Tay của Lương Hiểu không tự chủ đã rời khỏi nơi máu bầm, tay cô vuốt ve trên lưng An Thanh, mặc dù phần lưng vết máu bầm làm mất đi mỹ cảm rất nhiều, nhưng lưng của An Thanh vẫn khiến cho người ta cảm thấy rất mê người, ngón tay cô lướt nhẹ phần lưng An Thanh, từ giữa xương sống, từ trên xuống dưới nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm tuyệt vời khiến Lương Hiểu phải cảm thán.
An Thanh rõ ràng cảm giác được ngón tay Lương Hiểu nhẹ nhàng lướt qua phần lưng cô, đã thoát khỏi vị trí eo bị thương, ngón tay Lương Hiểu lướt đến đâu thì mang đến cảm giác mãnh liệt đến đó, An Thanh cảm giác thân thể giống như được khởi động, dấy lên dục vọng mãnh liệt, cảm giác mãnh liệt này trước nay chưa từng có, càng khiến An Thanh cảm thấy xa lạ cùng bất an. An Thanh nghĩ, có lẽ do đã quá lâu không có làm chuyện này rồi. Lương Hiểu chỉ là vuốt ve hông cùng lưng mà cô lại cảm thấy mãnh liệt thế này, nếu tiếp tục nữa thì...
Lương Hiểu từ phần lưng lướt xuống đến mép quần lót của An Thanh thì hơi dừng lại, cái mông khiêu gợi mê hoặc cô xoa nắn, xuống thêm một chút nữa, ngón tay có thể đi vào trong, mà lúc này cô biết An Thanh là ngầm cho phép hành vi của cô, nếu không An Thanh đã sớm ngăn lại. Tuy An Thanh là ngầm cho phép nhưng Lương Hiểu cũng không dám lại làm càn.
An Thanh cảm giác động tác của Lương Hiểu ngừng lại, cảm thấy hơi bất mãn, còn muốn Lương Hiểu tiếp tục vuốt ve, An Thanh nghĩ rất đơn giản, nếu đã có cảm giác, cô cùng Lương Hiểu đều là phụ nữ độc thân, đêm nay "lau súng cướp cò" cũng không có gì, hôm sau có thể phát triển sâu hơn cũng được, dù sao để qua đêm nay rồi nói.
Lương Hiểu trong lòng giao chiến, lý trí chiến thắng xung đột, cô cảm thấy không cùng An Thanh phát sinh quan hệ sẽ tốt hơn, ở trong lòng Lương Hiểu, chỉ có thể cùng bạn gái làm chuyện này, nếu như bởi vì sắc đẹp mà tùy tiện phát sinh quan hệ với người khác, cô cùng Dương Văn Kỳ có cái gì khác nhau chứ, Lương Hiểu trong xương vẫn là một người rất truyền thống.
"Eo xoa xong rồi, tôi về trước."
Nói xong, Lương Hiểu liền đứng lên, đặt rượu thuốc xuống, chớp mắt đã rời khỏi phòng ngủ của An Thanh, gần như là chạy trối chết.
An Thanh không thể tin nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lương Hiểu, cô thật không ngờ Lương Hiểu đốt lửa trên người cô xong liền bỏ chạy, nếu không có hứng thú thì cũng đừng quăng lửa tùm lum a, mặc dù trước lúc Lương Hiểu bắt đầu sờ soạng thì thân thể cô đã có cảm giác, bây giờ lửa cháy càng hăng, cô làm cách nào để dập tắt ngọn lửa đột nhiên nổi lên này đây?
An Thanh rõ ràng cảm giác được chân tâm đã ướt, này chẳng phải là dục cầu bất mãn
*
sao? Có điều, chẳng lẽ mị lực gần đây của cô đã giảm sao? Cô đã ngầm đồng ý rồi, vậy mà có người lại có thể ở thời khắc mấu chốt bỏ chạy, quả thật đây chính là phủ định mị lực của cô.
(
*
)
Dục cầu bất mãn:
Có nhu cầu tình dục nhưng không được thỏa mãn.
Nhớ lại lúc nãy bị Lương Hiểu vuốt ve đến có cảm giác, rõ ràng kết giao đã mấy bạn gái, lại dễ dàng bị Lương Hiểu trêu chọc đến khó kiềm chế, thực sự gặp quỷ mà! Quả nhiên do quá ít được " làm mát ", An Thanh cảm giác cả đêm bên trong đều xao động không yên. An Thanh không thể không thừa nhận, trong lòng cô đối với Lương Hiểu là có cảm tình, thân thể cũng rất có cảm tình.
Lương Hiểu trở về nhà mình, dựa lưng vào cửa, cảm giác tim đập hơi nhanh, thật khó khăn mới có thể cùng An Thanh chung đụng tự nhiên, nhưng sau khi "lau súng cướp cò" ngày hôm nay, không biết gặp lại có phải rất lúng túng hay không. Có điều Lương Hiểu vẫn có thể cảm giác được vừa này cô đối với sắc đẹp của An Thanh, tim đập như sấm, đặc biệt nghe được tiếng rên rỉ ám muội của An Thanh, chút xíu nữa là không thể kiềm chế.
Lương Hiểu vỗ nhẹ mặt mình, để cho bản thân mau khôi phục lý trí, không nên bị sắc đẹp mê hoặc, đây là lần đầu tiên cô suýt chút nữa bị một mỹ nữ trêu chọc đến không biết trời đất vứt bỏ nguyên tắc. Lúc trước cùng Dương Văn Kỳ cũng không có làm cô suýt mất đi lý trí, An Thanh quả nhiên là yêu nghiệt, ngoài lạnh lùng bên trong lại lẳng lơ! Cô nghĩ An Thanh sở dĩ ngầm đồng ý có lẽ do An Thanh cảm thấy yêu cùng làm chuyện đó có thể tách biệt, cô không thể thoải mái như vậy, không thể vượt qua được điểm mấu chốt này.
Sau này không được lắm chuyện, xoa eo cái gì, lần sau vẫn là quên đi, cô cũng không phải thánh nhân, không thể lần nào cũng có thể ở lúc "ngàn cân treo sợi tóc" mà kiềm giữ bản thân, vẫn nên giữ một khoảng cách, mới an toàn nhất.
Tối đó, trong lòng Lương Hiểu cũng có xao động, cả đêm khuôn mặt cùng thân thể An Thanh hiện lên không biết bao nhiêu lần, An Thanh có chút cao lạnh trong công việc, An Thanh xinh đẹp, quyến rũ ở trên giường, xoay chuyển qua lại.
Lương Hiểu thức dậy, theo thói quen đi đến ban công nhìn ánh mặt trời lúc sáng sớm, cô vừa ra ban công, không tự chủ quay đầu nhìn về phía hàng xóm, cô phát hiện An Thanh đang dựa vào ghế ngồi ở ban công, nhàn hạ uống cà phê, gò má tinh xảo khiến Lương Hiểu nhìn đến xao động.
Lương Hiểu cảm thấy có chút tà môn, trước đây cô rất ít khi chạm mặt An Thanh ở ban công, cũng chưa từng thấy cô ấy ở ban công uống cà phê, đến lúc muốn cùng cô ấy giữ khoảng cách tránh tiếp xúc riêng tư, thì liền nhìn thấy An Thanh. Hơn nữa An Thanh đột nhiên quay đầu lại, làm Lương Hiểu không kịp dời tầm mắt, nên chạm phải nhau.
"Chào."
Lương Hiểu cười giả vờ tự nhiên chào hỏi An Thanh, coi như chuyện suýt chút nữa " lau súng cướp cò" ngày hôm qua chưa hề xảy ra.
"Chào."
An Thanh cũng mỉm cười đáp lại, thái độ cũng rất tự nhiên, giống như chuyện hôm qua bay đi không còn dấu vết, không còn lại chút gì.
Thái độ của An Thanh khiến Lương Hiểu có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút thất vọng mơ hồ, dù cô cũng không biết cô thất vọng cái gì. Thật ra cô cảm giác cô lo lắng thừa rồi, An Thanh là phụ nữ thành thục, xử lý mọi chuyện so với cô càng thành thục hơn, không cần lo lắng An Thanh sẽ khiến bầu không khí trở nên lúng túng, cô nghĩ An Thanh có lẽ so với cô càng đúng mực hơn, hoặc là An Thanh chỉ đem chuyện tối qua xem đơn thuần là phản ứng sinh lý mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Trước đây chưa từng gặp chị ở ban công."
Lương Hiểu cảm thấy nói chuyện phiếm vài câu cũng không sao.
"Ừ, tôi mới phát hiện phong cảnh dưới lầu chúng ta không tệ."
An Thanh biết nơi cô ở có cảnh sông, bình thường cũng không cảm thấy gì, không biết có phải do ngày hôm qua ban ngày ngủ quá nhiều, hay là do thân thể bị bất mãn, tối qua ngủ không ngon lắm, sáng nay tỉnh dậy sớm, không biết làm sao đi đến ban công. Phát hiện ban công tầm nhìn rộng rãi, nên pha một bình ca phê, vừa ngắm phong cảnh vừa uống, có vài phần cảm giác đang hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ.
Lúc trước Lương Hiểu mua nơi này vì có cảnh sông, không khí hay tầm nhìn cũng đều tốt, cho nên nổi tâm tư, bỏ giá cao mua cái phòng nhỏ này, đến nỗi hiện tại cũng không dám thất nghiệp. An Thanh đến đây lâu mới phát hiện, có lẽ đối với hoàn cảnh sống cũng không quá để tâm.
"Bụng rỗng uống cà phê không tốt cho dạ dày đâu, tôi bây giờ đi làm bữa sáng, thuận tiện làm cho chị một phần..."
Lương Hiểu thấy An Thanh lại rót thêm một cốc cà phê từ trong bình, theo bản năng liền nhắc nhở, sau đó cảm thấy dù sao cũng chỉ là bữa ăn sáng, thuận tiện thì làm, hoàn toàn quên chuyện tối hôm qua còn muốn giữ khoảng cách.
An Thanh đăm chiêu nhìn về phía Lương Hiểu, cô có chút không hiểu Lương Hiểu, em ấy đối với cô không khỏi quan tâm quá mức đi, một người đối tốt với một người, đương nhiên là do có một loại cảm tình tốt hoặc yêu thích, tối hôm qua có một cơ hội tốt như vậy, có thể phát triển thành mối quan hệ khác, em ấy chủ động từ bỏ, rõ ràng không muốn làm biến chất mối quan hệ, hiện giờ lại quan tâm cô là tại sao? Hay do em ấy vốn là người hiền lành, đối với người xung quanh đều tốt như vậy? Nghĩ đến vế sau, trong lòng An Thanh mơ hồ có chút không vui.