Chương 25: Tà ác trang web: Ném đồ tầm bậy dẫn phát hậu quả
Thân là một người chị gái có em trai là quán quân (dù chỉ kéo dài vài tiếng đồng hồ) Daisy tất nhiên muốn lên mạng xem thử có fanfic về em trai của mình không. Nếu không có thì nàng sẵn sàng cống hiến tài năng văn học của mình mà viết vài cái.
Rất may là trên mạng tài nguyên tràn đầy, nhân tài lớp lớp, có vài tác phẩm không tệ lắm.
Daisy cầm điện thoại đọc, vô tình để quên ở phòng thí nghiệm nên…
Giáo sư Oak: “Daisy lại vứt đồ lung tung rồi. Khoan đã, đây là?”
Tay ông trượt qua màn hình, không cẩn thận đi vào một trang web đáng ngờ nào đó…
Daisy nếu có thể nhìn thấy nội dung trong trang web này chắc sẽ rất ghen tỵ.
Red nhìn Green một lần nữa bị giáo sư Oak rầy la, cảm thấy không đáng. Nhưng cốt truyện cho trồ chơi trẻ em chính là như thế thô kệch.
Cảm tình của Red đối với Green là không có. Dù sao thì Green vả Red đều không có thật.
Tuy giới thiệu tronng game nói hai người là bạn thân ngay từ lúc sinh ra và Green bỗng nhiên quyết định bắt nạt Red khi hai người chuẩn bị du hành nhưng sự thật là Red chính là vĩnh viễn 10 tuổi, những gì diễn ra trước đó chỉ là vài lời trong kịch bản mà thôi. Giữa hai người vốn cũng không tồn tại bất cứ rằng buộc nào, vì chính hai người cũng không tồn tại nha.
Nhưng nếu Green tồn tại thật, và Red cũng tồn tại thật thì Red không ngại cùng người như Green kết bạn.
Red đã từng nhìn đội hình cuối cùng của Green cũng như đội hình cuối cùng của “Red” tuy Green trở thành quán quân trước nhưng đội hình của cậu lại được thiết kế chuyên môn nhằm vào đội hình của Red, cứ như cậu biết Red sẽ đên phá đám. Và sự thật chính là như thế, Red cầm bầy Pokemon cùng với con Pikachu có đẳng cấp tối cao tồn tại trong thế giới đến khiêu chiến.
Đây là thể loại nào sâu đậm đối thủ tình mới có thể như thế một không ngừng chuẩn bị mọi cách nhằm vào điểm yếu của đối thủ, một lại vẫn luôn dung túng không nhìn mình bị nhằm vào mà luôn không chịu thay đổi Pokemon đến khiêu chiến.
Đề tài xả xa, vì tác giả nào đó muốn thỏa mãn việc tuổi thơ thiếu hụt của hai người bạn Red và Green nên hiện tại Red bỗng phát hiện mình rút ngắn một đoạn.
Nhìn khuôn mặt non nớt vẫn còn anh nhi phì của Green thì biết mặt mình chắc cũng tương tự.
Green chăm chú nhìn Red với ánh mắt xanh biếc mọng nước, bàn tay trắng nõn nắm lấy tay Red, đem cậu kéo theo.
Thật đáng yêu, nếu có thật thì... vẫn không có thật thì tốt hơn.
Thân là bé trai, hai đứa tất nhiên rất tò mò và hai chữ “cẩn thận” không tồn tại trong vốn từ eo hẹp của cả hai.
Green và Red đều yêu thích Pokemon, vì thế khi Green đề nghị hai đứa lén đi xem Pidgey thì Red tuy biết dấu người lớn vào rừng là không tốt nhưng vẫn đồng ý.
Đây cũng không phải là lần đều tiên hai đứa lẻn vào rừng nên ngựa quen đường cũ thao tác cực kì thuận lợi vòng qua khu tổ Beedrill, lờ đi mấy con Caterpie bò qua trên cành cây mà nằm xuống bãi cỏ lén quan sát bầy Pidgey vẫy cánh vui đùa. Biết làm sao được, mấy con này rất nhát, nếu phát hiện có đáng ngờ nhân sĩ liền sẽ bay mất dạng.
Rất tiếc hai người bạn nhỏ che dấu rất tốt nhưng người khác lại không như vậy.
Tiếng bước chân của người lớn tiếp cận, làm cho bầy Pidgey cảnh giác và cất cánh bay đi.
Ở vi trí nằm trốn trong bụi cây đầy chiến lược của hai đứa nhỏ cũng chỉ có thể thấy một cái cân dài mặc quần vét với đôi giày đen bóng loáng.
Không lâu sau có một thân ảnh với vạt áo thí nghiệm tiếp cận, “Đây là thứ mà ngài yêu cầu, về phần thù lao…”
Lời nói chưa kịp hoàn thành thì người mặc áo choàng thí nghiệm phát hiện lồng ngực của mình đã b·ị đ·âm thủng “Tại sao?” thầm thì qua cổ họng đầy máu.
“Cống hiến của ngươi được ghi nhận. Ta lại không dám cùng người như ngươi hợp tác lâu dài, dù sao nếu ngươi có thể phản bội Oak thì một ngày nào đó ngươi cũng có thể sẽ phản bội ta.”
Người mặc quần vét đem con Beedrill hồi nãy núp ở một bên thu vào trong cầu, thay vào đó thả một con Rhydorn thả ra, một đại chiêu buông xuống đem xác c·hết chìm vào lòng đất.
Chắc là cả hai đứa nhỏ vẫn chưa bị phát hiện. May mà lúc đó Red cảm thấy tình huống không đúng liền lập tức dùng tay đem miệng Green che lại. Nhưng hiện thực (giả) chính là sẽ khiến ngươi hiểu rằng yên tâm quá sớm là không tốt.
Rhydorn sau khi thực thi xong mệnh lệnh thì trực giác phát hiện mình bị theo dõi, vì thế liền quay đầu về phía bụi cây Red và Green đang trốn mà gào lên.
Nam nhân có vẻ cũng nhân ra có người nghe lén: “Nghe lén người khác nói chuyện là một thói xấu, tốt nhất là đứng ra trước khi ta đếm đến ba.”
Red đển ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Green giữ im lặng rồi trực tiếp đứng dậy khỏi bụi cây.
Bất ngờ chưa, nhân vật đáng ngờ chính là ông chú Giovanni, Red cảm thấy tác giả có chút xuyên tạc hình tượng của người ta, ai lại đển cho thủ lĩnh của một tổ chức t·ội p·hạm tự mình đi giao dịch đồng thời tự mình động thủ g·iết người. Tiết điểm truyện này so với “tẩy trắng Team Rocket” tình tiết còn muốn thiếu logic.
Giovanni nhìn đứa nhỏ trước mặt mình đầy hứng thú. Trong ánh mắt của cậu không có chút sợ hãi, thực ra trong ánh mắt của cậu cái gì cũng không có. Giovanni trong thoáng chốc cảm thấy rung mình, nhưng khi nhìn lại vào đôi mắt màu hồng ngọc đó lại bĩnh tĩnh lại, chắc là ảo giác.
Nói thế nào thì Giovanni đối với người bạn trẻ này rất hứng thú, vì thế liền đánh ngất ném đó rồi trực tiếp bỏ đi. Hoàn toàn không suy xét tuy tha c·hết nhưng ném bậy người đang b·ất t·ỉnh trong rừng cũng không thật sự an toàn.
Lúc Giovanni quỳ xuống để nhìn vào mắt của Red, Green từ trong bụi đã nhìn thấy mặt của ông ta. Cậu không thể tin được một Gym Leader được tôn trọng như Giovanni lại có thể tùy tiện g·iết người như thế, Pokemon lại bị dùng như v·ũ k·hí g·iết chóc như thế.
Green chờ đến khi Giovanni đã rời đi rồi mới ra khỏi chỗ trốn và đến cõng Red về nhà, Hi vọng Red không bị sao, Green cả thấy thật lo lắng về v·ết t·hương rỉ máu trên đầu Red.
Green tính nói với người lớn về những gì mình đã thấy, nhưng cậu biết mọi người sẽ nghĩ cậu đang bịa chuyện để trốn phạt khi lén ra rừng. Green nhớ rằng Giovanni và ông mình hình như là bạn tốt, ông sẽ không tin đâu. Kể cả kẻ đã bị g·iết cũng thế, nhân viên trong viện nghiên cứu tin tưởng tên đó đã đánh cắp thứ gì đó rất quan trọng và bỏ trốn sau khi bán lấy kéch xù thù lao.
Green cảm thấy thật cô đơn, cậu là người duy nhất biết sự thật. Red sau khi tỉnh dậy trong bệnh viện đã đem việc này quên mất do v·ết t·hương trên đầu. Có lẽ đó là tốt nhất, Red sẽ không bị những cơn ác mộng đẫm máu ám ảnh.
Có gì đó sai với thế giới này và Green cần phải làm gì đó với nó. Nhưng để có thể tạo ra ảnh hưởng lớn đến mức độ có thể chấp nhận được thì Green cần trở thành Quán Quân.
Green muốn bảo vệ Red.
Red không hiểu vì sao mình và Green ngày càng xa cách. Kể từ khi cậu thứ dậy trong bệnh viện, Green trở nên khác khác.
Nó giống như hôm qua chúng ta vẫn giống nhau yêu thích xem Marvel và ngày hôm sau Green lại quyết định Marvel quá trẻ em và bỏ đi xem DC một mình. Khoan đã, Marvel với DC là gì?
Red còn nhớ Green từng nói cả hai hãy cùng nhau đi du hành và trở thành những huấn luyện viên mạnh nhất bên nhau. Nhưng nhìn b·iểu t·ình của Green hôm nay, Red biết chuyện đó sẽ không xảy ra.
Nếu Red đánh bại Green, chứng tỏ rằng cậu ấy có thể một lần nữa có thể tín nhiệm Red, có lẽ mọi thứ sẽ trở lại như cũ?
Nhưng Green đã bỏ đi ngay sau khi thua cuộc. Ánh mắt của cậu ấy vẫn đầy quyết tâm về một mục tiêu mà Red không thể hiểu. Nhưng Red có thể đọc hiểu được suy nghĩ của cậu ấy trong lúc này: hai con Pokemon của họ chưa được huấn luyện, lợi thế giữa thuộc tính cũng chưa có cơ hội để phát huy khi cả hai chỉ có thể tạo sát thương vật lí bằng cách v·a c·hạm và cào cấu lẫn nhau.
Có lẽ Green sẽ chấp nhận Red khi cậu có thể đánh bại cậu ấy bằng lực lượng tuyệt đối, mặc kệ bất lợi thuộc tính.
Green nhìn Red lại một lần nữa đuổi kịp mình và một lần lại một lần đem Pokemon đã qua nghiêm túc huấn luyện đánh bại. Red cũng không phải có tổn thất, Pokemon của cậu ấy tuy không mất đi sức chiến đấu nhưng tình trnagj cũng không khá khẩm gì. Nhưng chính là việc mình lại một lần nữa b·ị đ·ánh bại khiến Green cảm thấy phẫn nộ, sự nỗ lực cho lí tưởng của cậu lại không thắng nổi tài năng thuần túy của Red. Nhưng không sao, chỉ một chút nữa thôi thì Green sẽ có thể đem thế giới thay đổi và người thuần khiết như Red sẽ có thể tự do tự tại vui đừa mà không cần lo lắng bị ông chú biến thái để ý.
Red một cách nào đó gánh vác trách nhiệm giải cứu mấy người trong Silph.Co, ai bảo cậu dễ bị người khác sắp đặt, lại còn không thể mở miệng từ chối đây.
Tuy bị ép không thoải mái gì nhưng người thì đúng là cần được cứu nên Red đi một đường, gặp địch thì đánh, gặp người thì s·ơ t·án. Đén khi cậu lên tằng cao nhất thì bỗng nhiên phát hiện Green, chắc cậu ấy vẫn còn giận vụ c·ái c·hết của Raticate. Green có vẻ muốn ngăn cản Red tiến lên, Red không thể hiểu được nhưng Green trông có vẻ càng u ám khi b·ị đ·ánh bại.
Khi thấy Red xông vào hang ổ Team Rocket, Green biết mình đã thất bại. Cậu dùng danh nghĩa muốn tạo thế giới tốt hơn, muốn bảo vệ red nên dần xa cách, nhưng hóa ra mấy vụ trụ sở của Team Rocket bị bưng trên báo chí là do Red làm. Green cái gì cũng không làm được còn phải chờ đến xử lí vấn đề.
Có lẽ lựa chọn của Green đã sai, có lẽ cậu nên giữ lời hứa cùng Red đồng hành, cùng nhau đạt đến đỉnh cao.
Nhưng Green chính là như thế cứng đầu, và cậu biết “nếu như” cũng không tồn tại. Cậu đã chọn sẵn con đường và cậu sẽ tiếp tục bất cứ giá nào.
Khi cậu vừa mới trở thành Quán Quân, Green cảm thấy có lẽ những gì mình trả giá đều xúng đáng. Nhưng Red đã đến rồi, một loại “quả nhiên là thế” cảm giác nảy sinh. Green chiến đấu dùng hết sức, nhưng kết quả đã sớm định trước.
Green bỗng cảm thấy thật yên lòng, có lẽ Red sẽ thành công thay đổi thế giới khi ở vị trí Quán Quân. Dù sao cậu ấy đơn thân độc mã đem Team Rocket giải tán, trong khi Green đi ngang qua và bị báo chí gán công.
Sinh mạng vô dụng này giữ lại cũng không có ích gì…
Red nhìn Green càng u ám, cũng nghe giáo sư Oak ngày thường rất hiền lành lại chê bai Green thậm tệ.
A.
Là vậy sao?
Đó là lỗi của Red, cậu không nên giành sự chú ý của người thân của Green.
Có lẽ nếu cậu không ở đây thì Green sẽ lại được ông chú ý trở lại?
(Red thông qua tầm mắt mình xem diễn biến cốt truyện, người đơn thuần như cậu không hiểu tác giả làm thế nào đem hai nhân vật vì quan tâm nhau nên đem nhau ra đánh gần c·hết)
Giáo sư Oak tính la cháu gái về việc vứt đồ lung tung nhưng bị nội dung trang web hấp dẫn.
Vấn đề là đang xem hay thì lại bị [To be continue…]. Đáng hận người post bài!
Bây giờ nghĩ lại thì có vẻ ông khá thờ ơ với đứa cháu trai của mình. Lần đó lời nói của ông có hơi không tốt.
Thật ra thì lần đó Oak chỉ lợi dụng Red để khiến Green không quá tự đại, chỉ mới 10 tuổi đã trở thành quán quân đúng là minh chứng thực lực nhưng tâm trí của Green làm sao có thể đấu lại người lớn. Green vẫn chưa đủ trải đời để trở thành người gánh vác trọng trách đi kèm với việc trở thành Quán Quân. Thậm chí việc gánh vác trách nhiệm của một Thiên Vương còn không đủ. Đó là lí do vì sao tuy Green rõ ràng đã trở thành Quán Quân nhưng sau khi thua Red thì lại được giao trọng trách đi vào Gym Viridian thay vì thay thế vị trí của một vị Thiên Vương nào đó.
Đứa nhỏ ngu xuẩn đó còn không nghi ngờ khi Red từ chối vị trí Quán Quân mà nó lại không một lần nữa được bổ nhiệm.