Khi về đến nhà, ta lập tức thực hiện lời hứa, tìm đến cha, các thúc bá và huynh trưởng, kể lại mọi việc Thẩm Thanh đã làm hôm nay, cầu họ thay ta đòi lại công bằng.
Mọi người đều hết sức phẫn nộ.
"Thẩm Thanh xuất thân danh môn mà lại thiếu giáo dưỡng như vậy, nhà họ Thẩm sa sút cũng không phải không có lý do."
"Thật là vô lý, Thẩm Thanh hành động như thế chẳng những xúc phạm đến tiểu muội, mà còn làm hủy hoại danh tiếng của nàng. Cực kỳ đáng hận."
"Ngày mai lên triều, ta nhất định sẽ dâng sớ buộc tội nhà họ Thẩm."
Không ai trách mắng ta, ngược lại ai cũng muốn vì ta mà đòi lại công bằng. Có người nhà bảo vệ thật là cảm giác tốt biết bao.
Kiếp trước, ta cũng muốn tìm đến gia đình nhờ giúp đỡ, nhưng bị mẫu thân nhiều lần cản lại, nói rằng ta làm mất mặt, vì những chuyện vụn vặt mà phá hỏng mối quan hệ giữa hai nhà, khiến gia đình không yên ổn.
Không có sự chống lưng từ nhà mẹ đẻ, nhà họ Thẩm càng khinh rẻ và bạc đãi ta.
Lúc ấy, ta cứ ngỡ người nhà đã không quan tâm đến ta nữa, họ ngầm đồng ý rằng ta gả vào nhà họ Thẩm là để báo đáp ân cứu mạng, mọi oan ức đều là điều ta phải chịu.
Giờ đây nhìn lại, có lẽ chỉ có một mình mẫu thân nghĩ như vậy.
Tối hôm đó, mẫu thân tức giận xông đến trách tội, không đợi ta nói lời nào, bà liền tát mạnh vào mặt ta.
"Lương An, con thật là độc ác, dám xúi giục người nhà lên triều dâng sớ buộc tội nhà họ Thẩm. Sao con dám làm vậy? Lòng dạ con rốt cuộc làm bằng gì? Sao ta lại có một đứa nhi nữ như con?"
"Mẫu thân nói nếu con còn chút lương tâm, thì hãy lập tức đi cùng mẫu thân, nói rõ với cha con rằng, là vì con si tình với Thẩm công tử, nhưng Thẩm công tử không có tình ý với con nên con mới xấu hổ giận dữ mà vu oan cho hắn!"
Ta cúi đầu, xoa xoa gương mặt đang sưng đau, trong lòng như có thứ gì đó "phựt" một tiếng, đứt lìa ra. Ta nghĩ, có lẽ đó là sợi dây liên kết huyết thống giữa ta và mẫu thân.
Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt giận dữ của mẫu thân, ta bình thản nói: "Vâng thưa mẫu thân, con sẽ đi nói rõ với cha."
Nghe ta nói vậy, ngọn lửa trong mắt mẫu thân mới dần lắng xuống, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của ta, vẻ mặt bà trở nên có chút không tự nhiên: "An An, mẫu thân không nên đánh con, chỉ là con thực sự đã làm quá. Con phải nhớ, mẫu thân luôn vì tốt cho con. Nếu lần này con gây xích mích với công tử nhà họ Thẩm, thậm chí đắc tội với họ, sau này gả vào đó, con làm sao có ngày tháng yên ổn được?"
Ta không tranh cãi, lạnh lùng đáp: "Con hiểu rồi."
Đợi đến khi mẫu thân thỏa mãn rời đi, ta liền đến thư phòng của cha, nói chuyện với ông rất lâu.
Ngày hôm sau, mọi việc yên ắng. Ngày thứ ba, không có chuyện gì xảy ra.
Mấy ngày sau, thấy mọi thứ vẫn bình thường, mẫu thân mới yên lòng.
Qua thêm vài ngày nữa, người ta báo lại cho ta rằng mẫu thân đã đi đến Quế Tinh Lâu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta lập tức theo sau.
Quế Tinh Lâu là sản nghiệp dưới danh nghĩa của mẫu thân, nằm ở vị trí khá hẻo lánh. Tầng một là đại sảnh, tầng hai là các phòng trang nhã, tầng ba không tiếp khách bên ngoài, chỉ để đón tiếp đối tác làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/phu-quan-trung-sinh/phan-6.html
.]
Khi đến trước cửa, ta đưa cho tiểu nhị canh giữ bên ngoài một thỏi bạc: "Bà ấy đã vào trong bao lâu rồi?"
Tiểu nhị vừa nói vừa lén dẫn ta qua cửa hông: "Mới vào thôi ạ. Khi nhận được tin dọn dẹp tầng ba, tiểu nhân đã lập tức báo cho tiểu thư."
Ta gật đầu: "Đừng để chưởng quầy biết ta đã đến."
Lên đến tầng ba, ta vừa ngồi xuống thì nghe thấy từ phòng bên cạnh có tiếng cãi cọ.
"Ý ngươi là sao? Ngươi bảo phải tạo tình huống anh hùng cứu mỹ nhân, để con ta ở đó chờ, thế mà lại để nó bị đánh đến mặt mũi bầm dập."
Mắt ta nheo lại, giọng nói the thé này, dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra, đó là mẫu thân của Thẩm Thanh.
"Vài ngày trước, nhi nữ ngươi còn dám sỉ nhục con trai ta giữa đường. Nó là cái thá gì chứ? Chung Dung, nếu ngươi không muốn gả nhi nữ ngươi vào nhà ta, thì đừng đem nhà họ Thẩm ra làm trò đùa. Những nữ tử muốn gả vào nhà họ Thẩm này nhiều không đếm xuể."
Đối mặt với sự phẫn nộ của Thẩm phu nhân, giọng điệu của mẫu thân ta lại có chút nịnh nọt.
"Chuyện ở Bắc Sơn hôm ấy chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không ngờ An An lại sắp xếp người đi theo phía sau. Còn việc An An vô lễ với công tử nhà ngươi, ta đã dạy dỗ nó rồi. Ngươi yên tâm, nhi nữ nhà ta chắc chắn sẽ gả vào nhà họ Thẩm."
Thẩm phu nhân tỏ vẻ khó chịu: "Ngươi bày vẽ lắm chuyện làm gì? Hết hỏa hoạn rồi đến cướp bóc, nếu ngươi thật sự muốn gả nhi nữ ngươi vào đây, chẳng phải chỉ cần một tờ hôn thư là xong sao."
Mẫu thân ta thở dài: "Ngươi không biết đấy thôi, nhi nữ ta, bên ngoài thì dịu dàng, nhưng trong xương tủy lại cao ngạo cứng đầu, giống hệt cha nó."
"Nếu nhà ngươi trực tiếp đến cầu hôn, một là chưa chắc đã thành, hai là dù có gả vào, cũng khó nắm giữ. Nhưng ngươi thử nghĩ mà xem, nếu nhà họ Thẩm mang ân tình với nó, thì sự việc sẽ khác."
"Không chỉ nó sẽ một lòng một dạ với nhà ngươi, mà ngay cả cha nó cũng sẽ dốc toàn lực hỗ trợ hiền tế. Chẳng lẽ ngươi không muốn Thẩm Thanh sau này quan lộ hanh thông, thăng tiến vùn vụt sao?"
Thẩm phu nhân rõ ràng đã bị thuyết phục: "Ngươi nói cũng có lý, nhưng chuyện lần này đã hỏng bét rồi, còn có thể làm gì nữa?"
Mẫu thân ta lại tỏ ra tự tin: "Ta vẫn còn một cách. Tháng sau là lễ Đoan Ngọ, Thái hậu sẽ ban cho bá quan tắm thuốc, đến lúc đó..."
Ta không biểu lộ chút cảm xúc nào, lặng lẽ nghe hai người bọn họ bàn tính kế hoạch trong phòng, đợi đến khi họ rời đi, ta cũng rời đi.
Về đến phủ, ta bình tĩnh thay y phục, tháo xuống trang sức trên đầu, rồi nhận chén trà từ tay nha hoàn, uống vài ngụm. Khi nha hoàn rời đi, trong phòng chỉ còn lại mình ta.
Ta ngồi thẳng người trên ghế, ngón tay bắt đầu run lên từng đợt.
Sau đó là cánh tay, vai, cuối cùng toàn thân ta không ngừng run rẩy, trong lòng ngập tràn nỗi sợ hãi và phẫn uất.
Làm sao ta có thể thoát được đây khi chỉ mới 16 tuổi?
Nếu ta vẫn là ta của mười năm trước, một nữ tử chưa hiểu sự đời, làm sao ta có thể thoát khỏi những âm mưu, tính toán chồng chất này?
Ta đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, rằng nếu lần đó ta không dự yến tiệc, nếu không có trận hỏa hoạn ấy, ta đã không phải bước chân vào cái hố lửa mang tên Thẩm gia.
Ta tự trách mình, trách bản thân chạy không đủ nhanh, trách mình không đủ khôn ngoan, trách mình không thể kịp thời thoát ra khỏi sảnh Tây.
Ta đã trải qua vô số giấc mơ, trong đám cháy đó, ta chạy, cứ chạy mãi, nếu chạy thoát ra được, ta cười lớn. Nếu không thoát ra được, ta gào khóc trong đau đớn.
Nhưng hóa ra dù ta có chạy hay không cũng chẳng khác gì, vì ta luôn bị giam cầm trong chiếc lồng này, chưa bao giờ thoát khỏi nó.