Sáng hôm sau, cha ta được nghỉ phép ở nhà.
Ta tìm đến ông, nói rằng dạo này gặp nhiều chuyện quá, ta muốn đến nhà ngoại tổ phụ để thư giãn, nhân tiện thăm hỏi cả gia đình bên ngoại.
Ngoại tổ của ta đã chuyển cả gia đình đến Cựu Đô từ khi ta mới ba tuổi, mẫu thân ta chưa từng đi thăm, cũng rất ít khi liên lạc với bên ngoại. May mắn thay, cha ta thường xuyên thư từ qua lại, giữ gìn mối quan hệ này.
Mẫu thân lập tức phản đối: "Đường xá xa xôi, con là nhi nữ, sao có thể đi được?"
Ta liền nắm lấy tay mẫu thân: "Vậy mẫu thân hãy đi cùng con. Bao nhiêu năm nay mẫu thân chưa gặp lại ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu và các cữu cữu. Mẫu thân không nhớ họ sao?"
Sắc mặt của mẫu thân lập tức trở nên khó coi: "Đây không phải là dịp lễ tết gì, tự dưng đến thăm chẳng phải sẽ làm phiền nhà ngoại của con sao?"
"Không phải lễ tết gì ư, tháng sau là lễ Đoan Ngọ rồi mà. Chúng ta đi trước để tạo bất ngờ cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, có được không mẫu thân?"
Mặt mẫu thân lại càng khó coi hơn: "Con đừng bướng bỉnh như vậy, cứ thích làm gì thì làm à."
Cha ta lại nói: "Ta thấy đề nghị của An An rất hay. Nhạc phụ nhạc mẫu nhiều lần nhắc đến An An trong thư, nếu con muốn đi thì cứ đi thôi."
"Không được! Lễ Đoan Ngọ, Thái hậu sẽ ban thuốc tắm cho các quan viên, nhà ta mà vắng mặt thì không hay chút nào." Mẫu thân ta vẫn kiên quyết phản đối.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta đáp: "Mẫu thân nói cũng phải. Vậy chúng ta về trước lễ Đoan Ngọ là được mà."
"Chỉ mất hai ngày đi đường từ kinh thành đến Cựu Đô, chúng ta có thể đi vài ngày, rồi trở về kịp trước lễ Đoan Ngọ."
Ta cùng cha thay nhau thuyết phục mẫu thân, cuối cùng bà cũng nhượng bộ: "Được thôi, nhưng lần trước ta bị nhiễm phong hàn, cơ thể vẫn chưa hồi phục hẳn, ta sẽ không đi cùng con. Con hãy thay ta gửi lời hỏi thăm ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu."
Mẫu thân còn căn dặn: "Nhất định phải nhớ trở về trước lễ Đoan Ngọ đó!"
9
Đi hai ngày đường thủy, cuối cùng ta cũng đến nhà ngoại.
Ngoại tổ mẫu ôm lấy ta, không ngừng gọi: "Bảo bối của bà!"
"Khi rời kinh thành, con vẫn còn là một đứa bé mũm mĩm, vậy mà chớp mắt đã trở thành một cô nương lớn thế này rồi." Thấm thoắt đã mười ba năm, dù khoảng cách không xa lắm, nhưng chúng ta chưa từng gặp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
https://monkeyd.com.vn/phu-quan-trung-sinh/phan-7.html
.]
"Nhìn con thật xinh đẹp, giống hệt mẫu thân con hồi trẻ. Lần đầu nhìn thấy con, ta cứ ngỡ là Dung nhi trở về."
Biết tin mẫu thân ta bị ốm không thể đến thăm, trong mắt ngoại tổ mẫu lộ rõ vẻ thất vọng.
Không muốn bà tuổi già còn buồn phiền, ta liền bày trò đùa để chuyển đề tài, làm bà vui lên.
Khi nói đến chuyện hôn nhân của ta, ta kể lại chuyện nhà họ Thẩm cầu thân như một trò đùa. Ai ngờ ngoại tổ mẫu bỗng thay đổi sắc mặt.
"Nhà họ Thẩm? Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua, mẫu thân con vẫn cố chấp như vậy..." Có lẽ vì không tiện nói xấu mẫu thân trước mặt ta, dù ta gặng hỏi, ngoại tổ mẫu cũng không chịu tiết lộ thêm gì nữa.
Ngoại tổ mẫu không nói, nhưng có một người chắc chắn sẽ nói, đó chính là đại cữu mẫu.
Mỗi khi ngoại tổ mẫu nhắc đến mẫu thân ta, trên mặt đại cữu mẫu đều lộ ra vẻ khinh bỉ, thậm chí chán ghét.
Sau vài ngày sống chung, tình cảm giữa ta và đại cữu mẫu đã thân thiết hơn nhiều.
Hôm ấy, ta tìm đại cữu mẫu, đi thẳng vào vấn đề, cầu xin bà cứu giúp ta.
Ta kể lại chuyện mẫu thân ta nhiều lần bày mưu tính kế, muốn ép ta gả vào nhà họ Thẩm, nghe xong đại cữu mẫu vô cùng phẫn nộ.
"Thật là mất hết nhân tính, đến mức hại cả nhi nữ mình! Nhưng đó đúng là chuyện mà Chung Dung có thể làm."
Đại cữu mẫu cười lạnh, rồi kể cho ta nghe chuyện năm xưa.
Khi đó, gia đình ngoại ta vẫn còn sống ở kinh thành.
Nhà họ Thẩm có một thiếu niên tướng quân, anh dũng hiên ngang, khiến không ít thiếu nữ trong kinh thành thầm thương trộm nhớ, trong đó có cả mẫu thân ta.
"Lúc ấy, mẫu thân con tìm mọi cách để tiếp cận Thẩm Nhị Lang, nhưng Thẩm Nhị Lang chỉ chú tâm vào việc lập công trên sa trường, không màng đến chuyện tình cảm, nên đã từ chối mẫu thân con."
"Sau đó, Thẩm Nhị Lang xuất chinh biên ải, tử trận nơi sa trường, không bao giờ trở về nữa. Mẫu thân con đau lòng đến mức muốn tự nhận mình là quả phụ của Thẩm Nhị Lang, định vào nhà họ Thẩm để thủ tiết."
Nói đến đây, trong mắt đại cữu mẫu không giấu nổi vẻ khinh thường và căm ghét.
"Bà ấy hoàn toàn không để tâm đến danh dự của nhà họ Chung, cũng không nghĩ đến tương lai của các cháu nhà Chung. Khoác lên mình áo cưới màu đỏ, bưng bài vị của Thẩm Nhị Lang, định gả vào nhà họ Thẩm."
"May thay, ngoại tổ phụ và các cữu của con kịp thời phát hiện, ngăn cản lại và nhốt bà ấy trong hậu viện. Mãi đến khi bà ấy tròn mười tám tuổi, ngoại tổ phụ con mới sắp xếp một mối hôn sự tốt nhất, chính là cha con, rồi mới gả bà ấy ra ngoài, cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm."