Chương 4: Điều Tra
Đối với Trần Quang Minh trả lời Quang Đăng hỏi lại.
" Các anh có điều tra ghi chép trò chuyện không?"
Trần Quang Minh lắc đầu: " Không có, Trần Đồng nói điện thoại không may bị rơi vỡ, đã đổi điện thoại mới, nhưng điều tra qua nhà mạng thì hắn cũng không có nói dối, đích thực hắn đã gọi cho Nguyền Hồng khá nhiều."
Quang Đăng hơi lắc đầu: " Rơi vỡ? Thật sự trùng hợp như vậy?"
Bây giờ điện thoại chất lượng thực sự rất tốt, tăng thêm bảo vệ các loại, thì trừ khi cố tình đập vỡ chứ bình thường đâu có dễ gì mà hỏng như vậy.
Tạm bỏ qua vấn đề này, Quang Đăng quay qua hỏi: " Đối với việc đối tượng m·ất t·ích mấy ngày không có liên lạc, là bạn cùng phòng Nguyễn Thị Ánh mọi người đã tra rõ ràng chưa?"
Minh Nghi gật đầu: " Đã hỏi qua, căn cứ lời khai của Ánh thì trước đó quả thật hai người thường xuyên trao đổi qua điện thoại, nhưng sau đó Nguyễn Hồng thường xuyên biến mất vài ngày không liên lạc được, sau đó thì nói là về quê nên không muốn nghe điện thoại. Dần dà như vậy nên mỗi lần Nguyến Hồng đi đâu vài ngày là Ánh cũng không gọi điện hỏi nữa mà chỉ đinh ninh là Nguyễn Hồng về quê như mọi khi."
Quang Đăng lâm vào suy nghĩ, nói như vậy quả thật Nguyễn Thị Ánh là không có vấn đề.
Còn về phía Trần Đồng, Quang Đăng lại thấy tên này có vấn đề rất lớn.
Tuy vụ án này, Quang Đăng đã có sơ bộ phán đoán, nhưng tất cả đều cần bằng chứng, nếu không tất cả chỉ là suy đoán cá nhân. Hắn có nói ra chắc gì đã có người tin, mà kể cả có tin hắn đi nữa thì cũng không thể vì thế mà đem kết tội người ta được.
Nghĩ tới đây, Quang Đăng tiếp tục lên tiếng: "Hiện tại vụ án này vẫn đang bế tắc, mọi người cũng đã xem qua suy đoán của tôi lúc trước, không ngại mà thử một lần điều tra theo hướng đó xem. Dù sao bây giờ cũng không còn cách nào khác."
" Trước mắt hãy điều tra các khách sạn, khu chung cư xung quanh khu vực nhà trọ của đối tượng. Hiện tại camera rất nhiều, nên để di chuyển một quãng đường xa mà không lộ mặt là rất khó. Điều này cho thấy khả năng đối tượng đi quá xa là không cao, khu vực xung quanh khách sạn hay chung cư cũng không tính quá nhiều, điều tra hẳn không tốn qua nhiều thời gian"
"Tốt, không có vấn đề, mọi người theo như lời Quang Đăng nói bắt đầu hành động đi" Trần Quang Minh gật đầu bắt đầu điều động.
" Cuối cùng..." Quang Đăng có chút do dự: " Tôi muốn gặp Nguyễn Thị Ánh cùng Trần Đồng một lần."
--Qua vài tiếng, trong phòng thẩm vấn--
" Có chuyện gì nữa sao? Các đồng chí lần trước không phải đã hỏi một lần rồi, có điều gì tôi cũng đã khai hết! Các đồng chí còn gọi tôi đến đây làm gì nữa?"
" Các đồng chí cũng biết, công việc của tôi rất bận! Còn gia đình thấy tôi suốt ngày ra vào cơ quan công an sẽ nghĩ tôi như thế nào chứ?
Người nói chuyện chính là Trần Đồng, thái độ rõ ràng rất kích động. Những lần hỏi cung trước đó dường như đã làm hắn mất hết kiên nhẫn.
" Tôi nói lại lần cuối cùng, Hồng m·ất t·ích không liên quan gì tới tôi cả, phải nói thế nào các người mới không làm phiền tôi nữa?"
Vũ Văn Thanh dựa lưng vào ghế ôn tồn nói: " Trần Đồng, anh không cần phải kích động như vậy, chỉ là hỏi thăm theo thông lệ thôi, phối hợp với cảnh sát không phải là trách nhiệm của công dân hay sao?"
Nghe vậy, Trần Đồng thở dài, sau đó lắc đầu không nói, bộ dáng rõ ràng là có ý kiến.
Ngồi quan sát nãy giờ, Quang Đăng lúc này lên tiếng: "Anh Đồng này, tôi có thể hỏi một chút, anh trước đó có mối quan hệ gì đó với Nguyễn Hồng đúng không?"
" Chỉ là vài hành động không đáng kể thôi!" Trần Đồng lười nhác lên tiếng
Quang Đăng mỉm cười: " Vậy tôi có thể hỏi tại sao anh lại làm thế với Hồng không, rõ ràng nơi làm việc có nhiều cô gái còn xinh đẹp hơn Hồng rất nhiều, nhưng không thấy anh có hành động tương tự?"
Lời này vừa nói ra, Trần Quang Minh mọi người tựa hồ như cũng nghĩ tới chuyện này, vấn đề nhỏ này quả thực trước đó bọn hắn không nghĩ tới.
Trần Đồng khẽ ngẩng đầu nhìn vào Quang Đăng, ánh mắt có chút biến hoá: " Chỉ đơn giản là tôi thích thôi, làm việc ở quán Bar điều này không phải rất bình thường sao?"
" Căn cứ vào mọi người cùng làm việc nói anh đã rất nhiều lần q·uấy r·ối Hồng, điều này không sai chứ?"
"Phải, cũng không phải!"
Để đám người ngạc nhiên là Trần Đồng thoải mái trả lời, nhưng câu trả lời này lại rất mơ hồ.
" Anh không nhớ bản thân đã kết hôn rồi hay sao?"
Lời này Minh Nghi nói ra, cô cảm thấy Trần Đồng rất không thích hợp.
" Kết hôn rồi thì lại làm sao? Có vấn đề?" Trần Đồng hỏi ngược lại
Câu trả lời làm tất cả á khẩu, đích thị thì đây là việc tư của bản thân người ta, dù là có vượt quá giới hạn nhưng cũng chỉ dừng lại ở vấn đề đạo đức, rất khó để đem ra định tội việc này.
Có điều tất cả mọi người lúc này đều đối với Trần Đồng sinh ra vẻ chán ghét. Cộng thêm với việc đã được coi suy đoán của Quang Đăng trước đó, nếu quả thật sự việc như thế thì tên trước mắt này quả thật không bằng cầm thú.
" Nhà anh ở chỗ nào?" Quang Đăng tiếp tục đặt câu hỏi
" Điều này rất quan trọng sao?"
"Không hẳn, chỉ là có chút tò mò thôi!" Quang Đăng mỉm cười nhẹ bình tĩnh nhìn vào Trần Đồng.
" Chung Cư ****" Trần Đồng trả lời
" Nơi đó gần Chung cư Hoàng Gia đúng không?"
" Đúng vậy.." Trần Đồng trả lời, nhưng nếu để ý kĩ có thể thấy mí mắt của hắn khẽ giật giật.
" Thôi được rồi, lần này cảm ơn anh đã hợp tác. Anh có thể về được rồi!" Nói xong Quang Đăng quay người rời đi để lại Trần Đồng vẫn còn đang ngơ ngác.
" Bây giờ tiếp tục thẩm vẫn Nguyễn Thị Ánh sao?" Minh Nghi đi bên cạnh hỏi
" Không cần nữa, Tôi đã xác định được thứ mình cần rồi" Quang Đăng không quay lại mà trả lời.
" Anh Minh, phiền anh cho người theo dõi sát sao Trần Đồng, đừng để mất dấu hắn ta."
Trần Quang Minh hơi không hiểu vì sao: " Theo dõi, cậu nghi hắn ta liên quan tới vụ án lần này?"
"Không phải nghi ngờ đâu, em có 90% xác định chính là hắn, bây giờ chỉ cần tìm thấy chứng cứ xác thực nữa thôi"
Minh Nghi lúc này lên tiếng: " Ý cậu là Nguyễn Thị Hồng xác thực đ·ã c·hết, và Trần Đồng là h·ung t·hủ?"
"Không sai biệt lắm đâu."
"Cậu không phải đang quá chủ quan chứ, hiện giờ chưa có bằng chứng gì cả" Minh Nghi vẫn còn mang nghi ngờ.
"Anh Minh có nhớ vụ án lần trước chứ, có vài điều khó nói rõ nhưng anh tin em lần này đi, cũng không mất mát gì mà, đúng không?"
Như nhớ lại điều gì, ánh mắt của Trần Quang Minh như sáng lên: " Được rồi, anh tin cậu lần này"
Nói xong liền rời đi sắp xếp
"Đồng chí Minh Nghi đây có nguyện ý cùng n·ghi p·hạm tôi đây đi điều tra không, chứ không khéo tôi lại chạy mất thì đồng chí không tìm lại được đâu" Quang Đăng quay qua Minh Nghi cười đùa tí tửng.
"Tất nhiên, cho tới khi tìm được đáp án, cậu luôn phải ở trong tầm mắt của tôi" Minh Nghi nghiến răng nghiến lợi nói, cô vẫn chưa thể nào ưa nổi cái tên đáng ghét này.
Như không để ý tới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của người đẹp bên cạnh Quang Đăng vẫn hề hề:" Vậy chúng ta cần thêm một bác sĩ pháp y mang theo công cụ đi theo nữa, nếu không ngoài dự đoán của tôi thì hẳn là cần đến họ đấy."
"Không cần, có tôi là được rồi, tôi là trưởng khoa pháp y của tỉnh, như vậy đủ rồi chứ"
" Ô, Không ngờ người trẻ trung xinh đẹp như đồng chí Minh Nghi đây lại làm việc này, lại quyền cao chức trọng đến thế, thất lễ thất lễ!" Nói, Quang Đăng vừa chắp tay vái vái bắt trước như trong phim, bộ dáng hết sức cần ăn đòn.
Minh Nghi nghiến răng kèn kẹt: " Cậu là đang khinh thường phụ nữ chúng tôi sao?" Thật sự nếu đây không phải cơ quan và còn mặc đồng phục trên người, cô quả thật muốn cho cái tên trước mặt này vài đấm vì cái tội sớn xác.
" Không, không, tôi nào dám, chỉ là đùa chút cho vui thôi, hiihiii" Quang Đăng vội vàng giơ tay giảng hoà, cô nàng này quả thật giống như một qủa ớt nhỏ vậy.