Chương 1: Án Mất Tích
NĐ : Ngày...tháng..năm...
Người m·ất t·ích tên gọi là Phạm Thị Hồng, sinh viên năm nhất một trường đại học tại thành phố.
Người báo án là bạn cùng phòng trọ tên Nguyễn Thị Ánh, là sinh viên cùng trường cũng như cùng lớp, có quan hệ rất tốt với người m·ất t·ích.
Đã qua mười ngày kể từ ngày báo án, vẫn chưa có bất cứ thông tin gì về n·ạn n·hân. Gia đình n·ạn n·hân cũng đã phản ứng với công an nhiều lần khi đã rất lâu rồi mà không hề có thông tin.
Đội điều tra đã mấy ngày không ăn không ngủ, tiến hành giá·m s·át tất cả các camera giá·m s·át gần khu vực phòng trọ. Nhưng ngoài hình ảnh duy nhất ở chiếc camera lắp ở đầu khu trọ có ghi lại được hình ảnh đối tượng ủ rũ bước ra ngoài thì sau đó đối tượng dường như bốc hơi khỏi nhân gian.
Tất cả các thiết bị giá·m s·át quanh khu vực đó đều không có bất kỳ hình ảnh nào liên quan tới cô gái m·ất t·ích.
Vì là dân quê lên tỉnh, lại thêm tính cách khó gần theo như lời kể của người quen nên hầu như cô gái không có quan hệ xã giao gì bên ngoài. Trừ đi học và về nhà, dường như đối tượng đều không đi đâu khác.
- Văn phòng Đội Cảnh Sát Hình Sự Tỉnh -
Trên màn hình là hình ảnh của Nguyễn Thị Hồng cùng các tư liệu liên quan như nhân thân, tính cách, các mối quan hệ...
Rõ ràng là đám người trong này đã thảo luận rất lâu, nhưng dường như cục diện lại một lần nữa lâm vào bế tắc, tất cả các ý kiến được đưa ra đều lâm vào ngõ cụt.
Bầu không khí dần lâm vào yên lặng, cảm giác ngột ngạt phủ kín căn phòng.
" Sếp Minh, hay là dựa theo án m·ất t·ích tới tiến hành xử lý" âm thanh được phát ra từ phó đội chuyên án Vũ Văn Thanh.
Trần đội trưởng tên đầy đủ là Trần Quang Minh, vốn là thành viên đội điều tra chuyên án tại trung ương nhưng sau đó được điều chuyển về tỉnh NĐ thăng chức làm đội trưởng đội điều tra chuyên án tại tỉnh.
Nghe được lời của Vũ Văn Thanh, Trần Quang Minh lắc đầu.
"Không được, bản án này còn rất nhiều điều đáng ngờ."
Đám người nhìn nhau không rõ, có điểm đáng ngờ?
Là đi chơi quên lối về, hay giận dỗi với bạn bè mà bỏ đi?
Trần Quang Minh nói xong liền quay qua một cô gái ngồi trong góc vẫn im lặng từ nãy giờ.
Cô gái này tên Minh Nghi, là chủ nhiệm pháp y tại đồn cảnh sát tỉnh, là du học sinh nên rất tài giỏi, sức quan sát hết sức tỉ mỉ, vài năm gần đây đã giúp ban chuyên án phá không ít vụ án khó khăn.
Tuy là phụ nữ, tuổi tác cũng không lớn lắm nhưng vì năng lực làm việc xuất sắc nên mọi người trong tổ chuyên án cũng đều rất tin phục.
Nhận được ra hiệu từ Trần Quang Minh, Minh Nghi từ tốn đứng dậy, đi lên bảng thông tin nhìn đám người ngồi dưới nói: “Vụ án này, khả năng cao không chỉ đơn giản là án m·ất t·ích.”
“Trước hết xét theo quan hệ của Nguyễn Thị Hồng, căn cứ vào những gì chúng ta điều tra được thì vòng bạn bè của Nguyễn Thị Hồng vẫn tương đối phức tạp, hơn nữa tại trong mắt những người quen biết, cô gái này vẫn tương đối xấu miệng.
“ Thêm nữa, theo thông tin mới nhận được thì dù khá kín tiếng, nhưng Nguyễn Thị Hồng lại có khá nhiều người đàn ông theo đuổi, trong đó cố chấp nhất là hắn.”
Nói đến đây, Minh Nghi chỉ vào màn hình.
Màn hình chuyển qua hình ảnh một người đàn ông, kèm theo thông tin.
Trần Đồng, quản lý tại một quán Bar cũng là nơi Nguyễn Thị Hồng mới đi làm thêm gần đây.
Minh Nghi tiếp tục: “ Trần Đồng, 35 tuổi, đã có gia đình, từng có hành vi q·uấy r·ối đối với Nguyễn Thị Hồng không chỉ một lần, lần gần nhất theo như điều tra thì là ngay trước một ngày khi Nguyễn Thị Hồng m·ất t·ích.
“ Thêm một điều rất đáng nghi ngờ nữa là Nguyễn Thị Ánh sau khi Hồng m·ất t·ích một tuần mới báo án, thời gian dài như vậy khiến tôi thấy có chút kì lạ.”
“Không phải chuyện này Nguyễn Thị Ánh đã giải thích rồi sao, vì Nguyễn Thị Hồng rất khó nói chuyện, thi thoảng Hồng về quê cũng phải mấy ngày mới trở lại, cho tới khi gọi điện không được nên Ánh mới nghi ngờ rồi tiến hành báo công an.” Nghe được Minh Nghi trình bày, Vũ Văn Thanh liền hỏi ngược lại.
“ Hơn nữa qua điều tra, đúng là Nguyễn Thị Hồng thường hay về nhà khá lâu, thời gian cũng đều hơn 4,5 ngày. Nên việc báo án muộn không phải rất bình thường hay sao?”
Minh Nghi gật đầu, tất cả điều Vũ Văn Thanh nói đều chính xác, nhưng mà dù sao hai người là bạn thân, lại ở chung phòng đã lâu, chả lẽ trong thời gian đối phương về quê thì Ánh lại không có gọi điện hỏi thăm gì hay sao?
Bất kỳ điều gì khả nghi, Minh Nghi đều sẽ không bỏ qua.
Đội trưởng Trần xen vào hỏi: “Mọi người cảm thấy Nguyễn Thị Hồng là người như thế nào?”
Lời vừa ra, mọi người đều nhún vai, lắc đầu biểu thị vốn không quan tâm.
Căn cứ Nguyễn Thị Ánh lời khai, Hồng tuy rất ít ra ngoài nhưng mỗi lần ra ngoài đều ăn mặc, trang điểm hết sức lộng lẫy, lại thêm gương mặt thanh tú vốn khá ưa nhìn, cho nên rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của những kẻ côn đồ muốn làm loạn.
Tới đây, Vũ Văn Thanh tựa như nghĩ tới điều gì: “ Ý đội trưởng là Nguyễn thị Hồng không phải m·ất t·ích, mà là bị…ngộ hại?”
Minh Nghi lên tiếng: “ Không bài trừ khả năng này, dù sao Nguyễn Thị Hồng cô gái này, tương đối phức tạp.”
Đám người trầm tư như nhận đồng với ý kiến này.
Nhưng đây chỉ là ngờ tới, sống phải thấy người, c·hết phải thấy xác.
Coi như Nguyễn Thị Hồng đã b·ị s·át h·ại, nhưng nếu không tìm được t·hi t·hể thì cũng không thể tiếp tục tiến hành điều tra. Không biết thời gian c·hết, nguyên nhân t·ử v·ong, cũng không biết địa điểm gây án.
Căn bản không có phương hướng để tiếp tục điều tra.
Minh Nghi cũng cau mày, vụ án không có chút manh mối, cũng không có gì tiến triển sau vài ngày, làm cô tương đối bực bội khó chịu.
Trong phòng họp một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông đi đến.
Đám người nhìn ra cửa, nhận ra người đàn ông, đội trưởng Trần lên tiếng.
“ Bác Chu, sao bác lại vào đây, chúng cháu đang họp.”
Bác Chu vốn là bảo vệ của đồn công an, từ từ đi vào trên tay cầm một phong bì, để phong bì trên tay xuống trước mặt Trần Quang Minh, bác Chu chậm rãi nói.
“ Lúc nãy lúc tôi đang gác, thì thấy có một cậu thanh niên đeo khẩu trang đi tới, đưa cho tôi một phong bì kêu giao cho đội chuyên án, nói là thứ bên trong có lẽ sẽ giúp được các cậu.”
“ Vốn tôi muốn giữ lại người thanh niên kia, nhưng chỉ loáng một cái cậu ta liền đi đâu mất, không tìm được nên tôi đành mang phong bì lên cho mọi người xem thế nào.”
“Thế mọi người tiếp tục, tôi về làm việc tiếp.”
Nghi ngờ nhìn về tấm phong bì trên bàn, là một phong bì trắng như bình thường, chỉ khác là ở phần mép gấp có in một kí tự khá kì lạ.
Thận trọng mở ra phong bì, bên trong chỉ là một tờ giấy. Nhưng khi thấy những gì được viết trên đó, đội trưởng Trần bỗng bàn tay siết chặt lại, mắt trợn trừng, gân xanh nổi đầy trên trán.
Ai nhìn cũng biết Trần Quang Minh đang kìm nén phẫn nộ tới cỡ nào.
Tất cả phòng họp đều hướng ánh mắt chờ đợi câu trả lời từ Trần Quang Minh.
Nhận thấy biểu hiện bản thân không quá thích hợp, Trần Quang Minh hít thở sâu một hơi lấy lại sự bình tĩnh.
Sau đó dưới ánh mắt nghi ngờ của đám người, lấy ra thiết bị chuyên dụng Trần Quang Minh chiếu nội dung bức thư lên trên màn hình dưới ánh mắt chờ mong của cả phòng.
“Rầm..” tiếng đập bàn chát chúa vang lên trong phòng họp vốn đang ngột ngạt, nhưng dường như không ai để ý bởi hiện tại tất cả đều đang nghiến răng trợn trừng mắt nhìn vào nội dung bức thư.
“ Không thể nào! Sao có thể có chuyện như thế được? Người viết những thứ này là ai? Tại sao hắn lại viết ra những điều này? Giả! Tất cả đều vớ vẩn!” đội phó Vũ Văn Thanh không kìm nén được mà hét lớn.
Minh Nghi lúc này vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng nếu để ý kĩ, vẫn có thể thấy vẻ phẫn nộ hiện lên trong ánh mắt cô. “ Không thể bài trừ khả năng này, chúng ta đã lâm vào bế tắc quá lâu, hiện tại mọi thông tin dù cho có vô lí thế nào đi nữa cũng đều đại diện cho một phương hướng điều tra. Thà tin lầm còn hơn bỏ sót!”
“ Việc bây giờ là cấp tốc tìm thấy người thanh niên gửi bức thư, những thứ hắn viết đầy đủ để ta đưa hắn ta vào diện tình nghi của vụ án lần này rồi.”
Nhìn vẻ nổi giận của mọi người lúc này Trần Quang Minh lên tiếng.
“ Tất cả bình tĩnh, đều là nhân viên điều tra án mà dễ mất bình tĩnh vậy còn ra thể thống gì, nhất là cậu đấy Thanh, trong mọi tình huống đều phải tỉnh táo cho tôi, rõ chưa?”
“Còn về Minh Nghi, những điều đồng chí vừa nói rất hợp lý, nhưng trong trường hợp này lại có thể sẽ không đúng.”
“Tại sao, Đội trưởng Trần? Việc nghi ngờ không phải rất hiển nhiên sao?” Minh Nghi không kìm được mà thắc mắc. cả phòng họp cũng đều nhìn về Trần Quang Minh chờ đợi câu trả lời.
“ Bởi vì người thanh niên kia, là… Quang Đăng! ”