Chương 9: Kịch bản tiến trình: Không đáng tin cậy phương pháp giáo dục
Red đang đổ máu.
Vết thương thật ra cũng không nghiêm trọng, chỉ là một vết cắt nhỏ trên bàn tay.
Nếu như kham khảo độ bền của da Red khi chống lại Zubat răng nanh thì ai cũng có thể hiểu được việc để Red b·ị t·hương rất khó khăn.
Còn nói về v·ết t·hương này thì…
Chuyện bắt đầu từ sáng nay. Red vốn thành công đi hẹn trước khiêu chiến Gym để kiếm huy chương trái tim thì mẹ bỗng nhiên gọi điện thoại, sau biết bao nhiêu tháng đuổi cậu ra khỏi nhà.
Như giáo sư Oak, mẹ cũng thần kì biết vị trí địa lí hiện tại của Red nên có lời cần nhờ: “Mẹ nghe nói con gái của chủ Gym ỷ mình học qua nhẫn thuật nên thích chơi dao. Dao là v·ũ k·hí g·iết người, lại không phải đồ chơi. Kể cả khi con bé đó biết dùng thì vẫn không nên đem dao cầm ra khi không có mục đích g·iết chóc. Tai nạn vẫn luôn xảy ra, ngồi trong nhà còn có thể bị thiên thạch nện c·hết, nói chi bị người chĩa dao vào mặt. Con phải cho cô bé đó một bài học bằng cách này…”
Nói chung mẹ có bọc mĩ phẩm trong ba lô của Red, có tác dụng khiến làn da trở nên mềm mại non mịn gì đó, Red cũng không rõ lắm. Mẹ nói là thứ này bôi lên thì trong thời gian có hạn Red có thể chủ động thao túng độ vững chắc của làn da.
Rõ ràng chất lượng da của Red hiện tại rất tốt, cũng rất an toàn cho tính mạng nhưng Red lại không chút do dự đem một lớp mỏng mĩ phẩm bôi lên. Một loại không thể miêu tả mong chờ tâm tình dâng lên.
Janine chính là một ưu tú kunoichi. Tất nhiên là phải thế rồi khi cha nàng chính là một ưu tú shinobi.
Từ nhỏ được huấn luyện chuyên nghiệp khiến Janine cực kì tự tin với thực lực của mình, nhất là khả năng ném phi tiêu tinh chuẩn. Cha vẫn luôn khen khi nhìn Janine ném phi tiêu đâu.
Mấy tên huấn luyện viên dạo này đến khiêu chiến cha thật là phiền, nhất là mấy đứa yêu bắt trùng, vừa bắt một con sâu liền không chịu huấn luyện mà đã trực tiếp đến cửa khiêu chiến. Họ là coi thường cha nàng sao?
Nếu nói về ninja lĩnh vực vốn đang lụi tàn vì công nghệ thì bị coi thường miễn cưỡng có thể giải thích. Nhưng cha nàng là một chủ của Gym, là hàng ngũ với thực lực đứng đầu của Kanto, họ có quyền gì mà coi thường.
Janine chính là thích mài phi tiêu dọa tụi nó, cha tuy trông có vẻ không đồng ý nhưng cũng không ngăn cản, ông ấy còn tăng cường thêm Gym nữa chứ, Janine cảm thấy rất vui.
Còn về vấn đề an toàn hay không thì tất nhiên là an toàn rồi. Trên tay của Janine thì dụng cụ cắt gọt đều trở nên ngoan ngoãn như Mewth con. Nàng chính là ném sượt qua, trông có vẻ nguy hiểm nhưng sẽ không trúng người. Nói thật chiến Pokemon còn dễ b·ị t·hương hơn cái này.
Hôm nay lại có một người khiêu chiến cha nữa rồi. Một tên 10 tuổi quên mùa nào đó. Không phải Janine khinh người, tuy tuổi nàng cũng không cao nhưng không phải ai cũng được giáo dục ưu tú như nàng. Tên Green mấy ngày trước là một trường hợp hiếm thấy, một người cháu của Oak tất nhiên là có kiến thức hùng hậu, nàng có thể miễn cưỡng bỏ qua tính tình thô bỉ của hắn mà tôn trọng thực lực đó. Còn thằng nhóc này chắc mới thấy Pokemon đầu của cha là đã bị dọa xỉu quá.
Janine ngồi trên xà nhà, chọn góc độ ném ra một cái phi tiêu, trong dự đoán sẽ bay sát qua má và đứt đoạn một sợi tóc.
Đó là một cú ném phi tiêu với kĩ thuật hoàn mĩ… trên lí thuyết.
Ai biết được bỗng nhiên có đ·ộng đ·ất, dù cho không có thiệt. Chỉ là người khiêu chiến đạp trúng sàn nhà bẫy mà cha hôm qua mới bí mật lắp, thân hình lảo đảo một chút trực tiếp đem cổ trùng vào hướng bay của phi tiêu.
Máu bắn ra.
Cũng không nhiều bằng lượng máu nếu đâm vào động mạch cổ, trong vài giây cuối cậu bé đã phát hiện nguy hiểm và đem bàn tay lên chắn. Bàn tay bị hoa thương nhưng tính mạng đảm bảo. Thật đáng mừng!
Janine lúc này mới phát hiện mình vừa căng thẳng đến ngưng thở, lấy lại tinh thần nhảy xuống, thậm chí còn quên mất giảm bớt tiếng động kĩ xảo, chạy vội lấy băng vải cầm máu.
Khác với nàng, người bị hại lại rất bình tĩnh, lời mắng chửi hay kêu rên trong dự kiến đều không có, thâm chí khi v·ết t·hương bị đụng vào thì phản xạ tính giật mình đều không tồn tại.
Janine nhìn vào ánh mắt đỏ mờ mịt đó, bỗng nhiên nhớ đến mấy người tử sĩ được huấn luyện thành v·ũ k·hí không tình cảm trong phim tài liệu mà cha từng mở. Ánh mắt trong phim tài liệu đó từng khiến Janine gặp ác mộng, nhưng lúc này Janine chỉ cảm thấy cảm giác an bình khi nhìn vào con ngươi màu đỏ của cậu. Nàng xém chút nữa đem người như vậy g·iết c·hết? Nàng thật đáng c·hết!
Cậu tên là Red, thật là hợp đây.
Red chiến thắng cha chỉ bằng một con Beedrill.
Janine quyết định đem thần tượng cũ – cha của mình ném sang một bên.
Từ từ trở đi, Red mới chính là thần tượng của cô.
Red là một huấn luyện viên ưu tú, cả cậu ấy và Green khiến Koga cả thấy mình đã già. Nói ra con gái cũng đã trưởng thành rồi (?) đã có thể trông chừng Gym. Koga thấy mình nên nhận lời mời đi làm tứ đại thiên vương bên Johto.
Nói về vụ trưởng thành, hôm nay sau khi Red rời khỏi, con gái đã hiểu: “Con đã hiểu là dùng v·ũ k·hí bậy bạ là sai. Nhưng sao trước đây ba không trực tiếp nói? Làm con lỡ tay làm Red-sama đau.”
Koga cực kì hài lòng với việc con gái mình bắt đầu hiểu lí lẽ: “Cha có nói thì con sẽ dừng lại sau? Lũ trẻ như các con chính là nhứ thế không nghe lời, cha biết, dù sao thì hồi đó cha cũng như vậy.”
“Nhưng mà lỡ con không cẩn thận n·gộ s·át thì sao?” Janine nghĩ lại mà sợ, nếu Red lúc đó không phản ứng kịp thì…
“Không phải mọi việc diễn ra đều tốt đẹp sao. Còn nếu có n·gười c·hết thì sao nào? Huấn luyện Pokemon là một công việc nguy hiểm, lại bỗng nhiên có một huấn luyện viên trẻ đi lạc trong khu rừng quanh nhà chúng ta mà không trở lại thì cũng là chuyện bình thường hông phải sao?” Koga lại là của của Gym, có tiếng nói chính trị rất cao, dù cho có người nghi ngờ thì xử lí mấy việc này cũng không khó. Tất nhiên nghĩ lại việc con gái gây tổn thương, suýt nữa đem Red-sama g·iết c·hết, Koga thấy hơi khó chịu. Nếu là tạp ngư huấn luyện viên thì c·hết một tá cũng không vấn đề gì, nhưng sao lại có thể để Red-kun bị tổn thương được!
Đúng vậy, không chỉ có Janine, kể cả người lớn già đầu như Koga cũng quyết định trở thành fan hâm mộ của Red. Biết làm sao được, tư thái đó…
Tạm biệt con gái, tự lập đi (đây chắc chắn không phải lấy việc công trả thù việc tư).
Red đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp đạp vào thân thể, đem mĩ phẩm rửa trôi. Red ẩn ẩn có chút đáng tiếc, đáng lẽ cậu nên cảm thấy mừng vì thứ này chỉ có tác dụng một lần (lờn thuốc) chứ? Sẽ không có thứ nào thông qua nó để tổn thương cậu được nữa.
Mĩ phẩm bị rửa sạch, làn da khôi phục trạng thái VIP, v·ết t·hương trên lòng bàn tay dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy liền lại, không để lại bất cứ dấu vết gì. Red nắm nắm bàn tay, cảm giác tê tái không còn, có chút đáng tiếc (?).
Red vì mình lại khôi phục trạng thái bá thể mà u buồn, không hề hay biết viết thương đã lành của mình khiến một người cha quyết tâm ném đứa con gái còn nhỏ của mình tại nhà gánh trách nhiệm chủ Gym, bản thân xách đít đi qua vùng khác.
Còn Pokemon của cậu?
Đều ăn ăn, ngủ ngủ, chơi game,… đứa nào đứa nấy đều có việc của mình, không thèm vì cậu mà lo lắng.