Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Pokemon: Thứ Này Nhìn Quen Quen

Chương 3: Kịch bản tiến trình: Pewter và Mt. Moon




Chương 3: Kịch bản tiến trình: Pewter và Mt. Moon

Red thả lỏng thân thể dưới vòi hoa sen.

Mấy ngày nay đi trong rừng bắt pokemon, viết báo cáo, cùng huấn luyện viên khác thi đấu tuy không có gì nguy hiểm hay mệt mỏi nhưng có thể thả lỏng dưới dòng nước ấm áp thật là thoải mái.

Sau khi đến Pewter thì Red trực tiếp đi tìm khách sạn, bây giờ thả lỏng xong mới cùng đồng bạn ra cửa đến Pokemon Center làm kiểm tra. Chị y tá Joy ở quầy nhìn thật quen mắt, chẳng lẽ chị ấy cùng với chị Joy ở Viridian là song sinh?

Red rất tò mò, nhưng Red không thể hỏi, Red đành phải bỏ qua.

Tuy Pokemon của Red thật khỏe mạnh nhưng kiểm tra cũng cần tốn một chút thời gian, cậu đến căn tin tìm một chỗ ngồi xuống xem thử Menu có gì đặc biệt. Có thật nhiều món, thật khó chọn lựa, vẫn là gọi hết đi!

Red ngậm một muỗng kem, nheo mắt lại, là vị chanh. Bên tai truyền đến tiếng bàn tán của hai huấn luyện viên:

“Brock thật khó đánh bại, không hổ là người đàn ông có thạch ý chí.”

“Hay là cậu kiếm pokemon hệ nước rồi khiêu chiến lại?”

“Không! Tớ đã quyết chí trở thành huấn luyện viên chuyên về hệ điện!”

“Cậu có thể tìm một con Chinchou để huấn luyện.”

“Cậu nói đúng, sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ.”



Red tò mò gõ “Chinchou” vào mục tìm kiếm của Pokedex. Kết quả cho ra một con cá xanh với hai bóng đèn có thể phóng điện, cũng không có gì đặc biệt.

Hai người bàn bên tiếp tục thổi phòng về Brock, có vẻ khá ngưỡng mộ người này. Red phân vân mình có nên lập tức cho Weedle thử sức với đối thủ tầm cỡ này, dù sao đây là nhân viên tinh anh cai quản Gym, loại tạp ngư trong rừng Viridian vẫn không thể sánh bằng được. Nhưng trong chiến đấu chính thức thì điểm đến là dừng, sẽ không có nguy hiểm tính mạng, có lẽ nên cho Weedle ra trải nghiệm đời một chút, việc chiến thắng dễ dàng gần đây đã khiến nó trở nên kiêu ngạo. Con Charmander hệ lửa còn không có thái độ như nó đâu (Chamander và Pikachu sinh hoạt cứ như đang dưỡng lão, lâu lâu xác c·hết vùng dậy chỉ điểm cho Weedle rồi lại nằm bẹp làm cá muối).



Red đi đến quầy tiếp tân của đạo quán làm đăng kí, hóa ra muốn đấu là phải hẹn trước, vì thế hiện cậu đang chui vào phòng trưng bày hóa thạch xem thử có gì hay ho không. Rất tiếc bên trong toàn đá và xương không có gì thú vị. Thật ra còn có một cái thiết bị gọi là t·ên l·ửa nhưng đã hỏng, nghe nói nhân loại đã từng dùng cái này để bay lên mặt trăng.

Thất vọng chui ra khỏi phòng trưng bày, Red đi dạo phố tìm kiếm mỹ thực.

Trên đường không cẩn thận tông phải một cậu da đen, may là anh này không so đo mà rủ Red đi ăn Ramen



Thân là người Gym Leader của thành phố Pewter, Brock khá là bận rộn. Tuy thực lực anh mạnh nhưng do Gym của anh không phải thể loại cần có một số lượng huy chương nhất định để khiêu chiến nên vẫn có lượng lớn huấn luyện viên muốn khiêu chiến. Đa số người khiêu chiến đều thiếu kinh nghiệm chiến đấu, còn cầm bậy Pidgey cùng Caterpie (mới bắt chưa được huấn luyện) đi khiêu chiến anh. Trông anh đẽ bắt nạt như thế sao?

Hôm nay thực hiện hai lần chiến đấu đã khiến cho Onix mệt mỏi, tuy quầy tiếp tân thông báo có người đăng kí khiêu chiến nhưng vẫn là hẹn lại vào ngày mai đi.

Brock đưa Pokemon của mìn đến Pokemon Center để hồi phục. Cầm một em Geodude dự phòng, anh đi dạo một vòng quanh Pewter. Mọi người đều nhận ra và cùng anh chào hỏi, lâu lâu cũng có vài khuôn mặt xa lạ của mấy huấn luyện viên du lịch ngang qua.

Bỗng nhiên có một thân ảnh đơn bạc đập vào mắt Brock. Đó là một người bạn nhỏ đang ôm Charmander, trên vai ngồi một con Pikachu, cạnh chân còn bò một con Weedle. Cậu bé có lực tương tác với Pokemon thế này lại có đôi mắt cá c·hết và khuôn mặt lạnh băng. Và không chỉ có lực tương tác với Pokemon…



Trước khi kịp phản ứng, Brock chợt phát hiện mình đã tiếp cận cậu bé từ khi nào. Đôi mắt đỏ trống rỗng đó như muốn đem linh hồn người nhìn vào cắn nuốt.

Sau đó Brock không hiểu thấu mình làm thế nào mà mời người ta đi ăn Ramen. Mãi đến khi chào tạm biệt và trở lại Gym thì anh mới hoàn hồn. Thật là một người đặc biệt.

Và sáng hôm sau anh bị cậu bé đó hạ gục chỉ với một Weedle.

Hóa ra cậu bé đó là người đã hẹn trước vào lúc đó. Tên của cậu là Red? Thật là hợp đâu.

Brock nhìn thông tin của cậu trong bảng đăng kí.

Anh không hề nhận ra mình chưa từng tò mò khi Red chưa từng nói chuyện.



Mt. Moon – một địa điểm nổi tiếng. Sách du lịch nói thế, Red cũng chỉ đọc sơ qua nên không biết nó vì cái gì mà nổi tiếng.

Tuy có con đường khác để đến Cerulean nhưng vì một lí do gì đo Red lại cảm thấy mình hẳn là nên chui qua hang động trong núi.

Err… dù sao thì mất trí nhớ nhưng bản năng còn? Red cảm thấy đi theo cảm giác cũng không tồi.

Đó là lí do vì sao cậu đang chạy băng băng trong lòng núi, phía sau là từng bầy Zubat bay đuổi theo không ngừng. Red cũng không chạy trốn vì tính mạng, chỉ là lúc cậu không để ý thì một con đã lẻn đến cắn một nhát và…gãy răng. Vì sức khỏe răng miệng cho mấy người bạn nhỏ này thì cậu vẫn chuồn đi.



Đường chạy khá vắng vẻ khi đây là một địa điểm nổi tiếng, chắc là người ta nghe thấy tiếng ồn và lẻn đi trước.

Red đã nghĩ vậy cho đến khi cậu cua gấp để cắt đuôi lúc Zubat, không cẩn thận nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai nhân viên đáng ngờ ở điểm cụt của đường hầm. Trên sàn nhà là không quá thơm tho màu đỏ nước trái cây, một người đang nằm bẹp giữa vũng nước màu đỏ này nhìn có vẻ đ·ã c·hết nhưng Red tinh tường cảm nhận được người này còn đang hấp hối. Được rồi, nước trái cây hình như sẽ không toát ra mùi rỉ sét nhưng đó không phải điều cần quan tâm.

Red móc một viên bi từ trong ba lô liệng về phía nhân sĩ đáng ngờ một và hai. Xanh lục khói mờ từ viên bi bạo phát trực tiếp đem hai người này b·ất t·ỉnh (rốt cuộc mẫu thân đại nhân đem còn đem nhữ thứ đáng ngờ gì nhét vào trong cái ba lô đó).

Cẩn thận dùng mặt nạ phòng độc che mặt, Red tiến lên kiểm tra người hấp hối hồi nãy, trên tay là một thiết bị trông giống máy ấp trứng, mỗi tội to hơn. Đem người này nhét vào, Red tiện tay lấy dây thừng trói hai nhân sĩ đáng ngờ mặc đồng phục đen với chữ R đỏ chói trên ngực.

Không hiểu mẫu thân làm sao đem thứ cồng kềnh như thế này nhét vào cái ba lô có miệng nhỏ như thế nhưng bây giờ bên trong chứa người sống, cũng không thể nhét lại được. Red cũng chỉ có thể đem máy cùng nhân sĩ đáng ngờ buộc lên yên xe đạp chở đến Cerulean rồi tính sau.

Trên đường còn lại thì ngoại trừ việc tiếp tục bị Zubat đuổi theo và trực tiếp cán bay (trói thêm lên xe) mấy người có đồng phục R đáng ngờ nữa thì cũng không có gì đặc biệt xảy ra. Phải công nhận đường hầm trong núi này rộng rãi bằng phảng thật.

Nhân viên Rocket đang trong quá trình đặt bẫy dụ Clefairy thì bị một cái bóng đỏ tốc độ nhanh tông lấy.

Người cuồng sưu tập hóa thạch đang chuẩn bị bị tay sai của Team Rocket t·ấn c·ông thì một bóng mờ màu đỏ đem mối nguy hại tông b·ất t·ỉnh. Bình tĩnh lại thì phát hiện cái bóng đỏ đó là một cậu bé đang lái xe đạp, trên xe treo toàn người của Team Rocket, còn có một cái máy hình trứng gì đó. Không hiểu nhân hình nhỏ xinh như thế có thể chỏ một đống vật nặng như thế này mà vẫn có thể duy trì thể loại tốc độ đó. Người sưu tập cuồng liền không cần mặt mũi mà xin nhờ cho đi ké rồi.



Red gạt chân chống ngay trước cửa bệnh viện, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt tò mò (sợ hãi) của mọi người mà đem máy bê vào trong sảnh. Bên dưới cánh của kính, bệnh nhân bình an ngủ, máy dù sao cũng chỉ có tác dụng trì hoãn không để tình trạng xấu thêm, v·ết t·hương trên cơ thể nàng vẫn kinh khủng như cũ.

Red đứng ở quầy tiếp tân, tính làm thủ tục nhập viện thì gặp vấn đề: cậu không phải người thân, và tạm thời bệnh nhân không thể rời máy do bác sĩ đủ trình độ xử lí vấn đề hiện chưa đến. May là chị tiếp tân nói sẽ tìm người thân của bạn gái này trên hệ thống, Red giao phó máy cho chị ấy rồi ra ngoài xử lí vấn đề còn lại.

Cảnh sát Jenny nhìn một cậu bé đi vào đồn, không hiểu sao không phản kháng khi bị cậu cầm tay kéo ra ngoài. Bên ngoài đồn là một chiếc xe buộc đầy tay sai của Team Rocket, nhìn đồng phục thì có một người là cán bộ cấp cao một chút.

Jenny vội vàng kêu đồng đội mang người vào và phong tỏa thông tin, đề phòng bị Team Rocket phát hiện trước khi kịp hỏi ra kế hoạch hiện tại của chúng. Vội một hồi, nàng phát hiện cậu bé đã biết mất cùng với chiếc xe đạp. Tuy không nhớ rõ mặt cậu nhưng ánh mắt màu đỏ mờ mịt đó lại thật khó quên, nàng phân vân có nên báo cáo với cấp trên không, nhưng ai biết được thông tin này liệu có bị gián điệp phát hiện, vẫn thôi. Hi vọng cậu sẽ không bị Rocket nhằm vào.