"Được, chị sẽ cố gắng thử."
An Thanh cảm thấy Lương Hiểu đáng giá để cô thử, chân chính nhận thức một đoạn tình cảm.
Lương Hiểu nghe vậy thì mỉm cười, chỉ cần An Thanh nghiêm túc với đoạn tình cảm này, dù kết quả ra sao, cô cũng sẽ bằng lòng.
"Có muốn ăn thêm một phần không?"
Lương Hiểu thấy An Thanh ăn xong, mở miệng dò hỏi.
"Miệng chị thì muốn ăn thêm một phần nhưng bụng đã no rồi."
An Thanh cảm thấy nếu cô cứ bị Lương Hiểu nuôi thế này nhất định sẽ mập ra, cũng may thể chất của cô cũng không dễ bị mập.
"Nếu không mang theo một phần đến phòng làm việc làm điểm tâm ăn?"
Lương Hiểu lại hỏi.
"Cái này thì được."
An Thanh vui vẻ tiếp nhận đề nghị của Lương Hiểu.
"Vậy chị chờ em một chút, ba phút thôi."
Lương Hiểu đem thịt cuốn còn lại trong tay nhét vào miệng sau đó đứng dậy đi làm.
An Thanh cũng ăn xong, đứng dậy nhìn Lương Hiểu ở phòng bếp bận rộn, thật sự rất hiền thê lương mẫu.
Hai người cùng nhau đi làm, lần đầu xuất hiện cùng nhau là trùng hợp, lần thứ hai xuất hiện cùng nhau thì không khỏi quá trùng hợp đi, Lương Hiểu có dự cảm, nếu lần thứ ba cũng cùng xuất hiện, sẽ khiến người ta lén lút nghị luận, nhưng cô không lay chuyển được An Thanh bá đạo, An Thanh nói "thanh giả tự thanh"
*
nhưng mà vốn hai cô cũng không thanh a.
(
*
)
Thanh giả tự thanh:
người ngay thẳng, thanh cao thì không cần phô trương, không cần giải thích.
Lúc làm việc, Lương Hiểu bận rộn rối mù, dù sao nghỉ bảy ngày, rất nhiều việc đều chất đống.
Sắp đến giờ tan làm, An Thanh gọi điện thoại cho Lương Hiểu.
"Buổi tối cùng nhau trở về."
An Thanh nói với Lương Hiểu.
"Chị về trước đi, em còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, em muốn ở lại làm thêm hai ba giờ nữa."
Lương Hiểu tính toán công việc trong tay, khó xử nói với An Thanh.
"Bây giờ đến khi tan làm còn hai tiếng, chị cho em thêm nửa giờ, em đem chuyện gấp xử lý một chút, rồi phải cùng chị tan làm."
An Thanh vẫn bá đạo nói, vừa quen nhau đã phải xa cách một tuần, trừ lúc sáng cùng ăn điểm tâm, đều không có thời gian riêng, đều nói "tiểu biệt thắng tân hôn", An Thanh phát hiện cô thật có chút nhớ nhung Lương Hiểu, cả người cũng đều nhớ.
"Lão bản đã ra lệnh như vậy, kẻ dưới chỉ có thể tuân lệnh."
Lương Hiểu bất đắc dĩ nói, cùng cấp trên yêu đương, vẫn có chút khác, lúc nào làm thêm giờ, có được làm thêm giờ hay không, bây giờ đều do An Thanh định đoạt, cô nói gì cũng không tính.
"Buổi sáng em có mua một ít nguyên liệu nấu ăn, chị muốn em nấu hay ra ngoài ăn đây?"
Lương Hiểu thuận miệng hỏi.
"Mong đợi bữa tối của đầu bếp Lương."
An Thanh mong đợi nói.
"Nếu chị không ngại, em sẽ cố gắng, vậy bây giờ em làm việc đây."
Lương Hiểu nhìn văn kiện trong tay, xem ra phải tăng tốc một chút, đã nhiều ngày không gặp An Thanh, cô phải sớm tan làm cùng An Thanh chung một chỗ.
"Ừ."
An Thanh cúp điện thoại, không phát hiện miệng đã nở nụ cười.
Buổi tối ăn cơm ở nhà Lương Hiểu, sau khi ăn xong, An Thanh nhìn dáng vẻ Lương Hiểu rửa chén, chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên cảm xúc đặc biệt, có chút ấm áp, có chút cảm động, còn có chút ưu tư không rõ, khiến cô kiềm lòng không được đến gần Lương Hiểu.
"Lương Hiểu."
An Thanh nhẹ giọng gọi tên Lương Hiểu.
"Ừ?"
Lương Hiểu nhẹ giọng trả lời, cảm giác được An Thanh ôm cô, xung quanh đều là hơi thở của An Thanh, lúc này Lương Hiểu cũng cảm giác đặc biệt tốt.
"Lát nữa, đến chỗ chị hay ở bên này của em hả?"
Ăn tối xong, An Thanh từ phía sau ôm lấy Lương Hiểu đang rửa chén, ở bên tai Lương Hiểu nhẹ giọng nói, sau khi hỏi xong cũng ở bên tai Lương Hiểu thổi khí.
Lương Hiểu vốn cảm thấy hôm nay cũng sẽ phát sinh cái gì đó, trong lòng mơ hồ cũng có chút mong đợi, lúc này An Thanh ám chỉ rõ ràng khiến Lương Hiểu càng suy nghĩ vẫn vơ, đặc biệt lúc An Thanh thổi khí ở lỗ tai, hơi nóng làm tê dại vô cùng, cả người cũng sắp mềm nhũn.
"Qua chỗ chị đi."
Lương Hiểu cảm thấy phòng An Thanh có loại không khí đó, hơn nữa cô nghĩ An Thanh sẽ càng muốn ở phòng mình làm, Lương Hiểu quan tâm từng chi tiết nhỏ.
"Vậy chị về trước, em xong thì qua."
An Thanh ở bên tai Lương Hiểu tiếp tục nói, cô còn hôn một cái ở cổ Lương Hiểu, rồi buông Lương Hiểu ra.
Lương Hiểu cảm giác hồn phách của cô sắp bị An Thanh câu đi, cô cho đến bây giờ cũng chưa từng xao động cùng mong đợi như vậy, không khỏi tăng tốc độ rửa chén. Cô rửa chén xong liền lập tức đi tắm, gội đầu, tắm rửa xong, Lương Hiểu chọn một bộ đồ ngủ tương đối hấp dẫn, ôm tâm tình xao động không cách nào bình phục đi gõ cửa phòng An Thanh.
An Thanh vẫn đẹp như thế, như trái cây đã chín muồi, còn tỏa ra hương thơm mê người, dường như chỉ cần cắn một cái sẽ chảy ra nước hương vị ngọt ngào, khiến người ta thèm nhỏ vãi, quá mức quyến rũ. Lương Hiểu cảm tấy bây giờ bất kể là ai nhìn thấy An Thanh như vậy, cũng nhịn không được sinh tâm tư khác.
Lương Hiểu sau khi tẩy trang trở nên thanh tú, tuy không đặc biệt xinh đẹp nhưng cũng rất tốt, hơn nữa đôi chân vừa thẳng vừa dài có thể tăng không ít điểm, An Thanh nhìn Lương Hiểu mặc có chút hấp dẫn, hơi nhếch mép, xem ra Lương Hiểu cũng đã chuẩn bị để "làm mát".
Vừa đóng cửa hai người liền hôn nhau say đắm, Lương Hiểu cùng An Thanh ở trên người đối phương vuốt ve qua lại, hai người đều là thục nữ có kinh nghiệm, quen việc dễ làm, đối với thân thể phụ nữ đã hiểu rõ, cũng có thể trêu chọc nơi mẩn cảm trên người phụ nữ.
An Thanh tay trượt vào bên trong váy ngủ Lương Hiểu, váy ngủ bị vén lên, tay cô từ chân Lương Hiểu vuốt ve lên, vuốt ve đến mông rồi lên lưng sau đó vuốt ve phía trước, thẳng đến nơi đầy đặn của Lương Hiểu, có kỹ xảo xoa nắn nụ hoa, cô cảm giác nụ hoa của Lương Hiểu rất nhanh ở trong đầu ngón tay cô cứng rắn lên, mặc dù cô tương đối công ít thụ nhiều, nhưng cũng không có nghĩa cô không công.
So với lần trước bị động tiếp nhận, lần này An Thanh chủ động nhiều hơn, nhưng Lương Hiểu vẫn muốn trước công yêu nghiệt như An Thanh, mặc dù thân thể không nhịn được nóng lên, nhưng tay Lương Hiểu cũng không chịu thua, trượt vào bên trong váy ngủ của An Thanh, cô không nghĩ đến An Thanh lại không có mặc quần lót, yêu nghiệt này, ở trên giường thật là lẳng lơ đến tận xương, cái này khiến Lương Hiểu càng kiên định muốn chiếm An Thanh làm của riêng trước, có loại dục vọng muốn làm chết An Thanh ở trên giường.
"Chị không mặc quần lót."
Tay Lương Hiểu trực tiếp trượt vào chân tâm An Thanh, nơi đó đã bắt đầu ướt, chất lỏng trơn trợt rất nhanh dính ướt ngón tay Lương Hiểu, dường như càng lúc càng ướt, đặc biệt khi bị cô vuốt ve.
"Dù sao cũng phải cởi ra, không phải sao? Không cần phải mặc cho phí công."
An Thanh là thục nữ, ở phương diện này so với Lương Hiểu còn phóng khoáng hơn, quan trọng nhất cô chưa bao giờ cảm giác qua cô có thể đối với một người có dục vọng mãnh liệt như vậy, cô nghĩ Lương Hiểu hẳn là một người đặc biệt.
An Thanh vừa nói vừa đem ngón tay trượt vào trong quần lót Lương Hiểu, tay cũng cảm nhận được trơn trợt.
"Em cũng ướt, dường như cũng rất nhạy cảm."
An Thanh ở bên tai Lương Hiểu nhẹ giọng nói.
Lương Hiểu so với An Thanh, lúc thụ thì so với An Thanh còn xấu hổ hơn nhiều, lúc này nghe An Thanh nói lời mập mờ, Lương Hiểu cũng cảm thấy gò má nóng lên, cô nghĩ mặt cô nhất định đỏ rồi.