Chương 5: Hiển Lộ
Không còn tiếp tục đùa cợt, lúc này Quang Đăng quay lại với vẻ nghiêm túc hiếm thấy, làm Minh Nghi không hiểu đâu mới là tính cách thật của con người này.
" Đi thôi, đồng chí về lấy dụng cụ đi, tôi chờ bên dưới cổng, đồng chí lái xe luôn nhé, nếu không có gì bất ngờ thì vụ án lần nãy sẽ sớm sáng tỏ thôi!"
Nói đoạn Quang Đăng quay người bước đi bỏ mặc Minh Nghi đứng đó hậm hực một mình.
Một lát sau, một chiếc SUV màu đen lái ra khỏi cửa cơ quan công an tỉnh hoà vào dòng xe tấp nập trên đường.
Trên xe, ngồi ở ghế lái Minh Nghi quay qua nhìn Quang Đăng đang tựa đầu vào cửa kính miên man nhìn ra dòng người bên ngoài.
" Cậu không có chút ga lăng nào hay sao? Lại để một cô gái lái xe!"
Quang Đăng vẫn không quay lại mà đáp lời: " Tôi còn một số chuyện cần suy nghĩ sắp xếp lại, đồng chí Minh Nghi rảnh rỗi thì lái xe không phải sao?"
" Cậu!" Minh Nghi tức tối đạp mạnh chân ga khiến chiếc xe lồng lên chút nữa làm Quang Đăng đập đầu vô thành cửa.
Hơn mười phút sau.
Chung cư Hoàng Gia.
Chiếc xe Suv dừng lại trước cửa phòng bảo vệ chung cư.
Lúc này đã thay đổi thường phục Minh Nghi cùng Quang Đăng tiến vào phòng bảo vệ, chưa để bảo vệ tại đó đặt câu hỏi, Minh Nghi đã đưa ra thẻ ngành màu đỏ giơ lên phía trước.
"Đội chuyên án công an tỉnh, tới đây điều tra, mong các anh hết sức phối hợp!"
Hai anh bảo vệ còn đang ngơ ngác chưa hiểu đâu ra hai người lạ mặt hùng hổ đi vào phòng bảo an thì đã thấy tấm thẻ đỏ chót đập vào mặt thì liền giật mình.
"Vâng, vâng.. Hai đồng chí công an cần gì, chúng tôi sẽ phối hợp hết sức, chúng tôi đảm bảo mình là công dân lương thiện tuyệt đối không gây ra tội lỗi gì cả đâu!"
Quang Đăng lúc này bước lên đè lại tay của Minh Nghi rồi tươi cười nhìn hai anh bảo vệ đang hoang mang trước mặt:" Hai anh không cần hốt hoảng thế đâu, chúng tôi chỉ mượn camera giá·m s·át một chút thôi, chung cư này có đủ camera các góc chứ?"
"Đủ, đủ... Chung cư này cũng mới xây dựng được vài năm nên mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn hết!" Một ạnh bảo vệ trẻ hơn nhanh nhảu đáp.
"Vậy phiền hai anh mở lại camera giá·m s·át trong vòng bảy ngày gần đây nhất, chúng tôi cần kiểm tra một vài thứ."
Lúc này Minh Nghi lấy trong túi ra một bức ảnh giơ ra trước mặt người bảo vệ còn lại hỏi:" Anh có từng thấy cô gái này ra vào chung cư này chưa?"
Quan sát kĩ càng, anh bảo vệ trả lời chưa từng thấy ai giống người này cả, nhưng anh ta cũng không chắc chắn lắm bởi ra vào chung cư này có rất nhiều người đeo khẩu trang và đội mũ rất kín, theo lời anh ta thì tại đây có rất nhiều đại gia mua phòng chỉ là để nuôi bồ nhí cho nên bảo vệ cũng rất ít khi để ý kỹ ai ra vào mà chỉ quan tâm tới an ninh chung mà thôi.
Tuy có hơi thất vọng, nhưng dù sao bản thân Minh Nghi cũng không kì vọng quá nhiều, cô chỉ coi đây là một khâu điều tra rất cơ bản như bình thường.
Màn hình giá·m s·át nhanh chóng được bật lên, sau khi yêu cầu điều chỉnh tốc độ lên cao tới mức chỉ có Quang Đăng là có thể quan sát kịp thì không lâu lắm trong ánh mắt của hắn bắt được một dáng người khá quen. Sau khi điều chỉnh lại tốc độ bình thường cả hắn và Minh Nghi đều có thể cơ bản xác định đó là Nguyễn Hồng mặc dù cô ta che giấu rất kĩ.
"Được rồi, vậy phiền anh đưa lại cho chúng tôi thẻ nhớ của camera trong một tuần gần nhất, khi nào xong việc chúng tôi sẽ trả lại" Quang Đăng vẫn từ tốn.
Anh bảo vệ trẻ hơn vẫn tranh trả lời:" Vâng, vậy để tôi đi lấy cho các đồng chí, các đồng chí đợi chút" Nói đoạn liền quay người đi ra khỏi phòng bảo vệ.
" Các anh có danh sách các chủ căn hộ tại đây không?" Quang Đăng đặt câu hỏi.
" Bình thường thì đây là bí mật của khách hàng chúng tôi không được tiết lộ, nhưng nếu các đồng chí cần thì không có vấn đề, chúng tôi sẽ phối hợp hết sức" Anh bảo vệ cũng rất phối hợp, bởi vốn gặp công an đã không phải may mắn gì rồi, nên thà rằng phối hợp cho mau xong chuyện.
Cầm tờ danh sách trên tay, hai người nhanh chóng rà soát kĩ càng. Không mất quá lâu, một cái tên quen thuộc đập vào mắt hai người khiến ánh mắt cả hai toả sáng.
Lúc này anh bảo vệ đi ra ngoài lúc nãy cũng đã quay trở lại, trên tay cầm một chiếc đầu thu đặt trên bàn.
"Cảm ơn các anh đã phối hợp, các anh có giữ chìa khoá khẩn cấp của các phòng chứ?"
"Tất nhiên là có, các đồng chí cần gì sao?"
"Phiền các anh đi theo chúng tôi, chúng tôi cần mở của phòng 703, chủ phòng Trần Đồng!" Minh Nghi lên tiếng.
Lúc này anh bảo vệ trẻ kia nhanh chóng đáp lời đồng ý, mở tủ bảo vệ lấy chìa khoá dự phòng rồi dẫn hai người vào thang máy dẫn thẳng lên tầng bảy.
Trong lúc mở cửa phòng, anh bảo vệ vừa mở cửa vừa phàn nàn:" Căn phòng này hiếm khi thấy có người đến ở, có khi một tuần, có khi cả tháng mới có người tới, nhưng lại chỉ ở vài ngày rồi đi, nhưng rác rưởi lại nhiều để ngoài hành lang bốc mùi h·ôi t·hối ảnh hưởng tới người khác, lần nào chúng tôi cũng phải đi dọn dẹp bãi chiến trường nhưng lại chả nhận được lời cảm ơn nào, rõ chán."
Nói xong thì cánh cửa cũng được mở ra, một mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng ra khiến ba người không nhịn được mà nhăn hết mặt mày.
"Trời ạ, mùi quái quỷ gì thế này" Anh bảo vệ không nhịn được mà lẩm bẩm chửi bậy.
Khác với vẻ khó chịu của anh bảo vệ, hai người Minh Nghi và Quang Đăng tuy có khó chịu bởi mùi hôi nhưng cả hai đều nhìn ra suy nghĩ trong mắt đối phương.
Với kinh nghiệm pháp y của mình, Minh Nghi đã quá quen với những thứ thế này, mùi khó chịu hơn cô cũng không phải chưa từng trải qua nên rất nhanh cô liền đi vào căn phòng bắt đầu tìm kiếm.
Không một ai biết trong mắt Quang Đăng bây giờ là một khung cảnh hoàn toàn khác với thứ hai người kia nhìn thấy.
Căn phòng trong mắt Quang Đăng không những không sáng sủa sạch sẽ mà đang bốc lên những luồng khói đen kịt phủ kín căn phòng, lần theo những luồng khói đen Quang Đăng được dẫn tới căn bếp và nhà vệ sinh. Mọi thứ ở đây bề ngoài đều rất sạch sẽ, tất cả đều được lau dọn sáng bóng, trái ngược hoàn toàn với mùi hôi của căn phòng.
Tuy trước đó đã biết trước Nguyễn Hồng đã b·ị s·át h·ại và phi tang nhưng tình huống cụ thể thế nào thì Quang Đăng còn chưa xác định chính xác cách thức h·ung t·hủ gây án và cách hắn huỷ hoại bằng chứng.
Bỗng một ngăn tủ khiến Quang Đăng chú ý bởi những luồng khói đen toả ra từ bên trong rất đậm đặc đã đến mức như quánh lại.
Tiến tới mở ngăn tủ, bên trong là rất nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh nhưng khiến Quang Đăng chú ý là một chiếc máy xay tầm trung được lau chùi sạch sẽ đang nằm trong góc. Nhìn vào luồng khói đen đặc như mực tàu đang phả ra từ trong chiếc máy, một suy nghĩ táo bạo bỗng hiện lên trong đầu làm Quang Đăng không nhịn được mà rùng mình ớn lạnh.
Hắn thật không dám tưởng tượng chuyện hắn đang nghĩ có thể là sự thật, chuyện này khiến đầu óc hắn như đứng máy, mọi thứ như chao đảo, chỉ đến khi bả vai hắn bị vỗ mạnh mới khiến hắn giật mình.
"Cậu sao thế, tự dưng ngồi im lìm ai hỏi cũng không nói, tôi đã kiểm tra tất cả rồi, không tìm thấy gì cả, chỉ là mùi cồn khử trùng trong này quá nồng lại kín gió nên mới có mùi thôi." Nói xong Minh Nghi đứng lên đi ra phòng khách.
Quang Đăng lấy lại bình tĩnh đi ra ngoài phòng thấy anh bảo vệ còn đang đứng đó liền hỏi:" Các anh có ghi lại lịch sử dùng nước của các phòng không? Không ngại giúp tôi kiểm tra thử xem căn phòng này gần đây nhất sử dụng bao nhiêu nước chứ?"
"Dĩ nhiên là có, số liệu điện nước đều có ghi kĩ lắm, nhưng tháng này chưa hết nên chúng tôi chưa đi kiểm tra, chỉ có số lưu lại từ tháng trước thôi, nếu đồng chí cần thì tôi đi kiểm tra ngay"
"Vậy làm phiền anh rồi, tôi muốn số liệu nhanh nhất có thể" Nói, Quang Đăng liền ngồi phịch xuống sôpha trong phòng khách, ngửa đầu nhìn lên trần nhà không nói, ai cũng có thể nhận ra hắn đang rất bất thường.