Chương 3: Sơ Bộ Phân Tích
" Lạch cạch.."
Tiếng chốt cửa mở vang lên, Trần Quang Minh mở cửa liền thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ đứng trước mặt, không nhịn được anh ta liền tiến ra cho người thanh niên đứng trước mặt một cái ôm thật chặt.
" Hahaha, tên nhóc con nhà cậu cuối cùng cũng chịu xuất hiện"
"Thôi nào anh Minh, biết anh vui vẻ nhưng cũng không nên dùng sức thế chứ, mấy người chịu được bàn tay của anh nào!" Quang Đăng cũng cười vui.
" Vậy cậu này thật là người quen của sếp Minh à, thế mà tôi cứ tưởng! Làm tôi phải đề phòng cậu ta nãy giờ" Bác Chu đứng bên cạnh thấy cảnh này cũng buông lỏng cơ thể.
Trần Quang Minh nghe vậy liền quay qua bác Chu: " Cảm ơn bác đã dẫn cậu ấy lên đây, bây giờ chúng cháu có việc, bác cứ về dưới làm việc đi ạ"
Nói xong anh ta liền dẫn Quang Đăng đi vào phòng họp rồi đóng cửa lại.
Bước vào căn phòng, dưới bao cặp mắt đang đổ dồn vào mình, tính cách có chút nhảy thoát Quang Đăng cũng có chút không chịu được mà đưa tay gãi gãi mũi.
Đội phó đội chuyên án Vũ Văn Thanh lúc này đứng lên hoá giải sự xấu hổ cho hắn.
"Thì ra cậu là Quang Đăng, đúng thật là trẻ tuổi, tôi cứ nghĩ cậu phải lớn hơn nhiều cơ đấy. Nghe danh cậu đã lâu, may mắn sao hôm nay lại được gặp cậu ở đây"
"Anh biết tôi?" Quang Đăng ngạc nhiên hỏi lại.
Vũ Văn Thanh lúc này cười: "Người mang tính truyền kỳ lại bí ẩn như cậu sao lại không biết, vụ án mấy năm trước cũng may là có cậu chứ nếu không thì không biết có bao nhiêu người phải c·hết oan uổng nữa."
Nghe vậy, đám người ngồi bên dưới lộ vẻ tò mò, có người nên tiếng hỏi: " Đội Phó, vụ án anh nói là vụ nào vậy, nghe ý anh có vẻ là chuyện nghiêm trọng lắm hả?"
Đám người đổ dồn ánh mắt chờ đợi, thi thoảng cũng có vài người đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Quang Đăng, bởi hắn thật sự còn quá trẻ.
" Hẳn mọi người biết v·ụ t·hảm s·át liên hoàn tại VP 3 năm trước chứ? Lúc đó đã có 5 người bị g·iết, cảnh sát điều tra mãi mà không có tiến triển gì đột phá, mãi về sau khi số người bị g·iết nên tới con số 8 thì mới bắt được h·ung t·hủ. Tuy tôi là người được trao công lao, nhưng lại chỉ ít có người biết công thần thực sự lại là cậu thanh niên này đây. Lúc đó cậu ấy cũng mới chỉ 20 tuổi thôi!"
Nói nói, Trần Quang Minh chỉ chỉ vào Quang Đăng vẫn còn đang đứng đó.
Đám người nghe vậy thì đều ngạc nhiên, vụ án này 3 năm trước quả thật gây rung động dư luận, cảnh sát đã phải chịu áp lực rất lớn từ truyền thông và xã hội.
Rồi trong lúc tất cả đều đang hoang mang lo lắng thì cảnh sát bất ngờ tuyên bố đã tìm ra h·ung t·hủ, sự việc bất ngờ đến nỗi còn có người nghi vấn cảnh sát tìm kẻ thế tội để né tránh áp lực. Nhưng khi các bằng chứng như thép được công khai rõ ràng thì sự kiện lần đó mới coi như được đặt dấu chấm viên mãn.
Tới đây, mọi người nhìn về phía Quang Đăng đã không còn ngờ vực nữa, được cả đội trưởng lẫn đội phó tôn sùng như thế chắc hẳn cậu thanh niên này hẳn là phải có thực tài.
Nhưng bỗng nhiên lại có một âm thanh trái ngược vang lên.
"Biết sao được, chuyện nào ra chuyện đó. Cứ coi như cậu ta thực sự phá được vụ án lần đó đi, nhưng vụ án lần này cũng không thể vì vậy mà loại bỏ cậu ta ra khỏi diện tình nghi được. Mọi người cũng đã xem nội dung cậu ta gửi rồi, nó chi tiết đến nỗi chỉ thiếu điều chỉ ra cậu ra chính là h·ung t·hủ thôi!" Minh Nghi nãy giờ vẫn ngồi im quan sát bây giờ mới lên tiếng.
Câu nói của cô khiến tất cả giật mình, đúng vậy! Hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cung không thể vì thế mà bỏ qua chuyện hiềm nghi được. Tới cảnh sát chính tông đôi khi còn có thể phạm tội chứ nói gì đến một người hoàn toàn bình thường.
Quang Đăng lúc này đã quen dần với không khí, cũng không còn vẻ bỡ ngỡ lúc đầu nữa nên hắn cũng như trở lại với tính cách thoải mái như hắn thường ngày.
" Đồng chí này nói đúng lắm, đích thực là chuyện nào ra chuyện đấy, đổi lại là tôi thì tôi cũng nghi ngờ y vậy thôi, nhưng mà không phải tôi bây giờ đang ở đây sao, chạy đi đâu được chứ, đồng chí chỉ cần có bằng chứng xác thực thì muốn bắt tôi lúc nào cũng được." Quang Đăng mỉm cười vừa nói vừa nhìn Minh Nghi với ánh mắt có vẻ trêu chọc.
Minh Nghi nhíu nhíu đôi mày, quả thật cô không thể nào ưa nổi cái gương mặt cứ nhơn nhơn thế kia, đây là phòng họp của đội chuyên án mà từ lúc vào tên này cứ quay ngang quay ngửa, hết nhìn đông nhìn tây rồi lại làm những hành động hết sức khiếm nhã. Nghĩ tới đây Minh Nghi hừ nhẹ rồi quay đầu đi, cô không muốn nhìn cái tên thanh niên vẫn đang nhìn cô với khuôn mặt đang cười cợt kia nữa.
Thấy tình hình có vẻ hơi căng thẳng, lúc này Trần Quang Minh lên tiếng:" Thôi được rồi, chuyện này tạm gác lại, chúng ta bắt đầu lại cuộc họp, dựa trên những gì Quang Đăng gửi cho chúng ta, mọi người thử phân tích theo hướng này xem sao. Đồng chí Cảnh, đem một phần hồ sơ vụ án cho Quang Đăng. Chúng ta tiếp tục!"
"Đội Trưởng..!" Minh Nghi lên tiếng, cô không hiểu nổi tại sao lại có thể đem hồ sơ án cho một người đang trong diện tình nghi, đây hoàn toàn không đúng quy định.
Trần Quang Minh hiểu ý, cắt ngang Minh Nghi rồi nói tự thân sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì sơ xuất.
Cầm một phần hồ sơ án trên tay, mặc mọi người bàn luận Quang Đăng cẩn thận lật từng tờ từng tờ, xem xét thật kĩ. Càng xem hắn càng có thể khẳng định suy nghĩ của bản thân. Trước đó hắn đã sơ bộ biết được chân tướng, nhưng vẫn cần đối chiếu từng đối tượng cụ thể vào từng tình huống mới có thể đi đến kết luận cuối cùng.
Cho tới khi lật xong hồ sơ, Quang Đăng mới ngã người ra sau ghế, thở dài như trút đi gánh nặng. Một lúc sau hắn mới đứng lên đi về phía Trần Quang Minh đang đứng phía trên.
" Anh Minh, có thể cho em mượn màn hình một lúc không?"
"Được rồi, Cậu muốn nói gì sao?" Nói đoạn Minh liền đưa đèn lade cùng bảng điều khiển màn hình cho Quang Đăng.
Minh Nghi vẫn còn đang quan sát Quang Đăng từ nãy đến giờ, cô nàng biểu thị để xem tên nhóc này có thể nói ra được thứ gì?
Đứng trên bục cao, Quang Đăng như biến thành một người khác hoàn toàn, không còn vẻ cà lơ phất phơ, lúc này trông hắn biểu hiện rất trầm lắng và nghiêm túc.
"Tôi biết mình không phải người trong ngành, đứng ở trên đây không quá hợp với quy định, nhưng trên hết vẫn là phải tìm được chân tướng của vụ án, mong mọi người bỏ qua thành kiến mà hợp tác."
"Tôi tạm thời chưa tiếp xúc trực tiếp với bạn bè của Nguyễn Hồng, rất nhiều ý nghĩ chỉ là trên lí thuyết, nói ra để mọi người tham khảo một chút."
" Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, trước mắt vẫn chưa có bằng chứng xác thực cho biết Nguyễn Thị Hồng chỉ là m·ất t·ích hay đã b·ị s·át h·ại"
"Tuy rằng đối tượng có những mối quan hệ khá phức tạp, nhưng để mà nói có quan hệ quen thuộc thì lại không nhiều, và có khả năng liên quan nhất thì trước mắt chỉ có hai người một là Nguyễn Thị Ánh bạn cùng phòng, và Trần Đồng là người tại nơi làm việc đang có m·ưu đ·ồ với đối tượng."
"Từ lúc đối tượng ra khỏi nơi ở cho tới khi đột nhiên biến mất chỉ trong một khoảng thời gian không lâu, xem xét thái độ qua camera cũng như hành vi ta có thể thấy được đối tượng có vẻ khá lo lắng và dường như đang cố tình
lảng tránh để camera không thu được hình ảnh của mình. Điều này rất đáng ngờ, bởi hành động này là hoàn toàn có chủ đích, rất khó để tưởng tượng một người bình thường tại sao lại phải tránh né như vậy."
" Đối tượng làm người thế nào trước mắt rất khó để đánh giá, bởi theo tư liệu thì chúng ta lí giải chỉ đơn thuần là đánh giá từ bên ngoài, mà hầu hết đều là tiêu cực, suy nghĩ kĩ thì có vẻ nhiều hơn là giữa nữ nhân ghen ghét lẫn nhau."
"Tất cả đánh giá không tốt, như chảnh choẹ, làm kiêu, đùa giỡn đàn ông.... Đều là đánh giá của phái nữ, điều này đồng chí Minh Nghi đây có hay không nghĩ tới?"
Minh Nghi hơi trầm ngâm:" Đúng như cậu nói, hầu hết phái nam nhận xét đều khá chính diện, nhưng phái nữ thì..."
Quang Đăng tiếp tục:" Nếu như nói Nguyễn Hồng m·ất t·ích bởi vòng xã giao phức tạp thì không quá hợp lí, theo tôi khả năng này không cao, bởi điểm đáng ngờ hơn không ở chỗ này."
" Điểm đáng ngờ? Cậu nói rõ một chút." Trần Quang Minh nghiêm mặt nói.
Quang Đăng chỉnh màn hình về hồ sơ của Trần Đồng, nói " Trần Đồng, làm quản lý tại nơi làm việc của đối tượng, nhưng Nguyễn Hồng đã bỏ bê công việc thời gian lâu như vậy mà vẫn không thắc mắc, vì cái gì?"
Đối với chuyện này, Trần Quang Minh trả lời: "Chuyện này tôi đã điều tra qua Trần Đồng, hắn nói cũng đã gọi cho Nguyễn Hồng rất nhiều lần nhưng đều không liên lạc được, bởi cũng có chút khúc mắc nên hắn nghĩ Nguyễn Hồng đã bỏ việc nên hắn cũng không quan tâm tới nữa."
Nói xong Trần Quang Minh không nói thêm gì mà chờ đợi Quang Đăng tiếp tục.