Chương 10: Kinh Dị Hiện Trường
Trải qua được Minh Nghi liên tục trấn an, Linh Đan lúc này cũng đã có vẻ hơi lấy lại được bình tĩnh. Uống một vài hớp nước được Minh Nghi đưa, Linh Đan cũng đã ngừng khóc tuy nhiên thi thoảng vẫn nấc lên như thể đang cố gắng kìm nén.
Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Linh Đan đã tạm thời an ổn, lúc này Quang Đăng mới lên tiếng:" Linh Đan đúng không, chị không sao chứ, hay là đừng tới hiện trường?"
Mới chỉ nghe tin mà Linh Đan đã biểu hiện như thế này, thì không biết nếu nhìn thấy h·iện t·rường v·ụ á·n cô sẽ còn kích động tới mực nào, nhìn cô gái nhỏ nhắn kia ai cũng sẽ đều lo lắng chuyện tương tự.
"Không, tôi muốn tới, tôi muốn xem ai là người g·iết Chi, tôi phải chứng kiến hắn bị đưa ra trước ánh sáng!" Tuy giọng nói có hơi yếu ớt, nhưng có thể nghe được sự kiên định trong đó.
Nghe vậy, Quang Đăng cũng không có phản đối.
" Chị có biết trước đó đã xảy ra chuyện gì không?" Quang Đăng đặt câu hỏi.
"Mọi chuyện trước đó không có gì lạ cả, trước đó Chi có nói với mình việc tối nay có tụ tập với đám bạn học đại học, chuyện này rất bình thường nên mình cũng không quan tâm, cho tới khi Phong gọi điện cho mình báo Chi bị người g·iết c·hết tại khách sạn nơi cả nhóm đang chơi đùa."
" Phong? Người này là ai?" Quang Đăng tiếp tục hỏi.
"Người yêu của Chi, hai người quen nhau từ hồi học đại học tới bây giờ" Minh Nghi thay Linh Đan trả lời, ngày trước do ở cùng khu nhà nên cả đám coi như cũng có quen biết.
"Ngoài việc báo tin, người tên Phong đó có nói gì với chị nữa không?"
"Lúc đó mình chỉ nhớ là Phong kêu khi mọi người đang uống rượu thì bỗng Chi kêu mệt trở về phòng rồi bị g·iết" Linh Đan yếu ớt đáp lại.
Nghe vậy Quang Đăng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu Quang Đăng.
Uống rượu về rồi bị g·iết? Đơn giản như vây?
Khách sạn bây giờ đều có thẻ phòng, h·ung t·hủ làm cách nào để vào phòng thực hiện tội ác?
Vụ án này có quan hệ gì tới người tên Phong kia không? Dù sao anh ta là người báo án.
.....
Tuy còn nhiều nghi vấn, nhưng thấy tình trạng của Linh Đan như vậy, hắn cũng không hỏi gì thêm, bởi bây giờ có hỏi thì chưa chắc cô đã nhớ thêm được điều gì.
20 phút sau, chiếc xe đã dừng lại trước cửa khách sạn, đúng lúc xe cảnh sát cũng vừa tới.
" Đăng và Nghi đấy à! Giám đốc Thạch, chú sao cũng ở đây?" Trần Quang Minh xuống xe trông thấy đám người liền bước tới.
"Cái này không quan trọng, trước mắt là phải tiến tới h·iện t·rường v·ụ á·n đã" Nguyễn Văn Thạch từ tốn lên tiếng.
"Phong à, mình đến rồi, cậu đang ở đâu vậy? Tầng 5? Được rồi, Minh Nghi cũng tới, cậu ấy bảo cậu đừng đi đâu cả, phải giữ hiện trường chờ mọi người lên." Linh Đan cúp điện thoại ánh mắt nhìn về phía mọi người.
"Được rồi, phong toả tầng 5 lại, Cảnh, cậu dưới này kiểm soát không để ai lên trên đó, rõ chưa?"
Nói xong đám người bước vào trong khách sạn, trong thang máy Minh Nghi hỏi:" Có cần thiết phải phong toả cả khách sạn lại không?"
"Không cần đâu, nếu h·ung t·hủ muốn trốn thì hiện tại đã sớm chạy mất. Còn nếu hắn không muốn đi thì không phong toả hắn cũng sẽ ở lại." Quang Đăng bên cạnh bình tĩnh.
Đúng vậy, từ lúc nhận được thông tin tới bây giờ đã qua gần 30p, nếu h·ung t·hủ muốn chạy trốn thì cũng đã sớm chạy, có phong toả cũng vô dụng.
"Ting.."
Thang máy mở cửa, đám người bước ra ngoài, hành lang bây giờ đã đứng đầy người đang bàn tán xôn xao bởi thực sự không phải ai cũng từng thấy án mạng trực tiếp thế này.
"Cảnh sát tới, tránh ra cho các đồng chí ấy vào!"
Một giọng nói không biết của ai vang lên thu hút sự chú ý của đám người trong hành lang. Khi thấy đích xác là cảnh sat đang đi tới thì tất cả đều hết sức phối hợp dạt ra hai bên nhường đường cho đám người Quang Đăng bước vào.
Tới nơi, Trần Quang Minh nhanh chóng ra lệnh căng dây cảnh báo, đồng thời xua tan đám người tránh cho có sự việc phát sinh.
Mặc dù hết sức tò mò nhưng cũng không ai dám chống đối, tất cả đều quay trở lại phòng của mình, nhiều người khi đi còn không chịu nổi tò mò mà ngoái lại nhìn lần cuối.
Bước vào căn phòng, gương mặt Quang Đăng bỗng ngưng kết.
Hiện trường quá mức ác liệt, khắp nơi đều là v·ết m·áu vương vãi bắn tung toé lên khắp các món đồ đạc, có thể thấy rõ v·ết m·áu bị kéo lê trải dài từ phòng khách tới phòng tắm. Một màu đỏ tươi trải kín cả căn phòng.
Mọi người đều sững sờ nhìn khung cảnh trước mắt, Linh Đan chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lăn ra ngất lịm, đám người phải nhanh chóng đưa cô ra bên ngoài sơ cứu.
Kể cả đám người Trần Quang Minh, Minh Nghi lẫn Nguyễn Văn Thạch đều phải hít một hơi khí lạnh.
Nhưng điều khiến mọi người lạnh hết cả sống lưng là hiện trạng của t·hi t·hể.
Trên thân ngập trán máu tươi, rất nhiều vết đâm có thể thấy rõ trải rộng khắp cơ thể, phần cổ bị một nhát rạch chí mạng khiến cả phần cổ như bị mở phanh ra.
Nhưng đây không phải chủ yếu nhất.
Thứ làm mọi người sợ hãi đó là khuôn mặt của n·ạn n·hân.
Khuôn miệng bị vật sắc nhọn rạch dài từ khoé miệng tới tận hai bên mang tai, khiến khuôn mặt như đang mỉm cười, một nụ cười hết sức quỷ dị.
Hình ảnh thật dễ dàng khiến người ta sinh ra ám ảnh bởi nó quá huyết tinh, kinh hãi.
" Đây!...Cái này...!"
Với kinh nghiệm pháp y phong phú, Minh Nghi cũng không nhịn được mà run rẩy.
Cũng không phải vì sợ, mà chỉ là bản thân cô chưa từng thấy tình huống tương tự, thêm cả n·ạn n·hân cũng coi như là có quen biết, tất cả làm Minh Nghi có hơi chút mất bĩnh tĩnh.
Đã g·iết người lại còn rạch mặt, chưa kể quá nhiều nhát đâm chém, phải thù hận bao lớn hay h·ung t·hủ phải biến thái cỡ nào mới có thể gây ra chuyện như thế này.
Trần Quang Minh cũng hít sâu một hơi lấy lại bĩnh tĩnh. Vũ Văn Thanh bên cạnh lúc này đã phải chống tay vào mép tường, tuy cố biểu hiện bình tĩnh nhưng yết hầu liên tục nuốt nước bọt cho thấy anh ta cũng không có bình tĩnh như vậy.
" Bắt đầu điều tra!" Trần Quang Minh lên tiếng.
Mọi người nghe vậy cũng gật đầu, bắt đầu đeo bao tay cũng như bao giầy, khẩu trang bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong căn phòng.
Nguyễn Văn Thanh lúc này đã đi ra ngoài, đứng cạnh Phong còn đang đờ đẫn. Ông không tham dự việc điều tra, chỉ là muốn quan sát biểu hiện của Quang Đăng nên mới đi theo. Trong tình huống đột phát là lúc dễ nhất để đánh giá phẩm chất của một con người.
Mọi người bắt đầu tản ra tỉ mỉ tìm kiếm mọi ngóc ngách.
Lúc này Quang Đăng tiến gần về phía cái xác, ngồi xổm xuống cúi mặt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tử thi đáng sợ đang "nhoẻn miệng cười"
Hai mắt trợn to cộng thêm "nụ cười" quỷ dị, dưới loại tình huống kinh hãi này mà Quang Đăng còn dám dí sát mặt mình vào mặt tử thi, có thể thấy tố chất tâm lĩ của hắn vững vàng tới mức nào.
Để mà nói thì đám người Minh, Thanh, Nghi cũng có thể làm tương tự nhưng dù sao tâm lý cũng sẽ có chút run rẩy chứ hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh tới đáng sợ như Quang Đăng.
Biểu hiện của hắn đơn giản cứ như đây là một...thói quen. Thật giống như hắn đã từng nhìn thấy thứ còn đáng sợ hơn đây gấp nhiều lần vậy.
Minh Nghi lúc này cũng đã mặc trang phục đi tới, kéo Quang Đăng ra:" Cẩn thận phá hư hiện trường, t·hi t·hể chưa đủ kinh dị đâu mà cậu còn tỉ mỉ quan sát gần như thế, hay là cậu có đam mê đặc biệt à?"
Nói xong cũng không để ý, Minh Nghi mở hộp dụng cụ chuyên môn ra bắt đầu khám nghiệm sơ bộ.
Không ai để ý tới đôi mắt của Quang Đăng lúc này, hai tròng đen trong đôi mắt hiện tại đã chuyển qua màu xám nhạt khiến đôi mắt của hắn trở nên hét sức quỷ dị. Quang Đăng lúc này tuy đã đứng dậy nhưng đôi mắt hắn vẫn nhìn chăm chăm vào đôi mắt đang trợn to của t·hi t·hể.
Hắn có thể đọc được rất nhiều thông tin từ trong đó: Hoảng loạn, sợ hãi, nghi hoặc...
"Nghi hoặc?"
Quang Đăng có hơi ngạc nhiên, tại sao hắn lại có thể cảm nhận được những thứ này? Có phải hay không con mắt của hắn lại dị biến?
Từ sau khi phá được vụ án lần trước hắn đã luôn cảm thấy bản thân có cái gì đó thay đổi, nhưng hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Bỏ qua chuyện này, chỉ là tại sao trong ánh mắt n·gười c·hết lại có vẻ nghi hoặc?
Có phải hay không bản thân n·ạn n·hân cũng không thể ngờ tới h·ung t·hủ sẽ ra tay g·iết chính mình?