Thật đáng tiếc, sau mười năm trui rèn, ta đã không còn là cô nương chỉ cần mở miệng liền đỏ mặt xấu hổ nữa.
Ta khẽ cười khúc khích: "Mẫu thân thật biết đùa, Thẩm công tử kia trước khi cưới vợ đã khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến lời đồn lan xa, những cô nương đàng hoàng không ai nguyện ý gả cho hắn, nhà họ Thẩm còn dám đến nhà họ Lương chúng ta cầu thân ư."
"Chuyện này quả là buồn cười, ta phải nói với phụ thân và các thúc bá, để họ cũng được một phen cười vui."
Vừa cười, ta vừa đứng dậy đi ra ngoài, bước chân nhanh nhẹn, không để ý đến mẫu thân ở phía sau đang giận đến giậm chân.
Tất nhiên lúc này phụ thân không có ở phủ, ta trốn vào rừng trúc tĩnh tâm suy nghĩ về chuyện này.
Thẩm Thanh là người tái sinh, hắn rõ ràng không yêu ta, tại sao lại không ngăn cản gia đình hắn đến cầu thân, hắn giữ lấy Chu Doanh của hắn sống cả đời là được, tại sao lại không buông tha cho ta?
Chẳng qua là vì người nhà họ Thẩm vẫn coi thường Chu Doanh xuất thân nhỏ bé, muốn cưới một tiểu thư nhà cao cửa rộng làm chính thê.
Chẳng qua là muốn giống như kiếp trước, lợi dụng sự hỗ trợ của phụ thân ta để thăng tiến quan lộ.
Chẳng qua là muốn ta tiếp tục về nhà họ Thẩm làm trâu làm ngựa.
Ta nghiến răng đến muốn cắn nát cả hàm, chiếc khăn lụa trong tay bị ta vặn đến chỉ còn mảnh vụn.
Buổi tối, khi phụ thân về phủ, ta liền kể cho ông nghe chuyện nhà họ Thẩm đến cầu thân.
Ông cũng mắng mẫu thân là làm việc hồ đồ.
"Nhà họ Thẩm tuy danh giá hiển hách, nhưng Thẩm công tử này không có chút thành tựu nào, hơn nữa còn có nhiều lời đồn đại không hay, người này làm sao có thể coi là lương nhân được? An An nói không sai, hắn đến cầu thân với nhà ta quả thật là một trò cười."
Mẫu thân lại không chịu: "Công tử nhà họ Thẩm sao lại không phải là lương nhân chứ, ai mà không từng phong lưu khi còn trẻ, huống hồ nhị thúc của hắn đã hy sinh vì nước trên chiến trường, hậu duệ của anh hùng như vậy chẳng lẽ không nên được giúp đỡ hay sao?"
Giúp đỡ thế nào? Dùng hôn sự của ta, dùng cả cuộc đời của ta ư?
Ta và phụ thân nhìn nhau, đều vô cùng cạn lời.
"Nàng nói đúng, nàng nhắc ta như vậy, sau này trong triều có thể chiếu cố thêm người nhà họ Thẩm, còn chuyện hôn sự của An An, chúng ta sẽ tính toán lại."
Phụ thân đã chặn lời của mẫu thân, bà đành phải thôi không nói nữa.
Không biết có phải vì đời này tái sinh mà một số việc đã thay đổi, cái chân phải vốn bị bỏng của ta lần này sau khi được chữa trị lại lành lặn như thường, không để lại sẹo nào.
Ta vui mừng bày tỏ lòng cảm tạ với đại phu, cảm ơn ông vì y thuật cao minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/phu-quan-trung-sinh/phan-2.html
.]
Đại phu lại nhìn ta một cách kỳ lạ: "Vết thương này vốn rất nông, chỉ cần bôi cao trị bỏng đúng cách, sau một thời gian dài sẽ lành lặn như thường."
Vậy tại sao đời trước ta lại để lại một vết sẹo lớn như vậy?
Vì vết sẹo này, Thẩm Thanh không ít lần chê bai ta, thậm chí còn đem chuyện này nói với mẫu thân hắn.
Thẩm phu nhân nói ta là người có khuyết điểm lớn, có thể làm chính thê của gia đình thế gia thật ra đã may mắn lắm rồi, nói ta không xứng với Thẩm Thanh.
Lòng nghi ngờ dâng lên, ta hỏi: "Vậy trong trường hợp nào thì vết thương mới để lại sẹo?"
Đại phu vừa viết đơn thuốc, vừa lơ đãng nói: "Chỉ cần không nghe theo những phương thuốc dân gian vô căn cứ, dùng tro than hay bột gỗ thoa lên vết thương, thì tuyệt đối không để lại sẹo."
Ta như bị sét đánh ngang tai.
Kiếp trước, sau khi được Thẩm Thanh cứu, mẫu thân vừa khuyên ta lấy thân báo đáp, vừa tìm tro bôi lên vết thương, nói rằng đó là phương thuốc bí truyền trị bỏng.
Sau đó, vết thương đóng vảy để lại sẹo, mẫu thân lại nói, thân thể có sẹo thì khó lòng gả vào gia đình quyền quý, Thẩm gia chịu cưới ta, đối với ta mà nói đã là mối nhân duyên tốt nhất rồi.
Ta lấy Thẩm Thanh, ngoài ân cứu mạng của hắn, vết sẹo này cũng khiến ta tự ti vô cùng, cuối cùng chấp nhận hôn sự này.
Nay nghĩ lại, mẫu thân xuất thân danh môn, trong phủ còn có phủ y, từ nhỏ đã được tai nghe mắt thấy, không thể nào không biết những phương thuốc dân gian đó không đáng tin.
Trừ khi bà đã sớm quyết ý để ta gả vào Thẩm gia, như vậy, cho dù gia thế của ta có cao hơn Thẩm Thanh, nhưng vì khiếm khuyết trên cơ thể, ta cũng không thể không hạ mình gả cho hắn.
Rốt cuộc là vì sao? Vì sao mẫu thân lại cố chấp muốn ta gả vào Thẩm gia đến vậy? Dù cho ta sống không bằng c.h.ế.t trong Thẩm gia, bà cũng không cho ta hòa ly trở về nhà, chỉ buộc ta cam tâm tình nguyện làm dâu nhà họ Thẩm.
Lúc đó, lòng ta đã c.h.ế.t với Thẩm Thanh, cũng không còn cầu cứu nhà mẫu tộc nữa, liền cách một thời gian lại đưa người vào phòng Thẩm Thanh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Không phải muốn ta làm hiền thê lương mẫu sao? Nhiều tiểu thiếp như vậy đủ để Thẩm Thanh vui vẻ rồi chứ? Còn chuyện hắn có biết tiết chế hay không, có bị kiệt quệ sức khỏe hay không, thì chẳng phải là việc mà người vợ già như ta có thể can thiệp được.
Mẫu thân sau khi biết chuyện, phá lệ chủ động đến tìm ta, nhưng không phải để an ủi, mà là xối xả mắng nhiếc ta.
Bà mắng ta vô dụng, không giữ được lòng Thẩm Thanh, lại còn trách ta nạp thiếp cho Thẩm Thanh, không giữ được tình cảm một đời một kiếp một đôi người.
Cứ như thể ta đã làm gì có lỗi với bà, khiến bà mắng ta không còn chỗ dung thân.
Ta cảm thấy bà thật khó hiểu, trong lòng âm thầm đảo mắt khinh thường bà.
Mẫu thân thấy ta không đáp lại, lại nói thêm một câu gì đó, dường như rất quan trọng, nhưng tiếc thay lúc đó ta đang tính toán xem nên đến kỹ viện tìm ai có gương mặt giống Chu Doanh, tốt nhất là mang bệnh để đưa cho Thẩm Thanh, nên chẳng nhớ nổi bà đã nói gì.
Quá khứ hiện về trong đầu, ta lạnh toát cả người, cái lạnh này không phải vì mười năm địa ngục như trước kia, mà là vì người thân nhất lại đang toan tính hại ta.