Chuong 12: Thông Tin Mới
Chuơng 12: Thông Tin Mới
Bỗng nhiên như nhớ lại điều gì, Quang Đăng quay qua hỏi Vũ Văn Thanh đang ngồi bên cạnh.
"Anh đã kiểm tra camera tại tầng 5 chưa?"
Đột nhiên nghe Quang Đăng đặt câu hỏi, Vũ Văn Thanh liền giật mình rồi vẻ mặt bỗng nghiêm túc:" Đúng rồi, Camera tầng 5 góc quay rất kì lạ, giống như có người nào đó cố tình bẻ đi hướng khác vậy."
Ánh mắt Quang Đăng khẽ động.
Làm chuyện thế này, có khả năng rất lớn là h·ung t·hủ, có lẽ còn có dự mưu từ trước.
Trước mắt cũng chỉ có bằng đó thông tin, cũng đành phải đợi sau khi có kết quả kiểm tra hiện trường xem có thể có phát hiện gì mới hay không.
Minh Nghi chuyên môn hẳn là rất vững vàng, bằng đấy tuổi đã nắm chức cao lại được mọi người tin tưởng như vậy nên chắc để cô nghiệm thi hẳn sẽ không có vấn đề.
Một lúc sau, Minh Nghi bước từ trong phòng hiện trường ra, lấy xuống khẩu trang cũng như bao tay rồi đi về phía hai người.
" Thời gian t·ử v·ong xác định tại buổi chiều trên dưới 15h, n·gười c·hết b·ị đ·âm xuyên phổi cùng nhiều vết đâm khác nhưng không chí mạng. Vết thương chí mạng là vết cắt ở cổ, trực tiếp cắt đứt khí quản."
"Đây là hung khí."
Nói xong đồng thời Minh Nghi giơ ra chiếc túi cầm trên tay. Bên trong là một con dao rất bén, con dao này nhìn rất tinh xảo, nhìn qua đã biết không phải loại bình thường, không biết vì sao h·ung t·hủ lại để lại con dao mà không phi tang.
"Có vân tay hay dấu vết gì không?" Quang Đăng sớm từ lúc vào trong phòng đã phát hiện ra con dao gây án, nhưng hắn không lên tiếng bởi thể nào người khác cũng phát hiện ra, hắn cũng không quá muốn rêu rao, chỉ trừ khi cảnh sát lâm vào bế tắc thì hắn mới bất đắc dĩ dùng tới khả năng của mình.
Minh Nghi nghe vậy liền lắc đầu:" Hiện trường không phát hiện được dấu vết gì cả."
"Xem ra h·ung t·hủ cũng không phải người bình thường, hoặc là không phải lần đầu gây án, rất có thể có tiền án, bởi người thường khó có thể cẩn thận phản trinh sát như vậy được." Vũ Văn Thanh lúc này lên tiếng.
Hai người còn lại cũng gật đầu ra vẻ đồng tình.
"Còn điều gì khác lạ không?"Quang Đăng hỏi. Trên đời này vốn không có hoàn mỹ phạm tội, không có dấu tay dấu chân cũng không phải lạ lùng gì, nhưng chỉ cần đã làm liền chắc chắn có thiếu sót.
Minh Nghi ngần ngừ một thoáng:" Căn cứ quan sát, tôi đoán rằng có thể h·ung t·hủ là lần đầu gây án."
"Ồ, sao chị lại nghĩ thế?" Quang Đăng khoé miệng khẽ nhếch, từ lúc quan sát t·hi t·hể hắn đã sớm đoán được điều này, chỉ là bản thân hắn cũng ôm tâm lý muốn thử xem khả năng của Minh Nghi tới đâu. Bây giờ xem ra cô cũng không làm cho hắn thất vọng.
Minh Nghi tiếp tục:"Đầu tiên là v·ết t·hương ở ngực b·ị đ·âm chếch từ trên xuống, chứng tỏ h·ung t·hủ cầm ngược dao chứ không phải đâm thẳng trực diện. Nhưng kì lạ là vết dao lại nằm ngang chứ không nằm dọc theo thường thức, chứng tỏ lúc gây án h·ung t·hủ cũng rất khẩn trương, ngay cả dao đều cầm không chuẩn."
"Tiếp nữa là v·ết t·hương trên cổ, nhìn sơ qua thì không có vấn đề, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát kĩ có thể thấy có tới tận ba bốn vết cắt. Có lẽ h·ung t·hủ sợ n·ạn n·hân không c·hết nên mới cứa thêm vài lần, như thế mới khiến v·ết t·hương mở rộng ra như vậy.
"Còn về vết rạch trên miệng là sau khi n·ạn n·hân đ·ã c·hết triệt để h·ung t·hủ mới rạch ra, vì sao lại như vậy tôi cũng không đoán được."
"Từ những điều ấy, nên tôi đoán đây là lần đầu h·ung t·hủ gây án, hơn thế nữa lúc gây án có vẻ h·ung t·hủ còn khá hoảng loạn, thậm chí có cảm giác như bị ép đến bất đắc dĩ mới làm như vậy."
Trần Quang Minh cũng đã đứng đó từ bao giờ, nghe xong Minh Nghi trình bày cũng nói tiếp vào.
"Nạn nhân bị mất hết tài sản bao gồm điện thoại và 5tr tiền mặt, điều này được Phong chồng sắp cưới của n·ạn n·hân xác nhận qua."
"Giết người c·ướp c·ủa?"
"Có khả năng!"
Nghe mấy người nói chuyện, Quang Đăng như có điều suy nghĩ.
Hắn cảm thấy vụ án lần này nhìn thế nào cũng giống như g·iết người có dự mưu chứ hoàn toàn không phải là hành động bộc phát g·iết người c·ướp c·ủa đơn giản như vậy.
Nhất là khi nhớ về ánh mắt đó, suy nghĩ này càng quanh quẩn trong đầu hắn, không vung đi được.
Thấy mọi người không ai có ý kiến gì nữa, Trần Quang Minh lên tiếng.
"Thôi! Dọn dẹp hiện trường, đem vật chứng mang đi, hình ảnh quan sát xung quanh cũng đem về. trở lại cơ quan rồi chúng ta bàn lại."
"Rõ!"
Minh Nghi cùng Vũ Văn Thanh nghe lệnh liền đi bắt đầu công việc, chỉ còn Quang Đăng vẫn ngồi lại đó.
"Haizz, xem ra đêm nay lại phải thức đêm rồi!" Nói đoạn Quang Đăng liền vươn vai duỗi người đi xuống bãi để xe của khách sạn.
Chỉ là khi xuống đến nơi, thấy bố của Minh Nghi vẫn còn đợi bên dưới, hắn liền ngạc nhiên đi lại hỏi:" Chú vẫn còn ở đây ạ, cháu cứ nghĩ chú về trước rồi. Chú thông cảm, sự việc đột xuất bọn cháu không để ý được nhiều, lại bắt chú phải đợi thế này, ngại quá!"
"Không sao, gặp chuyện bất biến. Tốt lắm! Hẳn là bây giờ hai đứa phải về trụ sở tiếp tục điều tra hả? Để chú tự bắt xe về, hai đứa không cần quan tâm. Quan trọng bây giờ là phải sớm tìm ra h·ung t·hủ. Cố lên!" Nói xong liền quay người đi ra ngoài.
Quang Đăng thấy vậy liền nói với ra:" Vâng, vậy lần tới cháu xin phép được tạ lỗi sau ạ."
------
Trên chiếc Audi trắng, cả hai đều im lặng suốt từ khách sạn cho tới bây giờ, những tưởng không khí ảm đạm này sẽ kéo dài cho tới khi quay trở lại cơ quan, nhưng đột nhiên Minh Nghi lên tiếng.
"Cậu biết pháp y chúng tôi sợ nhất điều gì không?"
Không đợi đáp lời cô lại nói tiếp:"Chúng tôi không sợ những xác c·hết khó coi, cũng không sợ khó sợ khổ, nhưng chúng tôi sợ chính là phải tự tay giải phẫu cơ thể của người quen hoặc đồng nghiệp. Bởi mỗi lần như vậy, tôi lại nghĩ tới không biết có khi nào chính bản thân mình sẽ phải nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo đó hay không?"
"Cậu nói xem, tại sao con người lại yếu ớt đến như vậy....Đang yên đang lành, nói c·hết liền c·hết..."
Tuy không đến mức quá thân thiết, nhưng c·ái c·hết của Thanh Chi xác thực cũng tạo ra cho Minh Nghi một đả kích nhất định, đồng thười trong thâm tâm cô cũng là có chút sợ hãi.
Quang Đăng nghe vậy liền thở dài:" Trên đời nãy vốn không chỉ có ánh sáng, cũng sẽ không thiếu đi bóng tối. Nhưng chị phải tin tưởng rằng, chĩnh nghĩa sẽ luôn luôn tồn tại tới cuối cùng." Vì con mắt khác biệt Quang Đăng đã chứng kiến rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả c·ái c·hết. Hắn đã thấy quá nhiều người có nội tâm âm u tới cùng cực.
Người khác hắn không biết, nhưng nếu bản thân hắn bắt gặp, hắn liền sẽ tiếp lấy mà không để bóng tối kéo dài.
"Đúng vậy, ta là cảnh sát. Nếu chúng ta còn không tin tưởng thì ai sẽ là người giữ gìn hoà bình chứ." Nói vậy, Minh Nghi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Minh Nghi, chị có biết gì về hoàn cảnh của Thanh Chi hay không?"
"Đích thực là có biết một chút, Thanh Chi vốn nhà ở nông thôn, nhưng khi học tới cấp ba thì bố mẹ cô ấy chuyển lên Thành phố để làm ăn, cô ấy cũng đi theo nhập học trên này, vì thế chúng tôi cũng có quen biết."
"Tuy rằng ở nông thôn lên tỉnh nhưng thành tích học tập của cô ấy liền rất đáng nể, sau này còn thi đậu đại học nổi tiếng. Lúc đó tôi cũng bắt đầu đi du học nên chuyện về sau tôi không rõ ràng. Nếu cậu muốn biết thì để tôi gọi cho Linh Đan, hai người vốn rất thân thiết từ khi học cấp ba cho tới tận sau này."
"Được, vậy chị gọi đi, tôi muốn biết thêm vài thứ."
"tút tút tút.... Alo, Minh Nghi! Chuyện thế nào rồi? Đã tìm ra h·ung t·hủ s·át h·ại Thanh Chi chưa?" giọng Linh Đan gấp gáp vang lên từ trong điện thoại.
"Chưa! Tớ gọi là có vài chuyện muốn hỏi cậu, chuyện này rất cần thiết để chúng tớ điều tra, cậu trả lời cẩn thận nhé!" nói xong liền mở loa ngoài đưa cho Quang Đăng.
" Chào chị, tôi là Quang Đăng, chị có thể kể lại cho tôi về cuộc sống của Thanh Chi từ khi lên đại học cho tới bây giờ như thế nào không?"
"Chuyện này thì tôi biết rất rõ, từ khi lên Đại học hai chúng tôi cũng ở cùng nhau, mọi việc cũng bình thường như trước đó, cô ấy vẫn là người nổi tiếng về thành tích học tập của mình, nhưng sau đó cô ấy lại nghỉ ngang không tiếp tục đi học nữa...."
"Khoan, chị nói Thanh Chi đang đi học lại bất ngờ bỏ dở? Chị nói kĩ hơn về chuyện này được không?" Quang Đăng như bắt được điều gì đó nên vội vàng dò hỏi.