Lương Hiểu cầm điện thoại, cũng không trả lời liền, cô nhìn dòng tin nhắn, trong lòng vô cùng rối rắm, lý trí nói với cô nên cự tuyệt, không nên tiến thêm một bước, nếu không sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, nhưng An Thanh giống như miếng nam chân lớn, gần như khiến cô không thể nào kháng cự sức hấp dẫn.
An Thanh tắm xong, cảm giác cả người thoải mái hơn, cô nằm trên giường nhớ lại dáng vẻ ôn nhu của Lương Hiểu lúc cúi đầu xoa chân giúp cô, trong lòng nổi lên khát vọng muốn gặp Lương Hiểu. Về tình cảm trước này cô đều rất dứt khoát, trực tiếp, có cảm tình là có cảm tình, cũng không có ngại ngùng, dè dặt, cô ngồi dậy, gửi cho Lương Hiểu một tin nhắn ngắn, chẳng qua gửi đi hồi lâu vẫn không thấy hồi âm.
Lúc này Lương Hiểu có lẽ đã tắm xong rồi, em ấy thấy tin nhắn, dù đồng ý hay cự tuyệt cũng nên trả lời một cái chứ? Cảm giác chờ đợi hồi âm, thật sự rất giày vò, cô chưa từng như vậy, trong lòng mong mỏi một cái tin nhắn!
Có lẽ qua chừng mười phút, ngay lúc An Thanh hết hy vọng chờ đợi tin nhắn của Lương Hiểu, thì nhận được.
"Được."
An Thanh thấy Lương Hiểu trả lời, không nhịn được cong khóe môi, xem ra em ấy có cảm tình với cô, An Thanh tâm tình vui vẻ, tâm tình tốt có lẽ do cô đang ôm chút mong đợi nào đó, thuận tay cầm chai nước hoa mùi thơm hơi đậm đà nhẹ nhàng phun một ít, chuẩn bị đợi Lương Hiểu đến.
Mặc dù An Thanh nhận tin nhắn chỉ có một chữ đơn giản nhưng đó là quá trình Lương Hiểu giãy giụa kịch liệt. Lương Hiểu gửi xong, trong lòng càng thêm xao động, cô hít sâu một hơi, rồi đứng dậy.
Cô đang mặc đồ ngủ, bên trong không có mặc đồ lót, cô nghĩ có nên mặc đồ lót hay không, nếu thay quần áo thì cảm thấy không cần thiết, sẽ tỏ ra quá trang trọng, chỉ là uống rượu, đúng là không cần thiết như vậy. Dĩ nhiên mơ hồ Lương Hiểu cũng đoán được có lẽ không chỉ đơn giản uống rượu thôi, sau cùng Lương Hiểu vẫn thay đồ ngủ, đổi một bộ hơi sexy.
Ôm tâm tình không cách nào hình dung, Lương Hiểu đi gõ cửa phòng An Thanh, cô vừa gõ hai cái, An Thanh liền mở cửa, An Thanh mặc váy ngủ hai dây ren đen. Lương Hiểu nghĩ An Thanh thật thích mặc váy ngủ kiểu này, nhưng quả thật rất thích hợp với An Thanh, khiến làn da trắng noãn càng thêm trắng cùng sexy, lọn tóc rơi phất phới một bên, có một loại hấp dẫn cùng hương vị phụ nữ khó nói thành lời, làm Lương Hiểu cảm thấy có chút miệng lưỡi khô khốc.
An Thanh đối với mị lực bản thân trước giờ không nghi ngờ, cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Lương Hiểu, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ vì có thể hấp dẫn được Lương Hiểu.
Dĩ nhiên tầm mắt của An Thanh cũng dán chặt trên người Lương Hiểu, cô quét thân thể Lương Hiểu từ trên xuống dưới, Lương Hiểu cũng mặc đồ ngủ, so với đồ ngủ ở khách sạn, hôm nay mặc còn sexy hơn một chút, nhưng vẫn như cũ rất nội liễm, cô nghĩ Lương Hiểu bản chất vẫn là người dễ xấu hổ. Không trang điểm nên Lương Hiểu trông trẻ hơn rất nhiều, nhìn vẻ non nớt khiến An Thanh đặc biệt muốn véo gò má Lương Hiểu, lúc này Lương Hiểu rất giống "em gái nhà bên", nhưng quả thật cũng coi như là "em gái nhà bên" của cô.
"Vào đi."
An Thanh hơi mỉm cười nhìn Lương Hiểu, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Lương Hiểu bị tầm mắt của An Thanh làm có chút đứng ngồi không yên, ngay cả giọng nói của An Thanh cũng cảm thấy cực kỳ câu người.
Sau khi cô vào nhà, cùng An Thanh sóng vai, rất nhanh phát hiện, mùi nước hoa trên người An Thanh đã đổi, không còn là mùi hương nhàn nhạt, thoang thoảng ngày thường mà tương đối đậm đà, Lương Hiểu biết nước hoa có tác dụng kích thích, An Thanh cố ý đổi mùi hương đậm hơn, tựa hồ ngầm mang tính ám chỉ, nghĩ như vậy, Lương Hiểu có chút miên man.
An Thanh đóng cửa, không khí từ lúc Lương Hiểu bước vào trong nháy mắt liền trở nên mập mờ.
An Thanh đến quầy bar lấy một chai rượu đỏ đã mở, cũng đã bày xong ly rượu, trong đó một ly đã chứa chút rượu đỏ.
"Bình thường có hay uống rượu đỏ không?"
An Thanh hỏi, liền rót cho Lương Hiểu một ly rượu.
"Lúc cùng với khách hàng thì uống tương đối nhiều, bình thường thì không uống."
Xã giao với khách hàng phải uống rượu, nếu ngày thường còn uống thì thật không muốn sống.
"Cô tửu lượng rất tốt, có thể uống bao nhiêu?"
An Thanh nhớ lần trước đi công tác, em ấy cùng khách hàng uống một bình Mao Đài, mặt cũng không đổi sắc, tò mò tửu lượng Lương Hiểu rốt cuộc là bao nhiêu.
"Tửu lượng trời sinh đi, cũng chưa từng thật sự uống say, nhiều nhất chỉ uống đến khó chịu, rồi không uống tiếp."
Lương Hiểu vẫn rất quý trọng thân thể, cảm thấy khó chịu thì không uống nữa, nhưng cô rất ít bị người khác rót đến khó chịu.
An Thanh cầm ly rượu khẽ nhấp một cút, đều nói tình nhân trong mắt là Tây Thi, lúc này An Thanh nhìn Lương Hiểu, cảm thấy Lương Hiểu dáng vẻ rất dễ nhìn, vóc người rất đều đặn, chân rất dài, nhìn càng thêm cao gầy, mặc dù không có kẻ mắt như ngày thường, nhưng ngũ quan nhu hòa, mi mắt nhu tình như nước, nhìn thấy liền khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lương Hiểu nhìn An Thanh uống rượu, tư thái rất tao nhã, giơ tay nhấc chân đều dụ hoặc, đặc biệt tầm mắt lúc chị ấy nhìn cô, rất câu người.
"Không uống say là thói quen tốt."
An Thanh gật đầu nói, thật ra An Thanh cũng không thích bản thân say, lần trước đối với cô tuyệt đối là ngoài ý muốn, để cho cô mất thể diện như vậy, An Thanh không cho phép lần sau lại say như thế nữa.
"Phụ nữ ở bên ngoài nhất định phải giữ tỉnh táo."
Tỉnh táo mới không khiến bản thân thua thiệt, tỉnh táo mới có thể làm chủ toàn cục. Vừa nói, Lương Hiểu cũng nhẹ nhàng nhấp một ít, cô ngày thường không thích uống rượu, công việc cần xã giao nên không còn cách nào, nhưng lúc này cô không cảm thấy như vậy, có cảm hứng uống rượu, cảm giác hình như cũng không tệ, đặc biệt bên cạnh có một người đẹp "cảnh đẹp ý vui".
An Thanh rất đồng ý lời nói của Lương Hiểu, cô cảm thấy suy nghĩ của cô cùng Lương Hiểu luôn nhất trí, còn rất ăn ý, ăn ý đến mức An Thanh nghĩ nếu Lương Hiểu làm bạn gái cô, hẳn rất thích hợp. Trước kia An Thanh đều là người được theo đuổi, Lương Hiểu xem như là người đầu tiên cô chủ động xuất kích.
Rượu giúp bầu không khí buông lỏng hơn, hai người cùng uống rượu, rất nhanh liền mở ra chủ đề, tán gẫu, trò chuyện một ít chuyện công việc nhưng hai người cảm thấy nói chuyện công việc có chút "sát phong cảnh", liền đi vòng từ trò chuyện công việc chuyển sang chuyện riêng tư.
"Chị phát hiện mình cong thế nào?"
Lương Hiểu tò mò hỏi, cô cảm thấy An Thanh là phụ nữ cực phẩm lại cong, có chút khó tưởng tượng được.
"Cùng lúc được đàn ông và phụ nữ theo đuổi, tôi phát hiện càng muốn tiếp nhận phụ nữ hơn, cũng không đặc biệt để ý giới tính, còn cô?"
An Thanh hỏi ngược lại.
"Khi còn nhỏ thích thân cận với con gái hơn, bạn bè đều là nữ, trong đó đặc biệt thích những cô bé trắng trẻo, học giỏi, sau đó phát hiện bản thân cong..."
Lương Hiểu thành thật trả lời.
"Lúc nhỏ tôi cũng trắng trẻo, học giỏi, chẳng phải là loại hình cô thích sao?"
An Thanh nhìn Lương Hiểu nhướn mày hỏi, cô là cố ý câu dẫn Lương Hiểu.