Lương Hiểu trong lòng cầu khẩn, An Thanh trăm ngàn lần đừng là Tổng giám tiêu thụ mới đến, cô đã xui xẻo lắm rồi, đừng lại xui xẻo thêm.
Nhưng ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, cô trừng to mắt nhìn trợ lý tổng giám cùng An Thanh tiến vào, Lương Hiểu tâm tình buồn bực muốn chửi tục, cô cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là "họa vô đơn chí", người phụ nữ này từ giờ sẽ trở thành cấp trên của cô, sau này mỗi lần gặp cô ta phải khúm núm sao?
Lương Hiểu vô cùng hy vọng hiện tại mình có thể tiêu sái cầm đơn xin từ chức ném vào mặt của An Thanh, rồi tiêu sái nói một câu "Bà đây không làm nữa", nhưng, lúc này cô không còn tiền để dành, vốn cô có thói quen dành dụm, nhưng từ lúc quen Dương Văn Kỳ, tiền để dành của cô dần dần tiêu hao, Dương Văn Kỳ gia cảnh tốt, tiêu xài như nước, làm bạn gái của Dương Văn Kỳ, Lương Hiểu có lòng tự trọng rất cao, không muốn dùng tiền của Dương Văn Kỳ, miễn cưỡng phối hợp tiêu xài với Dương Văn Kỳ, vốn tiền lương của Lương Hiểu không thấp, nhưng cũng chỉ đủ tiêu.
Lương Hiểu bây giờ rất muốn đứng lên, thật hận không thể tát mình vài cái để khuôn mặt sưng lên, giờ thì đường lui cũng không có.
Phòng ở thì cho người khác thuê, tiền thuê vừa vặn trả tiền nợ mua nhà, hiện giờ đã chia tay với Dương Văn Kỳ, phải thu hồi phòng ở, hàng tháng còn phải trả tiền nợ. Lương Hiểu chỉ còn hơn một vạn tiền gửi ngân hàng, nếu từ chức, cô lập tức sẽ lâm vào khủng hoảng kinh tế.
Hơn nữa, cơ hội thăng chức, tăng lương ngay trước mắt, Lương Hiểu thật sự không cam lòng, tại sao phải rời đi trong chán chường, rõ ràng người sai không phải cô.
"Đây là tổng giám mới của chúng ta - An Thanh, hoan nghênh An tổng phát biểu."
Trương Phân trước tiên giới thiệu An Thanh cho mọi người.
Nhìn phú bạch mỹ tổng giám mới, dù là thật tình hay giả dối, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay, chỉ có Lương Hiểu vỗ tay vô cùng miễn cưỡng.
An Thanh quét mắt nhìn mọi người, đương nhiên cũng có nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Lương Hiểu, chí ít cũng có vỗ tay, cô nghĩ cô gái này xem như cũng thức thời.
"Lời khách sáo tôi sẽ không nói nhiều, tôi luôn chú trọng hiệu suất cao của một tập thể, không thích lãng phí thời gian, hôm nay tôi có xem qua thành tích nửa năm trước, cũng không lý tưởng, giảm ba phần trăm..."
An Thanh không nói nhiều lời khách sáo mà thẳng vào vấn đề chính.
Lương Hiểu tuy rằng không thích An Thanh, nhưng không thể không thừa nhận, An Thanh rất có năng lực, trong thời gian ngắn như vậy, có thể tìm hiểu khá rõ.
"Lương Hiểu."
Đang xoay bút nghe An Thanh phát biểu tự dưng bị điểm danh, liền đứng lên, cô không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên gọi mình.
"Cô nói sơ bộ cho tôi công tác trọng điểm sáu tháng cuối năm của tổ mình đi."
An Thanh mặt không thay đổi nhìn Lương Hiểu nói.
"Trọng điểm của tôi sẽ đặt vào những khách hàng cũ, tôi xem qua bảng thành tích của công ty, có thể thấy được các khách hàng cũ đem lại lợi nhuận chiếm đến sáu mươi phần trăm, có thể thấy được các khách hàng cũ so với nhóm khách hàng thì có tiềm năng lớn vô cùng..."
Lương Hiểu đối với công việc của mình rất tự tin.
An Thanh thấy Lương Hiểu biểu hiện không giống một cô gái thất tình mà cô nhìn thấy trước đó, hiển nhiên đây là trạng thái trong công việc, còn không tệ, hơn nữa logic trật tự rõ ràng, so với ấn tượng của cô về cô ấy thì có chút chênh lệch, người này quả nhiên có rất nhiều mặt, An Thanh thầm nghĩ.
Lương Hiểu nói xong, An Thanh cũng gọi Vương Đào nói tổng kết một chút, so với Lương Hiểu, Vương Đào có nhiều thời gian chuẩn bị hơn, biểu hiện xem như chỉnh chu, nhưng trong lòng An Thanh có khuynh hướng để Lương Hiểu nhận chức quản lý tiêu thụ, nhìn bảng thành tích tiêu thụ, Lương Hiểu có khả năng đột phá hơn, cho nên sau khi hội nghị chấm dứt, An Thanh gọi Lương Hiểu ở lại.
"Không biết An tổng có chuyện gì?"
Lương Hiểu thấy mọi người đã đi, giọng nói liền không hòa nhã, chí ít không có cái loại cung kính đối với cấp trên, Lương Hiểu nghĩ, An Thanh khẳng định không dám vô duyên vô cớ sa thải cô, cô ta hẳn còn kiêng kỵ ảnh chụp trong tay cô, hiện tại bảo cô ở lại, nhất định cũng vì chuyện ảnh chụp.
"Thế giới này thật nhỏ, đúng không?"
An Thanh cười hỏi.
Lương Hiểu phát hiện người này cười lên quả thật nhìn rất đẹp, người so với người quả nhiên tức chết mà, mọi mặc đều thua tình địch một bậc, cảm giác đúng là vô cùng tệ.
"An tổng muốn nói gì thì cứ nói thẳng, quanh co lòng vòng không giống tác phong vừa rồi."
Lương Hiểu không vui nói.
"Cô đối với khách hàng vẫn luôn thẳng đuột như vậy sao?"
An Thanh hỏi, dựa vào tính tình nóng nảy này có thể đạt thành tích tốt được sao? An Thanh biểu thị hoài nghi.
"Đương nhiên không, tôi đối với người tối qua nằm ở trên giường với bạn gái mình không khách khí nổi, à không, là bạn gái cũ."
Lương Hiểu châm chọc nói, nhấn mạnh ba chữ bạn gái cũ.
An Thanh nghĩ cô gái này rất không nói lý, đều đã nói mình không biết chuyện nhưng cô ta vẫn đối với cô có oán khí lớn như vậy, thật không nói lý mà. An Thanh không biết, Lương Hiểu xem trọng nhất là tình cảm, động đến tình cảm của cô, chính là kẻ thù của cô.
"Chuyện tối qua tôi đã xin lỗi, cũng muốn đưa bồi thường, vừa hay, không phải cô muốn làm quản lý tiêu thụ sao, chỉ cần cô xóa ảnh chụp, vị trí này sẽ thuộc về cô, chúng ta xóa bỏ mọi hiềm khích lúc trước, được không?"
An Thanh dằn lòng, ôn hòa nói.
"Dùng lợi dụ tôi? Như dùng tiền trước đó có gì khác nhau? Vị trí quản lý tiêu thụ, nếu cô cho tôi, thì do tôi xứng đáng, nếu không thì thôi, xóa ảnh chụp, không có cửa đâu."
Lương Hiểu nói xong liền rời khỏi phòng họp, cô mới không cần dùng giao dịch để đổi lấy vị trí quản lý, cô muốn dùng thực lực để đổi lấy, hơn nữa cô chẳng muốn xóa ảnh chụp.
"Thật sự như giẫm phải đá trong hố phân, vừa thúi vừa cứng."
An Thanh vừa bực mình vừa buồn cười nói.