Chương 2: Quang Đăng
Nghe tới cái tên này mọi người trong phòng họp đều ngẩn ra, dường như mọi người đã từng nghe đến cái tên này trước đây nhưng nhất thời chưa có ai thực sự nhớ ra đã nghe thấy ở đâu.
Trong khi mọi người còn đang ngơ ngác thì như nghĩ tới điều gì, đội phó Vũ Văn Thanh quay qua nhìn Trần Quang Minh dò hỏi.
“ Đội trưởng Trần, có phải là 3 năm trước….?”
Dường như anh ta cũng không quá rõ ràng nên trong lời nói cũng mang theo vẻ không quá xác định.
“Đúng là cậu ta, không ngờ đã ba năm rồi mới thấy cậu ta xuất hiện lại, lần trước tôi còn chưa kịp cảm ơn thì cậu ta đã biến mất. Không ngờ đã chuyển công tác rồi mà còn có thể gặp lại. Đích thực là duyên phận, lần này chắc cậu ta không còn chặn số điện thoại của tôi nữa chứ?”
Vừa nói, Trần Quang Minh vừa cười rút điện thoại trong túi bước nhanh ra ngoài hành lang như để gọi điện cho ai đó. Gương mặt lúc này đã dãn ra không còn đăm chiêu như trước.
“ Đội Phó, người đó là ai mà đội trưởng Trần có vẻ hâm mộ đến vậy? Sao lại có thể loại bỏ hắn ra khỏi vụ án lần này, người này không phải rất đáng nghi hay sao?” Minh Nghi lúc này không nhịn được mà quay qua Vũ Văn Thanh dò hỏi.
Không vội trả lời, Vũ Văn Thanh chỉ mỉm cười: “ Tuy chưa quá xác định, nhưng nếu như là người đó thì khả năng anh ta không liên quan tới vụ án lần này là rất cao. Nhưng cũng cần phải đợi đội trưởng Trần quay trở lại đã, nếu không có gì bất ngờ thì mọi người sẽ được gặp người kia sớm thôi.”
Nói xong anh Thanh liền ngồi xuống cầm lên cốc nước uống cạn một hơi rồi thở phào như trút được gánh nặng. Để mặc mọi người còn đang không hiểu vì sao trước đó còn đang rất căng thẳng mà hiện tại cả đội trưởng và đội phó đều biểu hiện dễ dàng như vậy?
Tất cả càng làm mọi người thêm mong chờ vào người kì bí kia, không ngoại trừ Minh Nghi. Tuy nhiên cô nàng chờ mong thì ít, mà sự nghi ngờ lạ càng nhiều.
Quay trở lại với đội trưởng Trần, sau khi bước ra ngoài hành lang. Từ trong túi móc ra chiếc điện thoại, từ trong danh bạ lục tìm ra một dãy số đã rất lâu rồi không liên lạc, nhìn vào dãy số có phần quen thuộc Trần Quang Minh cũng không nhịn được hít một hơi thật sâu rồi bấm vào nút gọi.
“ Tút, tút, tút….. Alo, Anh Minh à, rất lâu rồi không gặp. Chị dâu dạo này không còn bắt anh ra phòng khách ngủ nữa chứ? Hahahaaa..” một giọng thanh niên cười đùa tí tửng vang lên trong máy.
“ Quang Đăng, tên nhóc c·hết tiệt nhà cậu… ba năm không gặp câu đầu tiên cậu đã lại giễu cợt anh, lại thèm đòn đúng không?” Trần Quang Minh giọng nói có chút run run.
“ Từ sau vụ án đó, đã ba năm tên nhóc nhà cậu biến mất biệt tăm, anh gọi cho cậu bao nhiêu lần đều không được. Ít nhất cũng phải để anh cảm ơn cậu chứ! Đằng này không những không từ mà biệt, cậu còn chặn hết số điện thoại của mọi người. Anh thật chả biết phải nói gì với cậu nữa!”
“Ha ha, Anh Minh, em bây giờ khác trước rồi, anh muốn đánh em cũng không dễ đâu, coi chừng không khéo còn mất mặt đấy hahaahaa..”
Đang cười đùa thì giọng nói bên kia đầu dây bỗng trở nên nghiêm túc.
“ Thôi! không đùa nữa, anh gọi cho em thì chắc cũng đã xem hết nội dung em gửi trong thư rồi chứ?”
Nghe thấy giọng nói nghiêm túc tới từ bên kia, Trần Quang Minh cũng nghiêm túc hơn.
“ Đúng vậy, anh xem rồi, nhưng mà thứ cậu viết quá mức không thể tưởng tượng nổi. Anh làm cảnh sát điều tra đã hơn chục năm nhưng chưa từng gặp vụ án nào dã man như điều cậu nói cả. Sẽ không phải cậu có nhầm lẫn gì chứ? Không phải anh nghi ngờ cậu, nhưng nó thực sự quá khó tiếp thu rồi.”
“ Tuy rất muốn nói đây chỉ là một trò đùa, nhưng anh cũng biết em có một số khả năng khó có thể giải thích rõ ràng. Vụ án lần này em cũng vô tình biết tới nên mới tiến hành điều tra, càng đi sâu vào em càng thấy nó không đơn giản nên mới gửi thông tin cho anh. Bởi dù sao anh mới là cơ quan điều tra chính quy, còn em chỉ là một công dân không hơn không kém, rất nhiều chuyện em muốn làm nhưng có tâm lại không đủ lực. Chuyện này anh hiểu mà!”
“ Cũng không biết trùng hợp thế nào anh lại bị điều chuyển về tỉnh, chứ nếu là người khác điều tra có lẽ em cũng không sớm đưa thông tin ra tới vậy. Em cũng không muốn bị đem vào phòng tối để thẩm vấn như trước đâu.”
“ Cậu thật là, chuyện không phải qua lâu rồi sao, lần trước đột nhiên cậu xuất hiện mang theo thông tin quan trọng của vụ án, không nghi ngờ cậu thì nghi ngờ ai.” Trần Quang Minh cũng cười cười giải thích rồi tiếp tục.
“ Hiện giờ cậu đang ở đâu, quay lại đây có nhiều chuyện anh muốn trao đổi trực tiếp với cậu. Lần này có anh đảm bảo, sẽ không có ai nhốt cậu lại đâu haha.”
Nghe Trần Quang Minh nói vậy, đầu dây bên kia có vẻ trần trừ một lúc rồi cũng lên tiếng: “ Thôi được rồi, em cũng chưa đi xa, anh đợi chút.”
Nói đến đó đầu dây bên kia cúp máy làm đội trưởng Trần không kịp nói gì thêm, chỉ đành cất máy quay trở lại phòng họp, vừa đi vừa không kìm được mắng: “ Thằng nhóc này vẫn chả thay đổi gì cả!”
Trên đường phố đang nhộn nhịp xe cộ đi lại, tiếng còi xe vang lên rầm rĩ kèm theo tiếng mấy bà cô đi bán hàng rong đang gân cổ lên mời hàng càng làm cho nhịp sống thêm sống động.
Trên vỉa hè một thanh niên đội mũ lưỡi trai cụp thấp, tay vẫn đang cầm chiếc bánh mì ăn dở, tay kia đút chiếc điện thoại mới nghe vào trong túi quần. Người này tiện tay vứt chiếc bánh mì khô khốc vào trong thùng rác cạnh đó, rồi xỏ hai tay vào quần quay đầu đi ngược trở lại, trong miệng còn lẩm bẩm nho nhỏ không ai nghe thấy.
“ Vốn không muốn dính dáng gì tới những chuyện này nữa, nhưng ai mà biết mấy cái thứ kia lại cứ tìm tới mình. Chẳng lẽ mình lại là Conan chuyển thế, cầm tinh con thần c·hết à, mà cứ đi tới đâu là đụng tới n·gười c·hết đến đó. Thực sự phiền bỏ mẹ!”
….
Một lúc sau, thân ảnh người thanh niên đã quay về đứng trước cổng cơ quan công an tỉnh.
“Chào bác nhé, mới đây đã lại gặp mặt hì hì”
Bác Chu bảo vệ đang ngồi đọc mấy mẩu tin vịt trên tờ báo gói xôi nghe thấy có giọng nói chuyện với mình liền ngẩng mặt lên nhìn, thấy dáng người quen thuộc bác liền ném mẩu giấy báo còn dính dính mấy hạt xôi đang đọc dở mà chạy vội ra túm lấy tay người thanh niên.
“ Đây rồi, cậu đây rồi, lúc nãy cậu gửi tôi cái gì mà làm cả phòng h·ình s·ự nhốn nháo hết cả lên. Bây giờ bị tôi bắt được, cậu không được đi đâu hết, để tôi gọi các đồng chí kia xuống làm việc với cậu.”
“ Ha ha, bác cứ bình tĩnh, không cần bác gọi, con còn đang muốn gặp các đồng chí công an đây. Bác dẫn con lên gặp anh Quang Minh, chắc bác biết anh ấy chứ?” Nói xong người thanh niên mỉm cười chờ đợi.
“ Cậu quen Đại úy Minh sao? Vậy sao lúc nãy không trực tiếp gặp cậu ấy mà lại phải nhờ tôi? Này! Đừng thấy tôi già lẩm cẩm mà lừa tôi nhé.” Bác Chu tay càng nắm chặt hơn như sợ người thanh niên kia vùng ra chạy mất vậy.
“ Bác cứ bình tĩnh, bây giờ bác cứ đưa con đi gặp anh Minh chẳng phải là sẽ rõ ràng hết mọi chuyện sao?”
Thấy người thanh niên vẫn rất bình tĩnh nên bác Chu cũng thả lỏng phần nào: “ Được rồi, mấy chú ấy đang họp trên phòng, để tôi dẫn cậu lên. Đi theo tôi, đừng chạy đâu linh tinh đấy, đây là cơ quan công an, cẩn thận người ta gô cậu lại lúc đó có quen ai cũng không giúp được cậu đâu.”
“ Được rồi bác, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chấp hành mọi mệnh lệnh mà” Người thanh niên mặt mày vẫn tươi cười đi theo sát phía sau bác Chu.
Xuyên qua một khoảng sân rộng, lại qua vài khúc hành lang, đi thêm 1-2 tầng lầu. Từ xa xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bàn tán vang ra từ một căn phòng cách đó không xa.
“ Cậu đứng đây đừng nói chuyện, để tôi gõ cửa, các chú ấy cho vào thì cậu mới được vào. Mấy hôm nay điều tra án làm ai cũng có vẻ nóng nảy lắm, cậu phải cẩn thận không lại chọc giận mấy chú ấy thì khổ, nhớ đấy.”
Nói xong bác Chu tiến đến gõ cửa.
Tiếng “ cộc cộc ” vang lên làm căn phòng đang rầm rĩ bỗng im bặt. Tiếng đế giày bước trên nền đá hoa càng ngày càng tiến sát về phía cửa.