Thanh minh sắp đến, mẫu thân bảo ta cùng bà đi Bắc Sơn dạo xuân, nói rằng dưới chân núi có quán trà, có loại bánh thanh đoàn nổi tiếng gần xa.
Ta vui vẻ đồng ý.
Dọc đường đi, hai mẹ con trò chuyện rôm rả, dường như chưa từng có mâu thuẫn gì về chuyện Thẩm gia cầu hôn.
Khi xe ngựa đến chân núi, ta đề nghị ghé quán trà để thưởng thức bánh thanh đoàn, mẫu thân lại giục ta leo núi.
Trong lòng ta cười lạnh, càng khẳng định chuyến đi này có điều khuất tất.
Vì thời tiết ấm áp, người đến Bắc Sơn dạo xuân không ít, dọc đường cũng gặp vài vị phu nhân tiểu thư quen biết rủ đi cùng, đều bị mẫu thân khéo léo từ chối.
Khi đến ngã rẽ, mẫu thân chỉ vào con đường nhỏ vắng vẻ và nói, phía đó có rừng đào, hiện giờ hoa đào đang nở, đẹp vô cùng.
Ta cười hỏi: "Nếu đẹp như vậy, tại sao người đi về phía đó lại ít thế?"
Mẫu thân ấp úng: "Có lẽ nhiều người chưa biết đến thôi."
Ta không nói thêm, chỉ đi theo sau mẫu thân, bên cạnh còn có nha hoàn và bà vú, tổng cộng sáu người.
Con đường nhỏ quanh co, lối đi u tịch.
Sắc mặt mẫu thân dần trở nên căng thẳng, còn ta thì vẫn điềm nhiên.
Bỗng nhiên, từ phía trước bên phải nhảy ra hai tên đại hán bịt mặt, tay cầm d.a.o sắc, chặn đường chúng ta.
"Không được động đậy, cướp đây!" Bọn cướp dường như cũng vô cùng căng thẳng, giọng nói lắp bắp.
Ta khẽ nhếch môi, cười lạnh: "Các ngươi cướp tiền, cướp sắc hay là cướp mạng đây?"
Thấy ta không sợ, hai tên cướp có phần lúng túng, một tên chỉ mũi d.a.o sắc vào ta: "Ngoan ngoãn, không thì lấy mạng ngươi!"
Mẫu thân lập tức ôm chặt lấy ta, liên tục van xin bọn cướp: "Đừng làm hại tính mạng của nhi nữ ta, con bé mới mười sáu tuổi, nếu nó có mệnh hệ gì, ta cũng không muốn sống nữa."
Lời chưa dứt, chợt nghe thấy tiếng quát mắng từ bên cạnh: "Lũ cướp to gan, giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp đoạt dân nữ."
Một bóng người cầm kiếm từ bên cạnh lao tới.
Ta nhìn kỹ, không phải Thẩm Thanh thì là ai?
Hắn quay đầu nhìn ta một cái: "Các nàng đừng sợ, có ta ở đây."
Nhìn bộ dạng của hắn, ta bỗng cảm thấy buồn nôn, dạ dày cuộn lên, ta khô khan ho vài tiếng.
Mẫu thân tưởng ta sợ hãi, liền vỗ nhẹ vào lưng ta an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, là công tử nhà họ Thẩm, hắn đến cứu chúng ta rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/phu-quan-trung-sinh/phan-3.html
.]
Ta gạt tay mẫu thân ra, quay đầu gọi lớn về phía sau: "Còn không mau ra đây, bắt lấy bọn cướp, tiền công gấp đôi, thưởng thêm mỗi người mười lượng bạc."
Lời vừa dứt, mười hán tử to lớn từ phía sau hùng hổ đi ra, lao tới áp chế hai tên cướp.
Ta chỉ vào Thẩm Thanh: "Cả hắn nữa! Họ là một bọn."
Thẩm Thanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị trói gô lại như bánh chưng.
Mẫu thân kinh ngạc đến mức nửa ngày mới thốt lên: "Chuyện... chuyện này là sao? Họ là ai?"
Họ là những phu khuân vác mà ta đã bỏ tiền thuê sẵn từ dưới chân núi, ai nấy đều cao to lực lưỡng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta nói rằng mình muốn cùng trưởng bối lên núi dạo xuân, lại sợ trong núi có rắn rết côn trùng, nên muốn thuê người đi theo bảo vệ.
Nhưng lại sợ họ làm phiền hứng thú thưởng ngoạn của mẫu thân, nên bảo họ chỉ có thể đi theo từ xa, tuyệt đối không để mẫu thân phát hiện.
Những phu khuân vác này đều là dân làng quanh vùng, nhà cửa con cái của họ cũng ở gần đây, quen biết rõ ràng, không lo họ trở mặt, hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng.
Ta vốn nghĩ chỉ gặp phải côn trùng hay rắn rết, không ngờ lại gặp bọn cướp đường, tự thấy bản thân được hời.
"Áp giải bọn chúng hết thảy đến quan phủ!" Ta cười lạnh nói.
Mẫu thân bỗng hoảng hốt: "Không thể đưa đến quan phủ, không thể đưa đến quan phủ! Đưa đến quan phủ sẽ hủy hoại danh tiết của con!"
"Xin mẫu thân yên tâm, ở đây có mười mấy người đều có thể làm chứng rằng lũ cướp này một là không động đến con, hai là không làm gì bất chính, sao có thể hủy hoại danh tiết của con chứ?"
Nghe ta nói xong, những phu khuân vác liên tục đồng thanh: "Xin tiểu thư yên tâm, chúng tôi đều sẽ làm chứng."
"Không được, không được!" Mẫu thân thấy mấy người sắp bị áp giải đi, liền vội vàng ngăn lại.
"Lên công đường nhất định sẽ ảnh hưởng đến con, không tránh khỏi việc người đời xì xào bàn tán, đến lúc đó sợ rằng cả cha con cũng sẽ bị liên lụy."
Ta giả vờ suy nghĩ: "Nói cũng đúng."
Thật ra ta cũng chẳng định đưa mấy người này lên công đường, nếu tra ra kẻ đứng sau, e rằng nhà họ Lương ta sẽ trở thành đề tài bàn tán trong khắp kinh thành.
"Nhưng cứ thế mà tha cho họ thì chẳng phải quá dễ dàng sao."
Ta nhìn bọn cướp với ánh mắt sắc bén: "Vậy thì đánh chúng một trận thật đau, tốt nhất là đánh gãy tay chân, để sau này chúng không thể làm điều ác nữa."
Mẫu thân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt liền lại trắng bệch: "Dạy dỗ chút là đủ, đánh gãy tay chân thì không ổn, dù gì họ cũng chưa làm gì chúng ta."
Bên kia, Thẩm Thanh bị trói đang ra sức giãy giụa: "Lương An, là ta, ta là Thẩm Thanh đây!"
Ta liếc mắt nhìn hắn một cái: "Thẩm Thanh hay Thẩm Lục gì đó ta không quan tâm! Đánh, đánh c.h.ế.t cho ta!"
Nắm đ.ấ.m của đám hán tử như thủy triều ập xuống ba người, tiếng kêu la thảm thiết vang lên khiến ta cảm thấy vô cùng sảng khoái.