"Lương Hiểu đã đem ảnh chụp xóa chưa?"
Buổi tối An Thanh gửi một tin nhắn cho Dương Văn Kỳ.
"Lương Hiểu không chịu xóa, tôi cũng không có biện pháp."
Dương Văn Kỳ kiên trì trả lời.
"Dỗ không được?"
An Thanh theo bản năng nhíu mày hỏi.
"Em ấy lần này quyết tâm cùng tôi chia tay, An Thanh, chuyện này rất xin lỗi..."
Dương Văn Kỳ áy náy nói.
"Ồ."
An Thanh chỉ nhắn lại một chữ cũng không trả lời tin nhắn của Dương Văn Kỳ.
An Thanh cực kỳ buồn bực, hai người đó nếu làm hòa, thì còn có khả năng xoay chuyển, nếu hai người này triệt để chia tay, trong thời gian này, Lương Hiểu nhất định sẽ oán hận cô vô cùng, tạm thời sẽ không lấy lại được, vừa nghĩ ảnh giường chiếu rơi vào trong tay Lương Hiểu mà Lương Hiểu lại xem qua, còn không biết đã xem bao nhiêu lần, trong lòng An Thanh thật không tự nhiên.
Cô biết chắc chắn Lương Hiểu đã xem qua bởi vì bắp đùi cô có bớt cô ta cũng biết, cô không biết Lương Hiểu mang tâm tình gì xem nó. An Thanh không sợ loại người hám danh hám lợi, chỉ sợ cái loại này như sợi gân mò không thấy, xử lý theo cảm tính, cứng mềm đều không ăn, thuần túy chỉ vì muốn khiến người khác ngột ngạt.
Tuy rằng Lương Hiểu không muốn nhìn thấy An Thanh, nhưng lại là cấp dưới của An Thanh, không thể tránh việc gặp An Thanh được, như bản kế hoạch thị trường không thể không đem vào đưa cho An Thanh.
An Thanh quan sát Lương Hiểu một chút, thấy Lương Hiểu trang điểm hơi đậm để thoạt nhìn có chút tinh thần hơn, nhưng nếu là người tinh ý vẫn có thể nhìn ra được khí sắc không tốt lắm, đôi mắt sưng, không khó đoán việc người này hôm qua nhất định đã khóc rất nhiều.
Lương Hiểu vô cùng ghét lúc này An Thanh đang quan sát mình, có cái gì tệ hơn việc mỗi ngày làm cấp dưới của tình địch, càng đáng ghét hơn là để tình địch chứng kiến dáng vẻ chật vật của mình, nhưng Lương Hiểu vẫn làm bộ như không thèm để ý, nhìn thẳng An Thanh. Nhìn thẳng An Thanh, Lương Hiểu lại có cảm giác bị giết trong nháy mắt. An Thanh ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng hồng, nút áo thứ nhất không cài, lộ ra cái cổ thon dài khêu gợi, đặc biệt mê hoặc, nhìn An Thanh, trong lòng Lương Hiểu đặc biệt phiền muộn.
"Đây là bản kế hoạch thị trường của quý gần nhất, mời An tổng xem qua."
Lương Hiểu đem bản kế hoạch đưa cho An Thanh, nói việc công.
An Thanh mở bản kế hoạch ra chăm chú xem, mặc dù có chút vấn đề nhỏ nhưng nhìn tổng thể ý tưởng thì đúng đắn.
"Tôi nghĩ có nhiều chỗ phải sửa lại một chút, bình định thị trường chưa chuẩn xác lắm, phân tích khả năng của đối thủ cạnh tranh còn chưa đủ..."
An Thanh là cấp trên nghiêm khắc, mặc dù bản báo cáo này của Lương Hiểu trong lòng cô miễn cưỡng cũng xem như thỏa mãn, nhưng vẫn mong Lương Hiểu có thể đưa ra một bản kế hoạch thị trường hoàn mỹ hơn.
Dù sao thái độ làm việc của Lương Hiểu cũng không chuyên nghiệp bằng An Thanh, An Thanh theo thói quen xoi mói ở trong mắt Lương Hiểu là có thành kiến, cảm giác cô ta đang đâm chọt cô, nhắm vào cô, nhưng ai bảo cô là nhân viên của cô ta, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
"Tôi lập tức quay về sửa."
Lương Hiểu nghe xong lời An Thanh liền muốn đứng dậy quay về chỗ làm việc.
"Lương Hiểu, đề nghị ngày hôm qua của tôi, cô có thể suy nghĩ một chút."
An Thanh gọi Lương Hiểu lại.
"No way!"
Lương Hiểu cự tuyệt không cho thương lượng.
"Ngày mai tôi sẽ ở hội nghị thường kỳ tuyên bố chức quản lý tiêu thụ, thái độ của cô kiên định như vậy, có lẽ chức quản lý này sẽ không thuộc về cô".
An Thanh hơi cười nói.
Lương Hiểu mím môi, tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
"Nếu như cô nghĩ tôi không bằng Vương Đào nhận chức quản lý thì tôi không có gì để nói, nhưng nếu cô bởi vì tôi không cùng cô trao đổi điều kiện thì tôi chỉ có thể đối với vị cấp trên như cô xem thường."
Lương Hiểu mặt không đổi nói.
"Cô cùng Vương Đào so sánh, không có ưu thế tuyệt đối, không sai, hai năm gần đây thành tích của cô tốt hơn hắn, nhưng hắn lại so với cô được lòng người hơn, thích hợp làm lãnh đạo."
Lương Hiểu cười cười không cho là đúng, làm tiêu thụ như bọn họ, lãnh đạo một tập thể, tiêu chuẩn phán đoán hữu hiệu nhất là thành tích, tất cả đều lấy thành tích làm trụ cột, thành tích không có, được lòng người thì thế nào, cô không tin An Thanh không hiểu. Đương nhiên An Thanh là cấp trên, cô ta muốn chọn thế nào thì chọn thế đó, dù sao Lương Hiểu đã chuẩn bị tốt tâm lý không được chọn.
Đại khái trước thái độ của Lương Hiểu, bình sứt không sợ mẻ, An Thanh đối với đáp án của Lương Hiểu tựa hồ đã dự liệu từ trước.
Thứ tư, An Thanh chủ trì hội nghị thường kỳ của bộ phận tiêu thụ, sắp kết thúc hội nghị, An Thanh xoay chuyển câu chuyện, Lương Hiểu liền biết An Thanh chuẩn bị tuyên bố người được chọn làm quản lý tiêu thụ. Tuy rằng Lương Hiểu đã biết đáp án, trong lòng vẫn không dễ chịu, dù sao cô đối với vị trí này mong đợi rất nhiều. Cô nghĩ An Thanh nhất định là khắc tinh của mình, từ lúc gặp An Thanh, tình cảm của cô sụp đổ, con đường thăng tiến trong công việc cũng bị phong kín, vốn công việc có thể phát triển, giờ thì giống như kê lặc
*
, ăn thì không ngon, bỏ đi thì tiếc.
- -----------------
(
*
)
Kê lặc:
Sườn gà, ăn không ngon, bỏ thì uổng.
Ví với chuyện làm một việc nào đó không có ý nghĩa, không có giá trị nhưng không làm thì tiếc.
- -----------------
"Hội nghị thường kỳ đều do quản lý tiêu thụ chủ trì, quản lý trước đã nghỉ việc được một thời gian, cũng không thể kéo dài việc chọn quản lý mới, tôi và Lý tổng đã xem xét, chúng tôi đều nhất trí chọn Lương Hiểu đảm nhiệm chức quản lý tiêu thụ, Vương Đào làm phó quản lý..."
Sau đó An Thanh nói gì đó, Lương Hiểu cũng không có nghe, cô chỉ nghe cô được thăng làm quản lý, cô bất khả tư nghị [ khó có thể tin ] nhìn An Thanh, nhưng An Thanh không có nhìn cô, Lương Hiểu không xác định được có phải là cô nghe lầm hay không, người phụ nữ này lại rộng lượng như vậy sao? Không phải có mưu đồ khác chứ? An Thanh nếu như là "tư bản" đúng nghĩa, thì chọn như vậy là hợp lý, Lương Hiểu nghĩ đương nhiên, dù sao cô đem lại lợi ích nhiều hơn cho cô ta, cho nên cô mới không cảm ơn An Thanh, nhân viên và lão bản chỉ là quan hệ theo nhu cầu mà thôi!