Trong không khí tràn đầy mùi gỗ đàn hương kém chất lượng, quạt thông gió kêu vù vù.
Cô gái trẻ đang nói chuyện điện thoại trong nhà vệ sinh bỗng bật cười, có lẽ là bạn trai đã bày tỏ tình cảm với cô nàng, tiếng cười mềm mại bị tiếng nước lấn át.
Bên ngoài nhà vệ sinh, hơi thở của hai người phụ nữ hòa quyện, môi đỏ chạm vào nhau, không hề tồn tại vẻ kịch liệt như thường ngày.
Đầu lưỡi Tần Việt nhẹ nhàng hôn lên tâm môi của Thẩm Kiến Thanh, chạm vào khóe môi cô ấy, đ è xuống quấn lấy môi dưới mềm mại của cô ấy rồi rút lui không chút lưu luyến.
Toàn bộ quá trình có lẽ còn chẳng mất tới 2 giây.
Nhưng càng ngắn, càng khiến con người ta bồi hồi.
Thẩm Kiến Thanh ngừng suy nghĩ, giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, đôi môi khẽ hé mở vẫn dừng lại ở đó.
Tần Việt đút tay trái vào túi quần, tay phải vuốt v e chiếc cằm mịn màng không tỳ vết của cô ấy, rồi rút về, nói: "Giảng viên Thẩm, người ở hiệu thuốc không lừa chị, thật sự không đau."
Thẩm Kiến Thanh như choàng tỉnh khỏi cơn mơ, hơi thở kìm nén vừa được giải phóng, nhịp tim lập tức trở nên rõ ràng.
Một cảm giác rất lạ lẫm, ngạc nhiên có, nặng nề có, và cả... thứ gì đó khác.
Không thể diễn tả được.
Thẩm Kiến Thanh không có thì giờ để suy nghĩ.
Khi cô gái đi ra ngoài, cô ấy đứng dậy, im lặng nhìn Tần Việt.
Một người bình thản, điềm tĩnh, một người mặt mày hơi sa sầm.
"Nửa tiếng nữa anh đến đón em nha, em..."
Cô gái bất ngờ nhìn thấy ở cửa có người thì vội vàng lấy tay che điện thoại, bước nhanh đi.
Trong vòng 6-7 giây, hành lang lại yên tĩnh trở lại, không người, không cảnh, chỉ còn lại chiếc quạt thông gió vẫn đang hoạt động cật lực trong nhà vệ sinh.
Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt, đôi môi mím chặt, cảm xúc trong mắt bình tĩnh nhưng nặng nề.
Không biết đã qua bao lâu, cô ấy cuối cùng cũng lên tiếng: "Tần Việt, sau này đừng làm vậy nữa. Tôi không phản đối với việc tiếp xúc thân mật với em ở bên ngoài, hơn nữa, tôi rất tận hưởng kiểu k1ch thích không phải phép này, nhưng nó không thể xuất hiện ở nơi có nhiều người qua lại được. Một khi thân phận đồng tính bị bại lộ, sau này em rất gặp rất nhiều phiền phức."
Giọng Thẩm Kiến Thanh rất nhẹ nhàng, âm điệu không cao, tựa như một cơn gió nhẹ chỉ có thể lay động những cành liễu bay qua mặt hồ, thậm chí còn chẳng gợn nổi sóng.
Nhưng lời nói của cô lại như sét đánh vào trái tim Tần Việt, con tim cô chấn động đến run rẩy, muộn màng nhận ra, một loạt hành động không an phận của cô cuối cùng cũng chạm đến giới hạn của Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đang nhắc nhở cô về sự thật không thể vi phạm bằng biểu cảm nghiêm túc hiếm có.
Tần Việt có thể là người tình phù hợp nhất trên đời của Thẩm Kiến Thanh, có thể là người bạn khiến cô ấy đau lòng.
Lúc này, cô ấy đang cúi xuống, ngồi xổm bên chân Tần Việt, bôi loại thuốc mỡ đã dày công lựa chọn cho cô, không để khu vực thương tổn bị đau.
Để mua được tuýp thuốc này, cô ấy nôn nóng đến toát mồ hôi.
Cô ấy có vẻ như có thể đối với Tần Việt rất tốt, nhưng chưa bao giờ cho phép cô bước ra ánh sáng.
Sở dĩ cô ấy không muốn Tần Việt xuất hiện là vì sau này cô sẽ gặp rắc rối.
Bây giờ cô ấy nói như vậy.
Lần đón Tần Việt từ Lĩnh Khoa để giúp đỡ Trần Vi còn nói—— "Tôi lo cho em. Em vẫn còn trẻ, tương lai sẽ có rất nguy cơ, càng ít người biết thì càng tốt cho em."
Cô ấy không lo thừa chút nào.
Ở thời đại này, sự khoan dung dành cho đồng tính luyến ái vẫn chưa đạt đến 100%, một khi bị vạch trần, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Nhưng, vì sao từ đầu đến cuối, những nỗi lo của cô ấy chỉ liên quan đến một mình Tần Việt?
Bản thân cô ấy là một giảng viên, ngoại trừ nhạy cảm về giới tính, cô ấy còn nhạy cảm về nghề nghiệp, vậy đáng lo nhất chẳng phải chính là cô ấy hay sao?
Tần Việt không thể nghĩ ra lý do cô ấy một mực chọn mình làm ngoại lệ, sắc mặt dần tối sầm.
Thẩm Kiến Thanh đứng đối diện cô, đưa tay vuốt mái tóc xoăn, giọng nói đã mang theo ý cười như thường lệ, "Sao lại làm cái mặt đó vậy hả, tôi chỉ nhắc nhở thôi, không trách em, dỗi rồi hả?"
Tần Việt hoàn hồn, điềm tĩnh nói: "Không."
"Không thì tốt." Thẩm Kiến Thanh khẽ cười nói: "Lần sau khi nào muốn hôn tôi thì có thể nói với tôi, chúng ta đến chỗ vắng người, tùy cho em hôn, tốt nhất là..."
Thẩm Kiến Thanh lại gần Tần Việt, đôi môi đỏ chậm rãi đóng mở bên cổ cô, "Tốt nhất là hôn đến khi toàn thân tôi mềm nhũn, muốn chủ động nắm lấy tay em, cầu xin em khiến tôi chết đi sống lại."
Những hơi thở nồng nhiệt quen thuộc càng trở nên cháy bỏng sau khi được những ngôn từ mờ ám nuôi dưỡng,
Chúng từ từ lan tỏa trong miệng Thẩm Kiến Thanh, phun lên nước da mẫn cảm của Tần Việt, tùy tiện chọc ghẹo.
Nhưng cô lại không dứt khoát nghênh đón hay yêu cầu tạm dừng như thường lệ, mà thay vào đó là bất động tựa vào tường, tiếp tục suy nghĩ.
Những mâu thuẫn vừa u mê, vừa tỉnh táo, vừa dịu dàng, vừa lạnh lùng của Thẩm Kiến Thanh có liên quan đến những nỗi lo có chọn lọc của cô ấy không?
Nếu có, lý do là gì?
Tính cách của cô ấy lạnh lùng trời cho nên linh hoạt chăng?
Hay là nước chảy bèo trôi trong thế tục quá lâu, trở thành một kẻ giả nhân giả nghĩa toan tính, giỏi dùng cái "thiện" để che đậy cái "ác" đằng sau nó?
Hay là, có nhân tố khách quan không ai biết đang cảnh báo từng giờ từng phút?
Tần Việt chưa đủ 18 đã đi làm, trong những năm qua, cô đã gặp vô số loại người, cô không dám đảm bảo mình vĩnh viễn nhìn không lầm người, nhưng đối với Thẩm Kiến Thanh, gặp nhau lần đầu từ 4 tuổi, cô đã chắc chắn rằng cô ấy không thuộc hai phạm trù đầu tiên, vậy, nhất định là có nhân tố khách quan nào đó cản trở cô ấy.
Ánh đèn cam phản chiếu trong mắt Tần Việt, cô đưa bàn tay vừa nâng cằm Thẩm Kiến Thanh vào túi áo, sau đó cuộn tròn những ngón tay, giữa chặt xúc cảm tinh tế nơi đầu ngón tay, nói: "Được."
Lần sau muốn hôn chị, tôi nhất định sẽ nói với chị trước, xin phép chị.
Thẩm Kiến Thanh nghe thấy câu trả lời lại bật cười, đứng thẳng dậy, đưa thuốc mỡ cho Tần Việt, nói: "Tôi đi rửa tay."
Tần Việt giơ tay nhận lấy, ánh mắt dõi theo cử động của cô ấy, đến tận cùng tầm mắt.
Rất nhanh, sau lưng vang lên tiếng nước chảy ào ào, trong trẻo, vang đội, rửa sạch ngón tay của Thẩm Kiến Thanh, đồng thời cũng xối sạch sự xao động trong tim Tần Việt.
Cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ: "Cách theo đuổi một người không nhất thiết chỉ có khiêu khích không an phận. Thẩm Kiến Thanh, chị muốn sao thì làm vậy, tôi thuận theo ý chị, chúng ta, tương lai còn dài."
...
Tiếng nước chảy tiếp tục được một nửa, giọng nói dồi dào sinh lực của Kha Lương Bình bỗng vang lên từ phía sau lưng, "Tiểu Thẩm, may mắn đấy."
Tần Việt chớp chớp mắt, suy nghĩ lại ập tới, nghe thấy Thẩm Kiến Thanh khó hiểu hỏi Kha Lương Bình, "May mắn gì ạ?"
Nhưng Kha Lương Bình chỉ cười mà không nói, lắc đầu đầy ẩn ý với cô ấy, quay người bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi đi ra nhìn thấy Tần Việt đang dựa vào tường, Kha Lương Bình nhanh chóng nháy mắt với cô, vui vẻ nói: "Ối chà, sư phụ Tiểu Thẩm, cô vẫn chưa đi à? Đợi Tiểu Thẩm hả?"
Tần Việt cong môi, cười nói: "Vâng."
"Được, được, được, nếu dạ dày không sao thì lát nữa quay lại cùng Tiểu Thẩm đi, lúc đó tôi bảo người tắt điều hòa, chúng ta bật quạt."
"Không cần phiền phức, tôi uống thêm vài ngụm canh nóng là được."
"Hahahaha được."
Kha Lương Bình chắp tay sau lưng rời đi.
Không lâu sau, Thẩm Kiến Thanh lau tay đi ra, bối rối nhìn bóng lưng ông, quay đầu hỏi Tần Việt, "Lời thầy Kha vừa nói với tôi, em nghe có hiểu là ý gì không?"
Tần Việt nói: "Không."
Bây giờ thì hay rồi, sự hiếu kỳ của Thẩm Kiến Thanh đã hoàn toàn bị khơi dậy.
Cô ấy hất tóc suy nghĩ.
Vài giây sau, vẻ mặt trầm ngâm đột nhiên chuyển thành như đối mặt với nguy hại.
"Đừng bảo là Chương Dục gây sự gì rồi nhé!"
"Tần Việt, mau quay lại!"
Tuy nhiên sự thật chứng minh, trong thời gian cô ấy đi ra ngoài, Chương Dục không làm gì cả.
9 giờ 10 phút, buổi tiệc kết thúc.
Kha Lương Bình và thư ký lâu không gặp, nói chưa hết chuyện, bèn rủ Chương Dục cùng đi dạo ở quảng trường bên cạnh.
Trước khi ra về, Thẩm Kiến Thanh bị Kha Lương Bình nhìn chằm chằm trong lúc trao đổi số điện thoại và WeChat với Chương Dục.
Thầy Vương và những người khác về thẳng khu tập thể cán bộ.
Buổi tối Trần Vi ăn no, bây giờ đang đứng ở vệ đường, thừa sống thiếu chết bá vai Thẩm Kiến Thanh, hỏi Tần Việt, "Sư phụ Tần, lát nữa cô về thế nào?"
"Tôi gọi xe cho em." Thẩm Kiến Thanh giành nói trước.
Hôm nay cô ấy uống rượu, không thể đưa Tần Việt về được.
Để cô ấy tự ngồi xe vậy, nhưng lại nghĩ đến dạ dày cô buổi tối khó chịu, lo rung lắc trong xe lâu quá sẽ nôn.
Cô mà nôn thì sắc mặt sẽ tái nhợt đến thảm không nỡ nhìn.
Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Kiến Thanh vẫn cảm thấy xe riêng [1] đáng tin cậy hơn.
[1]
Xe riêng
: Phương tiện vận hành có giấy phép hoạt động hợp pháp được các nền tảng gọi xe và chính phủ đồng chứng nhận và được sử dụng để vận tải hành khách
Nhưng Tần Việt nói: "Không cần, ở đây có tàu điện ngầm chạy thẳng."
Thẩm Kiến Thanh cau mày, suy nghĩ lại, xe riêng có ổn thỏa đến mấy cũng sẽ bị tình hình giao thông ảnh hưởng, khó tránh khỏi phanh gấp, tàu điện ngầm khi dừng khá êm, tốc độ cũng nhanh, duyệt.
"Vậy tôi đưa em đến ga tàu điện ngầm." Thẩm Kiến Thanh nói.
Ánh mắt Tần Việt hướng về phía Trần Vi, nói: "Không sao, ga tàu điện ngầm không xa, chị đi với cô Trần đi, cô ấy có vẻ cần người đưa đón hơn tôi."
Trần Vi gật đầu lia lịa, "Đúng, đúng, lỡ dạ dày tôi có nổ tung thì ít nhất cũng có người giúp một tay."
Thẩm Kiến Thanh chỉ muốn nói: "Cô buồn nôn à?"
Trần Vi: "Ừ."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Thẩm Kiến Thanh dằn xuống cơn kích động muốn ném Trần Vi vào thùng rác, nói với Tần Việt: "Về đến nhà thì nhanh sửa điện thoại đi, thời buổi này hỏng điện thoại là trực tiếp mất liên lạc luôn đấy." Hại cô ấy buổi chiều lo bò trắng răng, mất cả chì lẫn chài.
Tần Việt giơ tay xoa mũi, nói: "Được."
"Vậy tôi đi trước. Tạm biệt cô Trần." Tần Việt nói với Trần Vi.
Trần Vi gật đầu như giã tỏi, "Được, được, tạm biệt."
Người trên đường đông đúc, Tần Việt quay đi chưa được mấy giây đã hòa vào sắc đêm.
Trần Vi xoa bụng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh vẫn đang chăm chú về phía trước, nói: "Cô biết biểu cảm lúc này của cô là như thế nào không?"
Thẩm Kiến Thanh thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía khu tập thể cán bộ, "Biểu cảm mà cô không thể có được."
Trần Vi "chậc" một tiếng, vừa đi vừa nói: "Lưu luyến bịn rịn, biểu cảm ý xì đúc video bạn học chồng tôi quay cảnh anh ấy đưa tôi đến bến xe."
"Ôi, sao cô lại là nữ chứ? Nếu không bây giờ tôi đã được vào nhóm khoe rằng tôi đã trông thấy cô Thẩm độc thân vui tính sa vào lưới tình, rồi kể cho bọn họ biết vẻ mặt của cô Thẩm lưu luyến biết bao khi nhìn bạn gái rời đi rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, quá đáng tiếc." Trần Vi lắc đầu, thở dài, ngẩng đầu thấy Thẩm Kiến Thanh đang bước nhanh ở phía trước, Thẩm Kiến Thanh dáng người thẳng tắp, đoan trang, cô nàng vỗ tay, đột nhiên nảy ra ý tưởng, "Hay là cô đi chuyển giới đi?"
Thẩm Kiến Thanh cười, "Không biết nói chuyện xin hãy ngậm miệng."
Trần Vi nheo mắt, "Cô dám nói lúc sư phụ Tần rời đi, cô không hề lưu luyến, bịn rịn không?"
"Không," Thẩm Kiến Thanh không cần phải suy nghĩ, "Nhưng đó chỉ là lo lắng thôi, cách chín tầm đại bác với những gì cô vừa nói."
"Vậy hả?" Trần Vi hoài nghi, "Sư phụ Tần là người trưởng thành, trong lúc đông đúc nhất, đi tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố về nhà, có điểm nào đáng lo?"
Thẩm Kiến Thanh thở dài, "Trần Vi, lương tâm của cô bị chó ăn rồi."
"Này, này, này, công kích cá nhân là quá đáng à nha."
"Nói thật làm sao gọi là công kích cá nhân được?"
Thẩm Kiến Thanh như phủi bụi, gạt cái tay Trần Vi đột nhiên đặt lên vai mình vì không đi nổi, nói: "Dạ dày của Tần Việt mỏng manh như thế nào, cô không thấy sao? Trước đây cô ấy uống thuốc trong phòng thí nghiệm, hôm nay ngồi điều hòa lại không chịu được, nào, cô nói đi, với tình trạng của cô ấy, tôi có thể yên tâm cô ấy chen chúc một mình trong tàu điện ngầm không? Đây là nơi sầm uất nhất trung tâm thành phố, khỏi cần tôi phải nói lượng người đi tàu điện ngầm nhiều như thế nào, cô có biết nhà cô ấy cách đây bao xa không?"
Trần Vi lắc đầu.
Thẩm Kiến Thanh trầm giọng, nói: "Nửa thành phố."
Quãng đường xa như vậy, một mình Tần Việt đã không quản ngại mưa nắng đi đi lại lại suốt hơn 2 năm, vậy mà hôm nay cô ấy mới biết chuyện này lần đầu tiên.