Vô số bóng mờ của nước mưa tan ra trên thân thể Phế Thổ, hắn tựa như một pho tượng Apollo hoàn mỹ không chút tỳ vết, sững sững đứng giữa thần điện trong màn mưa giăng kín trời, rồi lại tản mác ra một loại hơi thở vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
An Nghỉ co một chân lại, dùng đầu ngón chân chọc chọc lên phân thân nóng bừng của hắn. Phế Thổ chống tay ra sau người, tách hai gối quỳ xuống, một bộ mặc cậu muốn làm gì thì làm.
An Nghỉ lại nuốt một ngụm nước miếng, dùng gan bàn chân cọ xát lên gậy th*t hùng vĩ vài lần, sau đó dùng cả chân cả tay mà bò dậy, tiến đến trước mặt Phế Thổ —— Phế Thổ để cậu tùy ý chơi đùa, chỉ nhìn cảnh này thôi đã khiến hắn đủ hưng phấn rồi.
Ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong không khí do cơn mưa to mà hạ thấp, bên trong khoang thuyền nho nhỏ này lại nóng rực một cách bất thường.
Mái tóc bông xù An Nghỉ cúi xuống trước ngực hắn, đôi môi ngậm lấy một bên đầu v* của hắn không ngừng mút liếm. Một tay không thành thật mà phủ lên dương v*t tím đen, vuốt ve xoa nắn, lòng bàn tay phủ lên đỉnh đầu vẽ vòng. Phế Thổ nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, An Nghỉ tai thính bắt được, hỏi: “Thoải mái không?”
Hai tay Phế Thổ chống ra sau, nhưng lúc liếc xuống ánh mắt vẫn mang theo sự cường thế khiến người ta vô pháp cự tuyệt, giống như hắn chính là kẻ chi phối hết thảy. Ngữ khí của hắn như mang theo mệnh lệnh: “Tiếp tục đi.”
An Nghỉ hưng phấn đến mức cảm giác xương cụt tê rần. Cậu cúi đầu —— khoang miệng mở rộng, dùng vành môi bao lại cạnh răng sắc nhọn, để đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy thân cán, phập phồng lay động từ trên xuống dưới. Một tay cậu bấu lấy bờ mông căng chặt của Phế Thổ, tay còn lại mò xuống xoa nắn phân thân của chính mình.
Liếm mút hồi lâu, An Nghỉ mới ngẩng đầu lên, nói: “Em muốn…”
Tầm mắt cậu lập tức đối diện với một Phế Thổ đang đắm chìm trong tình dục, bị khoái cảm dày vò đến mức phải cắn môi dưới, vừa tình sắc vừa gợi cảm. Dịch tuyến tiền liệt trào ra đã dính ướt ga trải giường, An Nghỉ nói: “Anh… anh nằm xuống đi.”
Phế Thổ khẽ nhướng mày, nhưng vẫn làm theo. Hắn toàn thân trần trụi nằm ngửa ra giữa giường, sau đó trơ mắt nhìn An Nghỉ bò lên trên người mình, vươn tay áp xuống lồng ngực hắn, dùng sức ép hai bên cơ ngực lại. Giây tiếp theo, cậu nhét dương v*t phấn khích nóng rực của mình vào khe hở giữa hai bờ ngực hắn, bắt đầu nhấp hông đâm ra rút vào.
“Thằng nhóc vô lại…” Phế Thổ khàn giọng bật cười, nhưng lại cảm thấy hình ảnh An Nghỉ động tình ngồi trên ngực mình uốn éo eo mông cũng không tệ. Hắn để mặc An Nghỉ tùy ý làm loạn trong chốc lát, sau đó mới vỗ vỗ mông cậu: “Đủ rồi, đã bảo em là bắn ra thì không chơi được nữa.”
Toàn bộ lồng ngực An Nghỉ đã đỏ ửng, ánh mắt tan rã, vẻ mặt mê man không biết đêm nay là đêm nào. Phế Thổ đỡ người cậu dịch xuống, đến khi dương v*t thô to vẫn luôn thẳng tắp gắng gượng của hắn đè lên kẽ mông cậu. Đại não bị tình dục chi phối của An Nghỉ như nhận được tín hiệu, lập tức ngoan ngoãn quỳ sấp xuống, ưỡn hông nâng mông, một tay vươn ra sau sờ loạn nơi đùi trong Phế Thổ, muốn tìm ra cây côn th*t hùng vĩ mà cậu yêu thích nhất.
Phế Thổ không nhìn nổi cảnh cậu nhắm chặt hai mắt quơ tay sờ loạn, chân hắn nhấc lên, vừa xoay người đã lật cậu sang đè xuống dưới, sau đó lưu loát chống mép giường đứng dậy —— Hắn hơi tách hai chân đứng cạnh mép giường, hai tay nắm lấy cổ chân An Nghỉ kéo đến trước mặt mình. Gò mông của An Nghỉ bị lôi kéo đập cái bộp vào dưới háng hắn, hai bắp đùi cậu bị hắn nâng lên gác lên vai mình. Sau đó, Phế Thổ quyết đoán đỡ dương v*t, thẳng tắp cắm vào trong thân thể An Nghỉ.
An Nghỉ nhịn không nổi mà kêu thành tiếng, rồi lại lập tức giơ tay che kín miệng.
Phế Thổ chậm rãi chuyển động eo hông, từ từ rút ra, lại cắm vào thật sâu. “Xung quanh chỗ này thật sự không có ai, em muốn kêu thế nào cũng được.” Sau đó, hắn lại bổ sung: “Anh từng nói chưa nhỉ? Giọng em lúc rên rỉ nghe cực kỳ dâm đãng.”
An Nghỉ dồn dập thở dốc: “Không cho… không cho anh nói… A!” Đọc Full Tại Truyện Full
Phế Thổ cũng thực sự không nói tiếp, chỉ chuyên tâm vùi đầu cắm rút trong cơ thể cậu, những âm thanh “bạch bạch” do da thịt va chạm liên tiếp vang lên không dứt. An Nghỉ không khống chế được thanh âm nức nở mang theo giọng mũi của mình, “A a” rên rỉ như mất kiểm soát.
“Không được, em chịu không nổi…” An Nghỉ khàn giọng kêu lên.
Ngay tại thời khắc chỉ kém một chút nữa thôi cậu đã bị chịch bắn, Phế Thổ bỗng nhiên ngừng lại, kéo chân cậu xuống kẹp quanh eo mình. Giữa vẻ ngơ ngác của An Nghỉ, hắn cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn. An Nghỉ cũng rất tự giác mà vươn đầu lưỡi ra, thân mật cùng hắn quấn quít giao triền. Nhưng Phế Thổ chỉ hôn cậu có một cái đã lùi lại, nói: “Ôm cổ anh.”
Hai tay An Nghỉ mềm nhũn như bông đặt trên cổ hắn: “Em… em hết sức rồi…”
Phế Thổ: “Mau lên, đừng có làm nũng.”
An Nghỉ chỉ đành vòng tay ôm lấy cổ hắn thật chặt. Giây tiếp theo, cậu bỗng nhiên bị nhấc bổng lên từ trên giường.
Phế Thổ bế cậu sải chân đi mấy bước đã ra đến ngoài boong thuyền, bước vào lớp phòng hộ trong suốt nơi mũi thuyền —— Tuy màn mưa xối xả dày đặc đã khiến đất trời chìm trong mơ hồ, nhưng đột ngột phơi mình dưới ánh sáng tự nhiên vẫn khiến An Nghỉ khẩn trương đến mức kẹp chặt hai chân.
Phế Thổ “Shh ——” một tiếng, thúc hông lên như cảnh cáo, nghiến răng nói: “Muốn chết hả?”
Cái thúc hông này khiến dương v*t cắm vào thực sự quá sâu, An Nghỉ không khống chế được lại kêu ra tiếng, vội vàng bịt miệng dáo dác nhìn xung quanh, rất sợ sẽ có con thuyền nào đó đi ngang qua phát hiện ra bọn họ.
Phế Thổ cười chọc cậu: “Em nghĩ ai cũng giống như mình à, vác theo cái ống nhòm săm soi khắp nơi?”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đè An Nghỉ lên cửa khoang, vòng tay xuống dưới khoeo chân cậu xốc lên. dương v*t của hắn nghiến lên miệng huyệt ướt mèm của cậu, từ dưới lên trên mãnh liệt cắm vào. Tư thế đóng cọc liên tiếp không ngơi nghỉ này khiến An Nghỉ thậm chí không có cơ hội để thở dốc. Hai chân cậu mềm nhũn như hai cọng bún, chỉ có thể treo trên người hắn mặc hắn tùy ý đâm thọc.
An Nghỉ nức nở cầu xin: “Không được… Em thật sự không được… A a…”
Phế Thổ cố ý hỏi: “Không được cái gì?”
Khóe miệng An Nghỉ chảy xuống một dòng nước miếng không kịp nuốt: “Sướng… sướng chết mất…”
Phế Thổ lại hung hăng cắm vào thật sâu: “Muốn bắn sao?”
Ánh mắt An Nghỉ tan rã, vô thức gục gặc đầu —— Dưới tình huống không thể bắn tinh, khoái cảm điên cuồng đã kéo cậu lên đỉnh rất nhiều lần, thân thể và đại não đều không cách nào thừa nhận từng đó sung sướng chồng chất lên nhau như vậy. Phế Thổ đặt cậu xuống sàn thuyền, dùng tư thế từ phía sau một tay nắm lấy eo cậu, một tay túm cổ tay cậu kéo ra sau.
Tư thế cắm vào từ sau lưng này khiến dương v*t của hắn đi vào cực kỳ sâu. Không tới vài phút, An Nghỉ đã kêu đến càng lúc càng lẳng lơ, thậm chí chẳng có chút kiêng dè có thể bị người khác nghe thấy hay không.
“A a! A ——!” Dưới một tiếng thét cao vút vừa sung sướng vừa dâm loạn, ngón tay và bắp đùi An Nghỉ run lên bần bật mất kiểm soát, sau một cú nắc sâu đến tận cùng, rốt cuộc cậu cũng bị chịch bắn. Cao trào đã nhẫn nhịn nhiều ngày giằng co rất lâu, mười mấy luồng tinh dịch đứt quãng phun trào trên sàn thuyền. Phế Thổ cũng bị cậu siết chặt đến máu nóng sôi trào, thậm chí không kịp rút ra, cứ thể bùng nổ trong cơ thể cậu.
Sau cao trào cả hai đều không nói một lời, dựa sát vào nhau, dồn dập thở dộc.
Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, nhưng tiếng mưa rơi giống như đến tận lúc này mới có thể phá vỡ tầng kết giới bao phủ bởi tình dục, rơi vào trong lỗ tai họ.
An Nghỉ mệt đến mức không nhấc nổi đầu ngón tay, khàn giọng lẩm bẩm: “Sướng… sướng quá đi mất.”
Thật là… có thể không chút ngại ngùng mà nói ra những lời này. Phế Thổ thấy hơi buồn cười, rồi lại có chút hối hận —— bắn vào trong như vậy đến lúc vệ sinh sẽ vô cùng phiền phức, vậy mà hắn lại không nhịn được phóng túng làm bừa.
An Nghỉ đột nhiên lên tiếng: “A, anh bắn vào trong nhiều ghê, thích thật đó.”
Phế Thổ thiếu chút nữa tắc thở, trừng mắt nhìn cậu.
An Nghỉ trưng ra vẻ mặt vô tội: “Làm sao?”
Cậu chớp chớp mắt, dường như hơi hiểu ra, thế là cười cười nâng đầu gối lên, nói: “Lúc em tắm nó cứ chảy xuống mãi thôi. Nếu em là con gái, có lẽ bây giờ đã mang thai rồi.”
Phế Thổ tát một cái vang dội lên gò mông cậu, hung dữ nói: “Không mệt đúng không? Vẫn làm tiếp được chứ gì?”
An Nghỉ lập tức giả chết thều thào: “A… Không được, không được, mệt quá, không động đậy nổi…”
Thấy Phế Thổ không có phản ứng gì, cậu bày vẻ làm nũng: “Mặt sàn cứng quá à, lạnh quá đi, không đứng lên nổi…”
Phế Thổ vẫn không thèm để ý tới cậu.
An Nghỉ thò chân qua chọc chọc đùi hắn, lại dùng lòng bàn chân giẫm giẫm lên eo hắn, cố ý làm phiền. Bỗng nhiên, cậu “A” một tiếng.
Phế Thổ nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao?”
An Nghỉ chớp chớp mắt: “Chảy ra mất rồi.”
Phế Thổ hít một hơi thật sâu, tóm lấy cậu đè xuống dưới thân mình, cực kỳ thuận lợi mà lần thứ hai đẩy dương v*t vào trong cơ thể cậu.
An Nghỉ nhịn không nổi mà ngửa đầu kêu ra tiếng, thanh âm đến cuối hóa thành từng tiếng rên rỉ nức nở.
Phế Thổ ngậm lấy vành tai cậu, thấp giọng nói: “Xem ra em thật sự không mệt, vậy làm tiếp hiệp hai đi.”
Sau hôm này, cùng với bình minh, hoàng hôn và pháo hoa, ngày mưa trở thành cảnh sắc thứ tư An Nghỉ thích nhất trong đời.
.HOÀN BỘ 1.