Nghe Lương Hiểu nói thế, An Thanh cảm thấy thật giống như có chút cảm động, cô nghĩ Lương Hiểu làm người yêu cảm giác thật không tệ. An Thanh cô bình thường tâm địa sắt đá, những cô bạn gái trước dù làm chuyện lãng mạn cũng khó khiến cô cảm động, từng có một cô bạn gái nói với An Thanh, trừ bề ngoài cùng trên giường rất phụ nữ, còn lại thì không giống phụ nữ, lòng lạnh như đá, một chút cũng không mềm mại.
"Lương Hiểu, chị cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi, em hẳn là một người yêu tuyệt vời."
An Thanh đưa tay ôm lấy Lương Hiểu, sau đó nhẹ giọng nói, ngửi thấy mùi hương dầu gội thoang thoảng trên tóc Lương Hiểu, lần đầu tiên cảm thấy phụ nữ không cần nước hoa, trên người cũng có thể rất thơm, cô càng lúc càng thích mùi hương trên người Lương Hiểu.
Lương Hiểu cũng ôm An Thanh, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên tóc An Thanh, không khỏi ôm chặt hơn, mấy ngày nay, không có ngày nào là cô không nhớ An Thanh, mỗi lần nghĩ đến An Thanh, vẫn còn có chút cảm giác không chân thật, bây giờ ôm chặt An Thanh, mới cảm thấy cô thật sự đang cùng người phụ nữ này yêu đương, mà không phải do cô tưởng tượng ra.
Lương Hiểu không cảm thấy mình là bảo bối gì, nếu không cũng không có ai xem trọng, nhưng mà đối với mỗi một người bạn gái cô đều rất dụng tâm, cô quả thật đặc biệt nguyện ý đi cưng chiều người khác.
"Chúng ta ăn sáng đi, ăn xong còn đi làm."
Lương Hiểu có chút không nỡ buông An Thanh ra, cô biết không nên tiếp tục mè nheo nữa, không thì sẽ trễ giờ làm.
An Thanh cũng không nỡ buông Lương Hiểu, Lương Hiểu trở về rồi, không vội, buổi tối còn nhiều thời gian dính lấy nhau, hơn nữa bụng cũng có chút đói, cô rất nhớ món trứng gà khoai tây cùng sữa đậu phộng thơm ngát của Lương Hiểu. Nhưng sau khi vào cửa, ngửi thấy mùi bắp, xem ra không giống lần trước, có chút mong đợi.
"Bữa sáng là gì?"
An Thanh tò mò hỏi.
"Sữa bắp cùng thịt muối cuốn."
Lương Hiểu hỏi để lần sau biết còn tránh.
"Em tự làm sao?"
An Thanh có chút nóng lòng muốn ăn thử, Lương Hiểu thật quá hiền tuệ rồi.
"Thịt muối hôm nay vừa ướp, có lẽ chưa đủ thấm vị, thật ra phải chờ vài giờ, mùi vị mới ngon nhất, nhưng thời gian không đủ, chị cứ ăn tạm đi."
Lương Hiểu thật ra rất thích nấu ăn, ăn ở bên ngoài ngon thì sẽ về nhà làm thử một chút, làm được rồi mới ngừng, lúc ở một mình, rất ít khi dậy sớm, lúc nghỉ mới đi chợ tự làm thức ăn. Khi ở hai người, Lương Hiểu mới có động lực dậy sớm đi chợ làm thức ăn, hết thảy vì yêu.
An Thanh ngồi xuống uống một chút sữa bắp, cắn một chút thịt cuốn, giơ ngón tay cái với Lương Hiểu, thật sự là ăn quá ngon.
"Ăn ngon vô cùng, sáng mai tôi muốn ăn nữa."
An Thanh cảm thấy những món này ăn hoài cũng không ngán, thật là phối hợp hoàn mỹ, lần đầu tiên An Thanh cảm thấy ăn điểm tâm cũng có mong đợi, trước kia sao cô chưa từng nghĩ đến phối hợp những thứ này chứ? Thật ra thì quan trọng nhất là không có người vì cô làm bữa sáng tình yêu như thế này.
"Em vốn định ngày mai làm bánh bao thịt cùng nước ép dưa leo, nếu chị muốn ăn thịt cuốn vậy thì ngày mai tiếp tục làm thịt cuốn vậy."
Lương Hiểu cảm thấy không lặp lại, mới có thể cân bằng dinh dưỡng, cô ở một mình đều không cân nhắc vấn đề dinh dưỡng, nhưng ở nhiều người, không tự chủ muốn cân nhắc chu toàn.
"Như vậy a, hay cứ theo dự định của em, ngày mai làm bánh bao thịt cùng nước ép dưa leo đi."
Mặc dù thịt cuốn cùng sữa bắp thật ngon, nhưng An Thanh càng nghiêng về món mới.
"Ừ, được."
Lương Hiểu đối với lựa chọn của An Thanh, không có ý kiến.
"Em không định mỗi ngày đều thay đổi món ăn đi?"
An Thanh hỏi, hôm này đều đã nghĩ món ăn ngày mai, hiển nhiên Lương Hiểu có ý định này.
"Chờ em không nghĩ ra được món khác phối hợp nữa, thì sẽ lặp lại, nhưng cũng là chuyện mười ngày, nửa tháng."
Lương Hiểu nghiêm túc nói.
"Em cũng hay vì bạn gái trước làm điểm tâm sao?"
An Thanh hỏi ra, mới cảm thấy giọng cô có chút chua. Lần đầu tiên cô phát hiện, cô cũng có tính chiếm hữu làm của riêng, Lương Hiểu rất tốt với cô, nhưng cô không muốn Lương Hiểu cũng đối tốt với người khác như vậy, cho dù là chuyện quá khứ, coi như chuyện Lương Hiểu chăm sóc, phục vụ các cô ấy như vậy thì cũng không liên quan đến cô, giấm chua này ăn thật không đúng mà.
"Chị hy vọng em muốn làm mới làm, không muốn làm thì không cần miễn cưỡng bản thân, không cần vì chị mà ủy khuất mình."
Mặc dù ngày ngày đều có bữa sáng ngon rất tốt nhưng cô không hy vọng Lương Hiểu miễn cưỡng mình, dù sao nếu đổi ngược lại, cô khẳng định không muốn ngày ngày phải làm điểm tâm cho người khác, một hai lần thì thú vị, lâu dài thành thói quen, nếu như em ấy vốn không có thói quen này, lại vì người khác mà thành thói quen, không khỏi có chút hy sinh.
"Em sẽ không miễn cưỡng mình, có thể cùng người mình thích cùng nhau ăn cơm, là một chuyện rất tốt, trước kia cũng có tự mình làm điểm tâm, nhưng nếu chỉ một người mà làm tốn rất nhiều thời gian, không đáng, bây giờ có hai người, thời gian cũng sẽ mất một nửa, em cảm thấy rất đáng."
Lương Hiểu thật lòng nói.
"Vậy tùy ý em, tóm lại, chị hy vọng chúng ta ở bên nhau là vui vẻ, mà không phải có chỗ cảm thấy không thoải mái, chị luôn cho rằng hợp thì quen, không hợp thì chia tay, hai người chung một chỗ quan trọng nhất là vui vẻ. Không phải chỉ có một bên vui, mà cả hai cùng vui."
An Thanh nghiêm túc nói với Lương Hiểu, trước mắt cô ở bên Lương Hiểu cảm giác rất vui vẻ, không hy vọng Lương Hiểu có lúc cảm thấy không vui.
"Có lẽ chị chỉ muốn một đoạn tình cảm không có gánh nặng gì, không cần lâu dài, nhưng em muốn một đoạn tình cảm lâu dài. Em cho rằng hai người chung một chỗ quan trọng nhất là cùng nhau đối mặt với khó khăn trong cuộc sống, cùng nhau giải quyết, cuộc sống không thể lúc nào cũng vui vẻ, sẽ có lúc không vui. Nếu như chị có lúc không vui, hãy nói với emw, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, chỉ là đừng tùy tiện nói chia tay."
Lương Hiểu nhìn An Thanh nói vô cùng nghiêm túc.
An Thanh thấy ánh mắt Lương Hiểu nghiêm túc nóng bỏng, cô có thể cảm giác được Lương Hiểu hy vọng có thể cùng cô có một đoạn tình cảm lâu dài, An Thanh có chút xúc động. Cô ở nước ngoài học phổ thông cùng đại học, quan niệm yêu đương tương đối giống nước ngoài, thích liền cùng một chỗ, không thích thì chia tay, chưa từng vì một đoạn tình cảm nào mà rối loạn, nói cách khác, chính là chưa từng dùng tình sâu.
Nghe Lương Hiểu nói những lời này, An Thanh mới phát hiện quan điểm của cô cùng Lương Hiểu vô cùng khác biệt, An Thanh lại có chút không xác định cô có thể làm được như Lương Hiểu nói hay không, nhưng vì Lương Hiểu, có lẽ cô nguyện ý thử một lần, bởi vì cô cảm thấy, dường như cũng không tệ đâu.