An Thanh hai mươi hai tuổi tốt nghiệp đại học từ nước ngoài trở về, liền vào công ty của cha cô, cứ thể liền qua mười mấy năm, mười mấy năm thanh xuân của cô đều hao tổn ở đây, dù là nhân viên bình thường đối với công ty làm mười mấy năm cũng có cảm tình, huống chi ban đầu cô xác định thân phận của cô là người thừa kế xuất sắc, nếu bảo cô cứ thế buông tha quyền thừa kế công ty, cô không cam lòng.
An Thanh không phải thánh mẫu, cô muốn cùng em trai tiện nghi tranh giành gia sản, cô không muốn cứ thế tiện nghi cho hắn, hơn nữa bảo cô vì người khác dọn đường mười mấy năm, cô sao cam tâm? Nhưng chuyện kết hôn đối với một người thích phụ nữ như cô, thì trước giờ chưa từng nghĩ đến, đặc biệt bên cạnh cô còn Lương Hiểu, dù chọn như thế nào, trong lòng cô đều không thoải mái.
"Đây là chuyện sau này, đợi cha phẫu thuật xong rồi nói."
An Thanh không có cho An Thái câu trả lời, cô cảm thấy bây giờ quyết định còn quá sớm, chờ cha cô phẫu thuật xong mới quyết định sau. Mặc dù quan hệ với lão cha không sâu đậm, nhưng cũng không đến mức đối với tính mạng ông ấy không để ý chút nào.
"Cũng được."
An Thái cảm thấy An Thanh sẽ tiếp nhận điều kiện này, chỉ là chuyện sớm hay muộn, nên cũng không gấp nhất thời.
"Ngày mai cha làm phẫu thuật, nghỉ ngơi sớm một chút."
Cha con không thân khiến An Thanh cũng không thể nói ra nhiều lời quan tâm hơn, chỉ có thể nói một câu như vậy.
"Ừ, con cũng về nghỉ ngơi đi."
An Thái nhìn An Thanh vuốt càm nói.
"Tối nay con ở lại gác đêm đi."
An Thanh nghĩ cơ hội cho cô làm hiếu nữ cũng không nhiều, nên làm một hai lần cũng tốt.
"Có y tá trông chừng, mẹ con cũng ở đây, con cũng không cần ở lại tham gia náo nhiệt, cha không có gì đáng ngại, em trai con trước đó cũng muốn ở lại nhưng đã bị cha đuổi về."
An Thái thản nhiên nói.
"An Thanh, con vừa xuống máy bay, đi về trước đi, mẹ ở đây chăm sóc cha con, con cũng không biết chiếu cố người, ở đây cũng không làm gì."
An mẹ nãy giờ vẫn một mực im lặng không nói chuyện, lúc này mới nói.
"Vậy cũng được, con về trước, sáng mai lại đến, có chuyện gì thì gọi cho con."
An Thanh nói xong thì đứng dậy đẩy valy trở về.
An mẹ cũng đứng dậy, cùng An Thanh ra khỏi phòng bệnh, cô muốn tiễn con gái đến cửa bệnh viện.
"Bác sĩ nói thế nào?"
An Thanh hỏi mẹ cô.
"Phát hiện cũng không quá muộn, tuy không đến nỗi không còn hy vọng nhưng cũng không quá lạc quan, phải xem cuộc phẫu thuật ngày mai."
An mẹ giọng nói có chút nặng nề.
"Không cần lo lắng quá, cha sẽ không có chuyện gì."
An Thanh an ủi.
"Cha con mặc dù có chút trọng nam khinh nữ, nhưng ông ấy cũng rất yêu con, ông ấy biết mình có bệnh, thì nhớ đến con, lo lắng con không kết hôn nên mới nghĩ ra biện pháp này, con liền nghe theo ông ấy đi..."
"Mẹ, chuyện này nói sau đi, mẹ trở về chiếu cố ông ấy, con về trước."
An Thanh không muốn cùng mẹ nói nhiều về chuyện này. Mẹ cô ở nhà lời nói đều không có trọng lượng, hơn phân nửa đều nghe theo cha cô, dù có một em trai tiện nghi, mẹ cô cũng không có ý kiến gì quá lớn, người trong cuộc đều tiếp nhận, An Thanh cũng không có gì để nói thêm, mặc dù trong lòng vẫn luôn có chút khó chịu.
An mẹ nhìn An Thanh rời đi, cô cảm thấy con gái mình tính tình càng lúc càng giống chồng mình, có chủ kiến, cường thế, độc đoán, không dễ dàng vì người khác thay đổi quyết định.
An Thanh ở trong xe taxi xoa huyệt thái dương, không biết bởi vì bệnh của cha hay vì nội dung di chúc, hoặc cả hai đều có, lúc này tâm tình cô có chút nặng nề. Bây giờ cô hy vọng lão cha không sao, khỏi bệnh tiếp tục về công ty trong coi điều hành, để cho cô tạm thời không vì chuyện này mà quấn quít.
An Thanh về đến nhà tắm xong nằm trên giường, thì nhận được một tin nhắn của Lương Hiểu.
"Trực giác cho em biết, chị còn chưa ngủ, vừa từ bệnh viện về có phải không?"
Lương Hiểu không ngủ được, cảm giác thời gian không sai biệt lắm liền gửi cho An Thanh một tin nhắn.
"Đã đoán đúng, chị vừa từ bệnh viện về, mới nằm trên giường, cũng đã ba giờ sao em còn chưa ngủ?"
An Thanh nhìn tin nhắn của Lương Hiểu, trong lòng có chút ấm áp, tâm tình cũng tốt hơn một chút.
"Cha chị thế nào rồi?"
Lương Hiểu quan tâm hỏi.
"Xem phẫu thuật ngày mai, nếu thành công thì không có vấn đề gì lớn."
An Thanh trả lời.
"Nhất định sẽ không có chuyện gì, chị sáng mai chắc sẽ phải dậy sớm, bây giờ mau ngủ đi."
Lương Hiểu không muốn quấy rầy An Thanh, dù sao bây giờ An Thanh rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn nhịn không được gửi cho An Thanh một tin nhắn, An Thanh vừa đi một buổi tối, cô đã bắt đầu nhớ.
"Em cố ý chờ chị đến bây giờ là để thúc giục chị ngủ sớm sao?"
An Thanh cảm thấy đánh chữ phiền phức nên trực tiếp gửi giọng nói qua.
"Có chút không ngủ được, muốn cùng lúc ngủ với chị."
Lương Hiểu nghe giọng An Thanh không tự chủ cười lên, cô muốn nghe giọng chị ấy thì chị ấy liền gửi giọng đến, thật có chút ăn ý.
"Chị bây giờ mới phát hiện, em càng ngày càng buồn nôn."
An Thanh nghe thế liền giễu cợt.
"Thỉnh thoảng mà thôi."
Giọng nói Lương Hiểu không tự chủ mang theo mấy phần nũng nịu.
"Em đang làm nũng sao?"
An Thanh vờ kinh ngạc biết mà còn hỏi, cô cảm thấy Lương Hiểu càng lúc càng giống phụ nữ đắm chìm trong tình yêu, mà cô dường như càng lúc càng thích Lương Hiểu.
"Không có! Chị nhanh ngủ đi, không cần trả lời lại nữa."
Lương Hiểu đỏ mặt, cô cảm thấy ở trước mặt An Thanh càng lúc càng giống thiếu nữ, như cô gái đang trong tình yêu, luôn không tự chủ mà trở nên mềm mại.
"Được, chị sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, ngủ ngon."
Câu cuối cùng An Thanh gõ chữ.
"An Thanh, ngủ ngon."
Lương Hiểu cũng trả lời lại, cô thích gọi tên An Thanh.
Nhìn điện thoại, An Thanh hy vọng lão cha phẫu thuật thành công, sửa lại di chúc, chia năm năm, thậm chí cô ít đi một chút cũng không sao, cô không muốn kết hôn.
Lương Hiểu đem tin nhắn ghi âm của An Thanh, mở đi mở lại vô số lần, ngắn ngủi hai ba câu, nghe sao cũng không chán, cô nghe giọng An Thanh liền vui vẻ.