Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pokemon: Thứ Này Nhìn Quen Quen

Chương 17: Đáng yêu người bạn nhỏ




Chương 17: Đáng yêu người bạn nhỏ

Người bạn nhỏ được cứu có vẻ là một huấn luyện viên Pokemon tốt, và rất hoạt bát nữa. Không như Silver, đứa nhỏ đó có vẻ không được bố mẹ chăm sóc đàng hoàng. Cũng dễ hiểu thôi, thế giới này thì người lớn vốn không đáng tin cậy lắm nhưng không phải tất cả mọi người đều vô dụng, có lẽ Gold may mắn có được phụ huynh tốt.

Red bất ngờ khi mình không bài xích thái độ năng nổ của Gold. Dù sao thì một trong những lí do cậu chuyển lên Mt. Silver là vì cậu không thể hòa hợp với nhân loại. Lúc là Leaf thì đỡ, nhưng sự hoạt bát của Leaf vẫn đi kèm bản năng xa cách, nó chỉ che dấu kĩ hơn lúc cậu là Red mà thôi.

Nói chung là Red có vẻ có hảo cảm với Gold, dù cho cậu có loại ảo giác Pokemon của mình khác ngứa mắt với Gold.

Pokemon của Red: Thằng nhãi đó làm ta nhớ đến đứa cứ dùng Full Restore khi thách đấu với Red trên Mt. Silver.

Nghe nói chuyện cũng không tệ lắm, dù sao thì ở đây ngoài Pokemon ra cũng không có tồn tại của người khác để giao tiếp với Red. Tuy bài xích nhân loại nhưng Red không thể phủ định sự hiện diện của nhân loại là cần thiết.

Mẫu thân gần đây có nói nằng sắp giải quyết xong vấn đề và Red chuẩn bị có thể rời Mt. Silver mà không gặp hạn chế. Có lẽ Red nên thử đi du lịch đến vùng mới và giao tiếp với mọi người xung quanh?

Nhưng mà thời tiết ở đây thật thoải mái.

Bên ngoài, bão tuyết vẫn không ngừng.



Gold rất thích kết bạn, và sau khi cậu vượt qua cú sốc khi gặp người được ghi danh trên sách sử (đúng nghĩa đen) Gold lại theo thói quen thân cận Red.

Và trong thế giới này, cách nhanh nhất để kéo gần khoảng cách là đấu Pokemon.



Vì thế trước khi kịp nhận ra thì Gold đã đề nghị. Cậu không hề hối hận, dù sao thì Gold vẫn luôn hi vọng có cơ hội được đấu với Red, nhất là khi lũ Rocket và huấn luyện viên chuyên nghiệp cậu gặp qua toàn nhắc đên Red.

Gold có chút khó hiểu khi Red nhìn về phía Pokemon của anh, Pikachu nhận thấy ánh mắt của Red và gật đầu.

Và Gold thành công đạt được nguyện vọng.

Con Silver thì thành công được giải cứu khỏi bên dưới con Sorlax. (Gold trước đó đã nhanh tay cầm máy chụp ảnh lưu lại khoảnh khắc này)



Tại sân thi đấu trong nhà. (Tuy Red không vấn đề gì nhưng Gold lại không kháng bão tuyết nên không thể thi đấu bên ngoài)

Gold h·ạn h·án lời khi nhìn đồng đội của mình bị Pokemon của Red treo lên đánh. Khác với tân thủ, cậu hoàn toàn nhận ra Red không phải ra kí hiệu hay dùng ngoại cảm để ra lệnh cho Pokemon. Bản thân Pokemon, thành tích huy hoàng này là do Pokemon của Red hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và phán đoán mà tự ứng đối. Chẳng lẽ đây mới là đẳng cấp chân chính của một huấn huyện viên?

Cũng phải thôi, nhân loại cuối cùng không có phản xạ tốt đẹp như Pokemon, đôi khi ra huấn luyện viên nhận ra vấn đề và ra lệnh thì đã quá trễ.

Red: “…” lũ Pokemon tàn nhẫn hơn bình thường. Bình thường tụi nó còn có hứng thú chơi chỉ đạo chiến, lần này ra tay thẳng thắn, còn cố ý hướng về phía mặt mà đánh. Có vẻ tụi nó không ưa Gold thiệt.

Gold nhìn Pokomon của Red tung rất nhiều chiêu thức đáng ngờ mà chủng tộc của chúng nó hẳn là không học được. Rốt cuộc Red cho chúng ăn thuốc kích thích hay huấn luyện phương pháp quỷ quái nào? Con Pikachu dùng Dazzling Gleam thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận đi nhưng con Charizard dùng Bubble là sao?

Ít ra bây giờ cậu có thể hiểu mức độ chuẩn xác của mấy lời đồn đãi…

Cơ bản là nói giảm nói tránh đi!



Nhưng Gold vẫn không ủ rũ, cảm giác thua cuộc cũng không tệ lắm. Ít ra nhờ có Red mà mình biết bước tiếp theo mà mình cần làm để trở thành một huấn luyện viên tốt rồi.

Lũ Pokemon nằm bẹp trên sàn của Gold mà nghe thấy suy nghĩ nội tâm cậu chắc sẽ nhìn đau mà đứng lên đại nghĩa diệt chủ mất.



Người bạn nhỏ Gold là loại người làm cho người ta không ghét bỏ nổi. Ai có thể ghét người có ý chí bất khuất như thế đây. Kể cả người bạn nhỏ Silver tuy nhìn về phía Gold đầy ghét bỏ nhưng Red có thể thấy được quan tâm ẩn giấu thật sâu ở đáy mắt.

Kể cả khi b·ị đ·ánh không chút hoàn trả thì người bạn nhỏ Gold vẫn tinh thần như cũ, thậm chí còn so với lúc trước hăng hái hơn. Thật kì quái.

Red chuyên nghiệp chữa thương cho Pokemon của hai bên, dù cho Pokemon của cậu cơ bản không có vấn đề gì. Tiện tay làm một bộ bảo dưỡng lông da, móng vảy gì đó, bộ mặt bầm tím của lũ Pokemon liền biến lấp lánh, đi thi Contest không cần tạo dáng cũng có khả năng trực tiếp đoạt thưởng.

Sau một hồi xoa bóp cho lũ Pokemon thì Red đi làm thức ăn. May mà Red mấy ngày nay chiêu đãi người bạn nhỏ gầy còm Silver, và tiếng òng ọc từ bụng Gold nhắc nhở. Phải biết tuy không hiểu nguyên lí như thế nào nhưng trên thực tế là Red không cần ăn uống, đừng tưởng hồi đi du lịch cậu chui phố ẩm thực điên cuồng thế là vì đói, Red chỉ là đi nếm vị mới mẻ mà thôi. Cậu khi ở một mình ngoài trừ vì Pokemon mà thử các loại đa dạng thì không thường nấu ăn, cũng sẽ thường quên là người khác cần ăn.

Đó là lí do Red khá khó khăn trong mấy vụ giao tiếp, cậu vẫn luôn quên mấy thứ cơ bản như thế.

Red không chút do dự nấu luôn thức ăn cho người (thứ hồi nãy cậu làm là cho Pokemon). Nếu Red nhớ không nhầm thì internet có nói mấy thứ thường dùng làm bữa chính…

000



Gold đổ mồ hôi hột khi nhìn bàn đồ ăn trước mặt mình.

Không phải nó dở. Thật ra, nếu dùng mùi hương làm tiêu chuẩn thì nó còn ngon hơn đa số nhà hàng mà Gold từng ghé qua.

Vấn đề là: quá nhiều.

Cũng không phải là một đĩa đầy ắp, mà là thật nhiều món khác nhau với lượng vừa phải.

Nhưng Gold nhớ về con Snorlax vô cùng vĩ ngạn của Red và yên tâm lại. Cậu đã hiểu vì sao mà kích cỡ của nó ưu tú thế.

Khác với Gold, Silver đã thấy nhiều mà không trách, mặt lạnh gắp thức ăn. Dù cho cảm giác được người quan tâm thật tốt. Chỉ tiếc là chưa có cơ hội nghe Red nói chuyện.

Không phải là loại người ngại ngùng, nhất là khi có đồ ăn ngon, Gold không chút do dự lao vào ăn, mỗi món đều thử một chút.

Một cách nào đó, bàn đồ ăn bị càn quét sạch sẽ.

Gold nhìn đống chén đĩa và kéo Silver đi rửa chén.

Silver trông có vẻ phiền nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp đỡ tráng chén.

Gold cố gắng bắt chuyện, như dự đoán là không thành công. Ít ra lần này cậu không bị chê phiền hay yếu nên Gold tính đó là tiến triển tốt đẹp.

Gold đảo mắt qua, thấy con Sneasel cao lãnh của Silver bị Red xoa bóp mềm thành một bãi nước cuộn trong lòng Red. Nó có vẻ phát hiện tầm mắt của cậu nên liếc xéo trở lại. Đúng là ánh mắt đó! Cậu không nhận nhầm!

Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy Silver trông có vẻ khác khác, mặt của cậu ấy tròn hơn (cũng không phải béo, chỉ là trước đó Silver quá gầy) làn da cũng bớt tái nhợt, quầng thâm mắt gì đó cũng biến thiếu. Kể cả Pokemon của Silver trông cũng khỏe mạnh hơn. Gold nghĩ lại về vụ Silver bị Snorlax đè, lại đến bàn đồ ăn hồi nãy, liền hiểu chuyện gì rồi.

Gold quyết định từ đây Red chính là thần tượng số một của mình không thế suy suyển. Sau đó cậu nhận ra Red vốn là thần tượng số một của mình. Thế này liền bối rối.

Bên ngoài, bão tuyết vẫn không ngừng.