Chương 6: Chân Tướng
Nhận ra có điều gì đó kì lạ, Minh Nghi không nhịn được mà tiến lại ngồi xuống đối diện hỏi:
"Cậu sao thế, có phải phát hiện ra điều gì không? Sao đang yên đang lành lại phải kiểm tra số nước đã sử dụng."
Quang Đăng không quay lại mà vẫn nhắm mắt trả lời:" Chỉ là suy đoán thôi, vẫn cần chờ thêm chút nữa đã, bây giờ tôi cũng chưa dám chắc, vẫn là đợi kết quả kiểm tra đi" Nói xong liền không tiếp tục trả lời, căn phòng lại chìm vào yên lặng, thêm vào cái mùi khó chịu, bức bối trong đây càng làm cho căn phòng trở lên im lìm có chút đáng sợ.
Bầu không khí trầm trọng kéo dài không được bao lâu liền bị phá vỡ bởi tiếng nói oang oang của anh bảo vệ trẻ.
" Kì lạ, quá mẹ nó kì lạ. Tôi nói hai đồng chí biết căn phòng này vốn không mấy khi sử dụng, thời gian trước mỗi tháng cũng chỉ dùng không bao nhiêu nước nhưng không hiểu sao tháng này mới trôi qua được nửa tháng mà đồng hồ nước đã báo dùng cả mấy chục khối. Không biết có phải quên tắt nước mà cứ để chảy miết hay không nữa!"
Quang Đăng nghe lời nói liền không nhịn được mà thở dài, suy đoán của hắn lúc trước đã hoàn toàn được xác định, hắn cũng thật không ngờ con người có thể làm ra được hành động táng tận thiên lương như vậy.
"Đồng chí Minh Nghi, mang theo dụng cụ khám nghiệm vào nhà bếp và nhà vệ sinh, dùng Luninol"
"Luminol? Cậu có chắc không?" Minh Nghi giật mình đặt câu hỏi, bởi chỉ khi đã xác nhận đây là hiện trường án mạng pháp y mới sử dụng Luminol để kiểm tra v·ết m·áu, bởi dùng hoá chất này đôi khi sẽ xoá đi các dấu vết khác nên loại này chỉ được sử dụng khi đã là phương án cuối cùng.
" Dùng đi, nhớ kĩ mang camera thu lại toàn bộ quá trình" Quang Đăng vẫn ngồi trên ghế buông lời nói hơi nặng nề.
"Thôi được rồi, cậu ngồi đó đi, để tôi đi kiểm tra" Nói xong Minh Nghi đuổi anh bảo vệ vẫn còn đang hóng hớt câu chuyện ra ngoài rồi đóng cửa cũng như kéo hết rèm che khiến căn phòng lâm vào bóng tối.
Sau khi đã mang găng tay cũng như găng chân nilong cùng đeo camera chứa đèn trên đầu, Minh Nghi mang theo hộp dụng cụ tiến vào phòng bếp. Sau đó cô dùng bình xịt Luminol xịt lên sàn nhà cùng các vật dụng xung quanh.
Không quá lâu sau, căn phòng tối bỗng sáng lên một màu xanh dương pha lẫn xanh lá phủ đầy dưới sàn nhà, có thể nhìn thấy rõ những vết như bị dùng giẻ lau qua lau lại rất rõ ràng. Trên những vật dụng xung quanh cũng có rất nhiều những vết lấm tấm như những vệt bị văng lên.
Minh Nghi cũng sững sờ nhìn cảnh này, rõ ràng cô không chuẩn bị tâm lý trước nên khi mọi thứ hiện ra trước mắt cũng làm cô sững sờ trong vài giây. Tuy nhiên vì là nghiệp vụ quen thuộc nên Minh Nghi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lấy ra máy ảnh chụp lại toàn bộ hiện trường.
"Này, đúng thật là có rất nhiều v·ết m·áu, nhìn sơ qua cũng có thể đoán được tình hình rồi, sao cậu lại biết ở đây là nơi gây án vậy?" Vừa quay chụp Minh Nghi vừa hỏi vọng ra ngoài phòng khách, nhưng không thấy Quang Đăng trả lời nên cô cũng mặc kệ mà tiếp tục công việc.
Sau khi đã kiểm tra xong, cô lại tiếp tục đi tới nhà vệ sinh để kiểm tra theo lời Quang Đăng, mà không để ý lúc cô đi khuất Quang Đăng lúc này đã đứng lên từ bao giờ, lấy ra một bọc nilong chuyên dụng lớn nhất, hắn quay vào nhà bếp mở ngăn tủ ra rồi đặt chiếc máy xay vào trong đó rồi buộc chặt lại.
Một lát sau Minh Nghi từ bên trong bước ra:" Đây quả là hiện trường án mạng rồi, các dấu vết quá rõ ràng, chỉ là sao lại có nhiều máu đến như vậy, nếu chỉ đơn giản là g·iết người thì cũng không thể nào có nhiều máu vương vãi ra vậy được, rồi h·ung t·hủ phi tang xác n·ạn n·hân bằng cách nào? Không lẽ đúng như lời cậu nói lúc trước!"
" Cô sẽ không muốn biết đâu, bây giờ quan trọng là gọi cho bên kia yêu cầu bắt giữ Trần Đồng gấp" Nói đoạn Quang Đăng liền ôm lên chiếc máy xay đã được bọc kỹ quay đi.
"Cậu đang ôm theo cái gì thế?"Minh Nghi không nhịn được đặt câu hỏi.
"Vật chứng thôi!"
Minh Nghi vội vàng đuổi theo sau khi khoá kĩ lại căn phòng, mọi thứ đã được cô chụp ghi lại rõ ràng nên cũng không cần điều pháp y khác tới, mà chỉ cần thông báo cho bên chuyên án để họ cho người tới tiếp quản là được.
Chiếc xe rời khỏi khu chung cư, trên đường Minh Nghi đã gọi điện cho Trần Quang Minh yêu cầu thực hiện bắt giữ Trần Đồng ngay lập tức.
Sau khi tắt máy, cô tiếp tục lái xe nhưng trong đầu vẫn còn đầy rẫy những câu hỏi chưa rõ ràng trong đầu.
Rút cuộc không nhịn được tò mò Minh Nghi quay qua Quang Đăng hỏi:" Này! h·ung t·hủ có thể xác định là Trần Đồng rồi, nhưng tại sao hắn lại phải s·át h·ại Nguyễn Hồng, rồi cách hắn ta phi tang xác là gì? Nếu như theo lời cậu nói lúc trước là xác n·ạn n·hân bị chia cắt thì rốt cục bây giờ những phần t·hi t·hể đó lại ở đâu?"
"Không phải là chặt xác, lúc trước cũng chỉ là tôi suy đoán theo lý thuyết thôi!"
"Không phải chặt xác? Vậy làm cách nào để phi tang một người trưởng thành mà không để người khác chú ý? Điều này quá khó, nhất là ở thành phố đông đúc như thế này." Minh Nghi càng phát ra nghi vấn.
"Tôi sợ cô không chịu được nên tốt nhất không nên tìm hiểu vẫn hơn!" Quang Đăng không mặn không nhạt trả lời, nhưng không ngờ tới câu trả lời này như xúc động tới dây thần kinh hiếu thắng của cô nàng bên cạnh.
" Cậu lại khinh thường tôi! Nói cho cậu biết dù sao tôi cũng theo học pháp y, có loại xác c·hết nào tôi chưa từng thấy chứ?" Minh Nghi tức giận phản bác.
"Ồ, vậy sao? Miễn cô đừng hối hận. Cô biết thứ tôi mang về kia là gì sao?"
"Cái gì? Có gì cậu cứ nói thẳng đi, việc gì phải úp úp mở mở thế!"
" Thôi được rồi, thứ kia là một chiếc máy xay thịt, kết hợp với việc sử dụng nước bất thường cộng thêm các dấu vết ở phòng bếp và nhà vệ sinh thì cô nghĩ sao?" Nói xong Quang Đăng liền bám chặt tay vào nắm tay trên mái xe như để đề phòng điều gì đó sắp đến.
Minh Nghi không để ý tới hành động kì lạ của Quang Đăng mà lại lâm vào suy nghĩ, vừa lái xe vừa lẩm bẩm:" Cái gì mà máy xay, nước, nhà vệ sinh..." Nói đến đây một hình ảnh hết sức kinh dị hiện lên trong đầu cô khiến đầu óc cô như c·hết cứng.
Bản năng thân thể khiến chân Minh Nghi gồng cứng lại đạp c·hết chân phanh khiến chiếc xe đang đi bỗng dừng khựng lại làm cả hai người theo quán tính lao về khía trước, nhưng may có dây an toàn giữ chặt cả hai người lại, không kịp quan tâm tới thứ gì khác Minh Nghi mở vội cửa xe chạy lại ven đường ngồi xuống nôn thốc nôn tháo.
Tới khi không còn gì trong bụng nữa cô mới yếu ớt đứng lên chống tay vào thân cây ven đường mà thở dốc.
Lúc này Quang Đăng cũng đã xuống xe vẻ mặt ghét bỏ chê bai:" Tôi đã nói rồi mà cô không nghe, lại còn cứng rắn, bây giờ thì thấy chưa?" nói xong không để ý tới ánh mắt của Minh Nghi mà đỡ cô vào ghế phụ, sau khi đỡ cô nàng lên xe hắn lấy điện thoại gọi cho ai nói điều gì đó một lúc rồi bản thân đi về phía ghế lái nổ máy rồi cho xe tiếp tục chạy về trụ sở cơ quan công an.
Trên xe cả hai người không nói, cả hai như đều chìm vào thế giới của riêng mình.
Không lâu sau, xe cuối cùng cũng về tới. Trần Quang Minh đang đứng đó đợi không kìm được mà chạy ra vội vàng hỏi.
"Sao rồi, Trần Đồng đã b·ị b·ắt về phòng tạm giam, nhưng có thật hai người đã tìm ra chứng cứ không? Chứ nếu không có bằng chứng mà chúng ta bắt người như vậy thì không ổn lắm đâu, sẽ phiền phức lắm đấy!"
"Yên tâm đi anh, bằng chứng có rồi, anh để em hỏi cung hắn ta đi, đồng chí Minh Nghi phiền cô mang chiếc máy kia đi kiểm tra, bên trong khẳng định còn ADN của n·ạn n·hân, chúng ta cần kết quả nhanh nhất có thể."
Minh Nghi đứng bên cạnh không nói gì nãy giờ thì hiện tại cũng đồng ý mà nhanh chóng đưa chiếc máy đi về phía phòng pháp y.
Trên đường đi tới phòng tạm giam, một đồng chí cảnh sát khá trẻ đi tới nói với Quang Đăng điều gì đó, Quang Đăng mặt không đổi sắc nói cảm ơn rồi cùng Trần Quang Minh đi tới phòng thẩm vấn.