Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Power Game

Chap 8: Ai là kẻ thắng? (2) - Thái tử




Chap 8: Ai là kẻ thắng? (2) - Thái tử

Sức t·ấn c·ông áp đảo bất ngờ của 3 con rô bốt hình người to lớn nhưng những người theo dõi từ xa của q·uân đ·ội không hề sợ hãi mà tràn đầy tò mò.

Số người không thể đếm được trong khu vực t·ấn c·ông không thể đếm được, vì vốn chẳng có ai. Màn sáng bao quanh khu vực cạnh Ariel rất quen thuộc.

Quân đội Liên bang đã lập bẫy thành công với các tổ chức bên ngoài. Nhờ sự hợp tác đặc biệt, họ đã biết trước sẽ có 1 thứ đáng sợ t·ấn c·ông nên chỉ cử một số binh lính quèn canh gác. Đó là lý do khu vực đó lại không có sức kháng cự như vậy. Đại tướng cử người phong tỏa khu vực, mặc đồ bảo hộ phóng xạ và tiến vào khu vực nguy hiểm để lấy mẫu từ 3 con cơ giáp to lớn kia.

Usur nhìn chăm chú màn hình, ông ta nghĩ.

Kẻ phản bội đó đã hỗ trợ q·uân đ·ội xóa dần lực lượng của đế quốc Vactic, với toan tính xấu xa đang được hoàn thành.

Liên bang có thể tránh được tổn thất về người do may mắn của hiện tại, nhưng tương lai thì sao?

..............................................................................................................................

Do sự việc trên, chiến trường rộng và nhiều v·ũ k·hí, hóa ra chỉ thực sự đẫm máu tại đây, tòa nhà Ariel.

Cơn mưa nặng hạt lại dịu đi báo hiệu cho sự kết thúc.

Gió thổi bay mưa phùn ve vất, như màn che che giấu hết mọi tội lỗi xấu xa.

- Đến rồi.

Hans miễn cưỡng mở miệng coi như chào hỏi. Đôi mắt của kẻ mặc bành tô đen duy nhất còn sống mở to không thể tin nổi khi nhìn bóng người to lớn đang bước đến, muốn gào lên nhưng không thể nói được nữa.

T.....Tổng Chỉ huy!!!

Từ trong bóng tối lạnh lùng, kẻ tiến đến mặc một chiếc áo choàng đen bao toàn thân có đồ hoa văn kì lạ cực kì sang trọng và cao quý.

Hans không kiên nhẫn ném rác rưởi trên tay lăn đến đôi giày da của Tổng Chỉ huy, lạnh giọng uy h·iếp:

- Đại tướng Rollo, việc của ngươi tại đây đã kết thúc.

Anh ta dùng xưng hỗ cũ để chế giễu kẻ phản bội.

Tổng Chỉ huy không hề phật lòng về thái độ này của anh mà dịu giọng với cái thứ giọng hòa âm của nhiều người:

- Lucifer yêu quý, chú cũng cần ít thành tích mang về để xoa dịu mất mát tại đây chứ.

Ai là Lucifer?

Ở đời mà, chúng ta có thể cực kì kiệm lời và ghét dùng lời nói để thể hiện, nhưng trong lúc cần cà khịa người mình ghét, khẩu nghiệp là thứ không thể tránh khỏi:

- Ah ừ, quý ngài nuốt lời đã một mình đạt được quan hệ hữu nghị với Liên bang đấy còn gì.

Hans vô cảm rút ra cái băng ghi âm: "Gia chủ Na đáng kính, xin ngài hãy hợp tác với tôi.

Vì hòa bình giữa Liên bang và Đế quốc Vactic, cũng là vì tình cảm của riêng tôi với Liên bang trong nhiều năm qua, tôi sẽ cung cấp thông tin của những kẻ khát máu muốn vẩy bẩn đại địa bằng c·hiến t·ranh..."

Giọng 'thật' cung kính càng thể hiện sự đáng sợ của người đàn ông này.

Tổng Chỉ huy bật cười, qua cái thiết bị bóp méo âm thanh nghe lại càng rợn người, hắn vẫn tỏ ra quen thuộc, hiền lành và thân thiện như năm ấy, không hề xấu hổ khi bị trở thành trò vui của những người khác hay sợ hãi khi bị uy h·iếp:

- Bình tĩnh đi. Chú chỉ muốn có cái cớ để ăn nói với đồng nghiệp thôi mà. Chiến dịch nhiều năm tan tành, người sống sót duy nhất lại vô dụng bất lực.



Cháu nhìn chàng kị sĩ đáng thương của chúng ta không thể cất tiếng nói làm chứng...

Hắn đặt tay vuốt dây thanh quản rớm máu của kị sĩ bành tô đang sợ hãi cùng cực, đột nhiên bóp mạnh. Tiếng nứt vỡ giòn rụm chẳng ghê người bằng lời nói:

- Giờ cũng không thể viết lời khai nữa.

Tổng Chỉ huy tao nhã lau tay: "Nên YIK chú cần chắc rồi."

Hans không trả lời mà cầm điện thoại ấn số.

Tổng Chỉ huy: ????

Hans: Cho tôi 2' báo cảnh.

Người nhà dạy phải gọi cảnh sát khi gặp lưu manh và kẻ cắp.

Tổng Chỉ huy: ...

Áo bành tô đen nhìn nãy giờ cho đến giây phút cuối đời: ...

Trong giây phút cuối, hắn không hề nghĩ đến người thân, đồng đội hay đấng trên cao đáng kính mà đầy băn khoăn về Hạ sĩ.

Lucifer được chọn là kẻ g·iết người như nghóe cơ mà, thằng cha độc mồm hết lôi ghi âm với điện thoại này là ai thế??!! Tình báo bên ta phế vậy hả???

Tổng Chỉ huy vẫn là Tổng Chỉ huy điềm tĩnh đầy phong độ:

- Lucifer, cháu đang kéo dài thời gian đợi ai à?

- Uh, cảnh sát đang tới, đợi đi.

- ...

Alex đang nghe lén mọi chuyện: ...?

..............................................................................................................................................

Cảnh sát đương nhiên không thể tới. Vì sóng điiện thoại hay tin tức trong khu vực trong này không thể truyền ra.

Con nhện trinh sát khéo léo đi trong khe hẹp. Màn hình phóng to hình ảnh sân thượng lênh láng uế vật, người theo dõi suýt nôn ra tại chỗ. Nhờ có mưa mà mùi gỉ sắt đã nhạt đi, nhưng tầng thượng bị thiết kế kiểu méo nào đó mà tắc cống khiến khung cảnh đánh vào thị giác hơn nhiều.

...........................................................................................................

Mặt nước đỏ nhạt thơ mộng như lời thơ tận thế. Hai kẻ đứng trên sân thượng lại càng như ác ma đội lốt người.

Đứng nghiêm chỉnh trên chồng người chất lên nhau như mỏm đất đen là Hạ sĩ Hans. Bên mép thềm lơ lửng của tòa nhà chọc trời, lấy cánh tay lạnh ngắt làm tay vịn, thân người xếp bậc thang, Hans chống mắt nhìn toàn cảnh, khiến sự hiện diện của mình in hằn lên con ngươi run rẩy của kẻ khác.

Nghe nói là do nhiễm phóng xạ cùng bệnh bạch tạng bẩm sinh khiến anh ta trắng đến phát sáng, càng nổi bật màu đỏ sẫm bắn lung tung trên người.

Hạ sĩ nhìn chòng chọc con nhện với ánh mắt đầy sát ý đen ngòm, nhưng rất nhanh liền chỉ chú ý đến những bóng mờ đen đang ào ạt vây quanh bảo vệ Tổng chỉ huy. Cứ mỗi cái bóng xuất hiện, dây thép như tơ lại lao tới anh ta nhiều hơn.

Hans xoay cổ tay ngẩng đầu kiêu ngạo. Tư thái làm chủ khiến người ta ngỡ rằng dây thép mờ nhạt chỉ là đồ trang trí chứ không phải thứ đang dồn anh ta xuống 'vực'. Vừa né tránh, Hans cảm thán:

- Các người suýt thành công phỏng chế 'ta' rồi, vất vả.

Tổng Chỉ huy đắc ý cười sằng sặc, hợp âm nhiều người thể hiện ý chí của nhiều người:



- Thiếu gia Na cứ quá khen. Trước khi dự án kiểm soát phóng xạ hoàn thành, ngài vẫn luôn là Lucifer mà chúng ta khao khát.

Chuyến đi lần này của hắn đã gần như thành công viên mãn, chỉ còn YIK nữa thôi...Không chỉ thử nghiệm được dự án phóng xạ trộm được từ gia tộc Na, hắn còn được chứng kiến q·uân đ·ội chẳng ra sao của Liên bang và thu thập đủ thông tin cho người đó.



Na Hans linh hoạt tránh mấy dây thép lao v·út tới, bước trên dây như dạo chơi, lướt nhanh lại gần Tổng Chỉ huy, nhưng chỉ cần cách lão ta 1m, dây thép sẽ cuộn lại và đan chéo bao quanh lão như vòng bảo vệ hình trứng.

Tốc độ né tránh và di chuyển của Na Hans nhanh tới độ khiến người ta nghĩ trọng lực đã từ bỏ anh ta. Nhưng tiếng rít mỗi khi anh ta chạm vào dây thép chứng tỏ người này dùng lực mạnh đến thế nào. Hạ sĩ rút cây đao ngắn, chém thẳng về phía trước. Mặt đao sáng bóng chiếu rọi những sợi dây chằng chịt, tia lửa bắn lên chọc thẳng vào đôi mắt hài hước của Tổng Chỉ huy.

Đao nghiêng theo sợi dây nào đó, theo lực đẩy mà phi v·út lên, xọc thẳng vào 1 kẻ mặc áo bành tô gần đó đang ẩn trong bóng đêm.

Kị sĩ bành tô mở to mắt nhìn ác ma trắng muốt lại gần, rất nhanh lùi lại để phối hợp với đồng bạn. Áo bành tô được sử dụng vì thiết kế để dễ giấu v·ũ k·hí, kị sĩ trước mặt Hans từ con nhộng đen phiền toái nở bung thành bướm đêm đầy mắt súng.

Làn đạn lao tới muốn vùi dập Hạ sĩ dây thép bao quanh như nhà tù.

Chịu ăn vài phát đạn đầu, Na Hans dễ dàng chém đôi con mồi.

Đội hình tạo nên sự an toàn và tăng khả năng tác chiến cho các kị sĩ, nhưng cũng khiến họ lại gần Na Hans hơn bao giờ hết.

Quanh anh ta dần toát lên từ trường kì quái khiến v·ũ k·hí và dây thép gần mình méo mó biến dạng. Càng rợn người hơn, những kị sĩ chẳng thể so bì tốc độ với Hans bị ảnh hưởng bởi từ trường mà choáng váng không thể trốn đi. Tầm nhìn của họ méo mó, thấp thoáng lông tóc rụng rơi lả tả như muốn che đi những đôi mắt tuyệt vọng đã bị nhuốm máu chảy ròng.

Những kị sĩ đứng ở xa run sợ, không tự giác lùi lại.

Tai nghe mắt thấy rung động hơn trên tình báo nhiều.

Đây chính là uy lực của phóng xạ.

Bốp, Bốp, Bốp

Tổng Chỉ huy ngưỡng mộ cổ vũ, khuôn mặt dưới mũ choàng đeo mặt nạ ngăn phóng xạ kín mít trông cũng đang sợ không kém. Ông ta nhướn mày, giọng trêu ngươi trước khi đi mất:

- Trông mấy đứa chơi đùa vui vẻ đấy, chú đi đón Thái tử cùng nhập cuộc vui nhé.

Na Hans ra tay càng thêm tàn nhẫn.

......................................................................................................................................................................................

- Thiếu gia, thiếu gia, cuối cùng người đã tỉnh lại.

- Thái tử... nhịp tim ổn định

- Thưa ngài,... tỉnh....

- Không, không thể nào...

Shyu bật dậy, đầu cậu ta đau như búa bổ. Mất máu quá nhiều khiến cậu ta th·iếp đi chốc lát với 1 giấc mộng mơ hồ.

Cậu trai trẻ đi vào phòng chứa đồ hẻo lánh của nhân viên với băng gạc cần thiết mà cậu ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Điện thoại trên tay đột ngột bật sáng.



Leo: Chấm dứt tại đây. Quay về thành phố số 6 ngay lập tức.

Shyu nhìn màn hình tin nhắn trong tay, ngạc nhiên khi Leo liên lạc.

Shyu: Anh biết tin rồi?

Leo: Tôi đã nói là không cần cậu lo về YIK.

Leo: Đã thế lại còn giả danh người nhà Orcus. Không cần anh đây ra tay, Liên bang sẽ tự dạy cậu tư thế chính xác nằm quan tài sám hối.

Shyu: Ầy...Nhưng công việc của em là thế thân cho anh mà? :D

Leo: ... Thế thân chứ không phải thế tao quyết định, cảm ơn.

Ông thần này tức rồi thì phải :v

Leo de Orcus - Người mà Shyu giả danh để đánh cược - chính là người thừa kế chính thức của Liên bang vào 30 năm trước. Hiện đang g·ặp n·ạn và sống liệt giường tại 1 nơi bí mật.

Ông anh chưa từng gặp mặt này và thầy là hai người nhận nuôi và chăm sóc Nguyễn Shyu từ khi còn bé. Để trả lại ơn dưỡng dục, Shyu đã đồng ý trở thành cái bóng bước trong sáng của Thái tử cho đến khi anh ta trở lại.

Shyu: Em đã giải khóa được tài liệu của thầy về tình trạng của anh.

Shyu: Anh cần YIK để tỉnh lại. Và R đã làm đến mức này rồi còn gì?!!

Shyu: Em tham gia chỉ là sớm muộn.

Với cả, thưa thái tử đáng kính, ông không tự đi lại được nên cứ dùng dị năng để nhập tôi. Ra ngoài chơi bời đến hết tiền, ve vãn tán tỉnh với mấy đối tượng điều tra hộ tôi, thằng em này chưa có tính sổ đâu mà ông còn dám chồi lên hỏi tội!!!

Leo không hề xấu hổ: Hỏi tội gì... Cậu ve vãn mấy cổ trước mà?

Leo: Tôi cũng không có dùng dị năng. Làm gì có cái dị năng nào lố tới mức có thể điều khiển tâm trí người khác cách mấy nghìn km chứ??

Shyu cười gằn: Ông còn chui tọt được vào Alpha thì sao không thể có dị năng lố thế.

Leo: ... Đánh trống lảng hay nhỉ.

Leo tuyệt vọng: Tôi hiểu ý cậu rồi.

- Đúng là cả đời c·hết dí với YIK mất.

Shyu tự mình lẩm bẩm... Nhưng giọng nói trầm hơn hẳn?

Trong căn phòng tối, cảnh một người tự nhắn tin cho chính bản thân mình đủ để khiến người ta rợn tóc gáy. Cậu thiếu niên chống người đứng dậy, dưới phần mái là đôi mắt đen tựa biển c·hết. Màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt chán chường vô hồn.

Leo bần thần ôm phần bụng rướm máu, cố duỗi cơ thể đau nhức do v·ết t·hương chồng chất, lặng im tha mình đến bồn rửa và lau mạnh lớp hóa trang khó chịu.

Nước tuôn xối xả màu đỏ nhạt, anh ta vuốt tóc nhìn mình trong gương.

...............

Chỉ 1 cái chớp mắt, Shyu đã thấy mình ướt đẫm trước gương với gương mặt mộc. Tóc được chỉnh kiểu gọn gàng vuốt lên lộ hoàn toàn gương mặt cực kì nổi bật.

Cảm giác cực kì không khỏe dâng lên. Leo chưa từng điều khiển cậu ta rõ ràng thế này.

Vì hoàn cảnh bây giờ cực kì nguy hiểm sao?

Shyu nhìn quanh, đồng tử co lại khi thấy cúc chặn máy quét thân nhiệt vỡ vụn.

Và bên ngoài kia, một mùi tanh hôi của máu trở nên nồng nặc hơn. Cậu ta căng tai lên, rất nhanh cảm nhận được tiếng loạt xoạt rất nhỏ của quần áo, Ai đó đã đứng trước cửa.

Nhìn gương mặt ướt đãm của mình, Shuy tự hỏi. Này, Leo. Gương mặt này của tôi, giống hệt anh, có thể sử dụng làm gì trong tình cảnh nguy hiểm này?