Thật ra An Thanh nghĩ cũng đúng, nhưng không hẳn, giống như Lương Hiểu nghĩ vậy, cô cùng Dương Văn Kỳ chỉ kém một bậc, Lương Hiểu đưa tay là có thể chạm đến, nhưng Lương Hiểu cùng An Thanh kém hai bậc, Lương Hiểu phải nhón chân mới có thể miễn cưỡng chạm được, dù muốn cũng phải xem phân lượng của bản thân.Tán gẫu khiến thời gian trôi qua đặc biệt nhanh, An Thanh cảm thấy không mất bao lâu, Lương Hiểu đã nấu xong ba dĩa thức ăn, bưng đến bàn cơm.
"Xong rồi, có thể ăn cơm."
Lương Hiểu xới hai bát cơm mang ra, một bát đưa cho An Thanh, một bát để cho cô.
"Cám ơn."
An Thanh nhận chén cơm, hướng Lương Hiểu nói cám ơn.
"Không cần khách sáo, lần này đi công tác, chị cực khổ rồi, nên báo đáp một chút."
Lương Hiểu nhớ đến dáng vẻ ngã chổng vó của An Thanh, liền muốn cười.
Nhìn dáng vẻ Lương Hiểu không nhịn được cười, khiến An Thanh có chút nổi giận, cô biết nhất định là Lương Hiểu đang nghĩ đến hình ảnh không nên nghĩ, quả thật là vết nhơ của cuộc đời mà.
"Không cho phép nghĩ, ăn cơm!"
An Thanh ra lệnh, ra lệnh xong mới phát giác ngữ khí của cô có chút ngạo kiều.
Lương Hiểu nín cười, sau đó cúi đầu ăn cơm, trong lúc ăn hỏi một chút chuyện công việc, bữa cơm rất nhanh đã ăn xong.
Sau khi ăn xong, tuy rằng An Thanh còn chưa muốn đi, nhưng lại không có lý do để lưu lại.
"Cám ơn bữa tối của cô, tôi đi về trước."
An Thanh nói với Lương Hiểu.
"Chờ chút, tôi lập tức thu dọn bát đũa, tôi cùng chị đi, tôi muốn giúp chị xoa eo một chút, chị bước đi có chút không tự nhiên, có lẽ eo còn đau."
Lương Hiểu quyết định làm người tốt đến cùng, đưa phật đưa đến Tây Thiên.
"Không cần, làm phiền cô nhiều rồi."
An Thanh khách khí cự tuyệt, trong lòng lại nghĩ xoa một chút cũng tốt, ngày mai đi làm cũng tốt hơn, cũng đã xoa hai lần rồi, nhiều hơn một lần cũng không có gì ghê gớm. Có điều Lương Hiểu có phải quá nhiệt tình hay không? Cô ấy không phải đối với cô có chút ý tứ gì chứ?
"Không phiền, có thể."
Lương Hiểu nhanh chóng đem chén đũa đặt vào bồn rửa, rồi rửa tay một chút, nói với An Thanh.
"Thật sự không cần..."
An Thanh tuy miệng còn từ chối nhưng rõ ràng khẩu thị tâm phi không ít, ngữ khí trở nên yếu dần.
"An tổng thật không cần phải khách khí, sớm tốt thì có thể đi làm sớm hơn, nhân viên chúng tôi rất cần An tổng anh minh lãnh đạo."
Lương Hiểu nịnh hót nói, ngữ khí có mấy phần trêu chọc.
An Thanh làm sao nghe không ra Lương Hiểu đang trêu chọc, người này càng ngày càng không coi cô là cấp trên, có điều An Thanh cũng không để ý là được, cô cảm giác cô khi ở cùng Lương Hiểu tâm tình rất thả lỏng, cô cảm thấy Lương Hiểu làm bạn hay làm người yêu đều cũng không tệ.
Lương Hiểu theo An Thanh vào nhà An Thanh.
"Chị ngồi nghỉ một chút đi, tôi giúp chị thu dọn hành lý."
Lương Hiểu thấy hành lý vẫn còn để ở phòng khách, cô nghĩ eo An Thanh không thoải mái, cô giúp cô ấy thu dọn, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
An Thanh nhìn Lương Hiểu thu dọn hành lý của cô một cách tự nhiên, động tác rất thuần thục, quần áo xếp rất ngay ngắn, Lương Hiểu thật đúng là hiền tuệ.
"Uống cà phê không?"
An Thanh hỏi, người ta mời cô dùng cơm, còn bận bịu giúp cô thu dọn hành lý, cô cũng phải chiêu đãi một chút đi.
"Cám ơn, buổi tối tôi không uống, sợ ngủ không được."
Lương Hiểu trả lời xong, cô đem quần áo đã mặc của An Thanh ra ban công định giặt, vốn định bỏ vào máy giặt, nhưng nghĩ đến mỗi bộ quần áo của An Thanh đều rất mắc tiền, liền thôi. Giống như quần áo của Dương Văn Kỳ, đa số cũng là của nhãn hiệu lớn, bình thường đều là cô thay cô ấy giặt tay, có điều An Thanh cũng không phải bạn gái cô, Lương Hiểu liền bỏ đi ý nghĩ giúp An Thanh giặt tay. Cô nghĩ An Thanh mướn người làm công theo giờ giặt, cô không cần làm chuyện không cần thiết.
An Thanh thấy Lương Hiểu không uống liền thôi, mặc dù cô có chút muốn uống, có điều eo còn đang đau, An Thanh không muốn mất công làm việc này.
"Quần áo này không thể giặt máy đi?"
Có điều Lương Hiểu vẫn phải hỏi An Thanh một chút.
"Quần áo cứ để vậy là được, ngày mai có dì giúp việc đến giặt."
An Thanh nói.
"Ừ."
Lương Hiểu đem quần áo bỏ xuống liền vào, nhìn thấy An Thanh vừa lấy ra hạt cà phê lại muốn dẹp đi.
"Để tôi làm cho."
Lương Hiểu nhận lấy bình đựng hạt cà phê trong tay An Thanh, cô nghĩ An Thanh hẳn chỉ uống cà phê xay, cô mở bình, đổ một ít hạt cà phê ra.
"Cô không phải không muốn uống sao?"
An Thanh không hiểu hỏi.
"Nhưng chị muốn uống."
Lương Hiểu đáp.
"Làm sao cô biết?"
An Thanh nhíu mày hỏi, trước đó cùng Lương Hiểu đàm phán chuyện hợp đồng, đặc biệt hiểu ý, xem ra cô ấy khá hiểu ý nghĩ của cô, lẽ nào thật sự chỉ cần một ánh mắt là có thể biết được tâm tư cô sao?
"Đoán."
Lương Hiểu cảm giác An Thanh muốn uống nên thuận tiện muốn mời cô một chút.
"Làm sao đoán được?"
An Thanh tò mò hỏi.
"Tôi cảm thấy điều này rất bình thường, sẽ không hỏi người khác có uống cà phê hay không, trừ khi mình muốn uống."
Lương Hiểu thật ra cũng không chắc chắn, chỉ cảm thấy An Thanh muốn uống.
"Thì ra là như vậy."
Lương Hiểu tâm tư thật tỉ mỉ, An Thanh thầm nghĩ.
"Một chén đủ không?"
Lương Hiểu hỏi, lấy xong liền bắt đầu xay cà phê. Cô nghĩ An Thanh cũng rất phong cách, mua là máy xay tay, cô nghĩ An Thanh rất bận, không muốn làm những chuyện này.
An Thanh gật đầu, cô cảm thấy lúc có Lương Hiểu, thật giống như chuyện gì cũng không cần làm, có lẽ mấy hôm nay được Lương Hiểu phục vụ đã quen, An Thanh tiếp nhận gần như là thói quen, hơn nữa cảm giác hình như cũng không tệ lắm, rõ ràng cô là một người rất độc lập, thật sự rất kỳ lạ.
"Cô cũng thích uống cà phê sao?"
An Thanh thấy Lương Hiểu pha cà phê thành thạo, liền hiếu kỳ hỏi.
"Cũng tạm, Dương Văn Kỳ thích uống, tôi liền học xay."
Lương Hiểu phát hiện cô vì bạn gái cũ học được không ít thứ.
"Rất ít người chịu lấy lòng người khác như thế này."
An Thanh nghĩ nếu là cô có lẽ không muốn vì một người khác đi học làm một chuyện gì đó.
"Lúc thích một người, không phải đều sẽ vui lòng đối tốt với người đó sao? Hơn nữa học nhiều kỹ năng không có gì không tốt."
Lương Hiểu nói, có điều học được nhiều kỹ năng cũng không thể giữ được các cô ấy.
An Thanh đối với chuyện này không thể đồng cảm được, có lẽ phần lớn thời điểm đều là cô được lấy lòng, vì thế không hiểu làm sao để lấy lòng người khác, cũng có rất ít ý nghĩ như thế này, vì lẽ đó thay vì chia tay hòa bình, lại bị chỉ trích là lãnh khốc vô tình, bây giờ so với Lương Hiểu, có lẽ có chút lãnh khốc vô tình thật.