Chương 8: Cuộc Hẹn
Đã vài ngày kể từ khi vụ án lần trước khép lại, Quang Đăng lại quay trở lại với nhịp sống hàng ngày của hắn, chỉ là hiện tại có thêm một chút gia vị tươi mới.
Sau cuộc nhậu lướt khướt lần trước với nhóm Minh, Thanh, Nghi. Quang Đăng hiện tại ngoài việc đi làm thám tử điều tra n·goại t·ình thuê, hay tìm chó tìm mèo lạc như mọi khi thì bây giờ hắn "vui vẻ" " tự nguyện" trở thành cố vấn riêng cho đội điều tra chuyên án của tỉnh. Cũng bởi vì thế mà dạo này hắn khá là bận rộn, đôi khi đang núp lùm chụp trộm ảnh bắt quả tang n·goại t·ình thì điện thoại lại reo ầm ĩ, mấy lần chút nữa là hắn bị đối tượng bắt gian đem ra tùng xẻo, cũng may thân thủ của hắn cũng không đến nỗi nào, nên mấy lần tránh được bị ăn đòn oan.
Vốn tính cách khá là xuề xoà bất cần, hắn cũng nhanh chóng chả để ý tới. Vốn bản thân hắn từ bé đã khác người, nhưng không những hắn không trở nên lầm lì khó gần mà ngược lại tính cách của hắn lại rất sáng sủa, bởi đơn giản vì những gì hắn chứng kiến từ nhỏ đã hình thành nên tư tưởng hết sức phóng khoáng.
Đang chui rúc sau bụi cây, lấp ló giơ máy chụp hình ra ghi lại những hình ảnh đắt giá, thì như mọi khi chiếc điện thoại trong túi quần lại rung lên bần bật. Sau nhiều lần phải chạy tụt cả quần thì hắn đã rút ra được kinh nghiệm xương máu là mỗi lần tác nghiệp đều đưa điện thoại về chế độ rung.
"Alo, chị Minh Nghi thân mến, có chuyện gì mà lại gọi cho tôi lúc này vậy? Mới mấy ngày, không phải là đã nhớ gương mặt đẹp trai ăn tiền của bổn thiếu gia đó chứ!" Vừa nói Quang Đăng vừa lấy tay phủi phủi đám kiến đáng ghét đang hành quân trên người.
Giọng Minh Nghi vang lên bên kia đầu dây:"Thôi đi, Cậu cho cậu là ai hả? Tối nay cậu có bận gì không?"
"Tối nay? Bận chứ! Thám tử tài ba kiêm cố vấn cấp cao như tôi lấy đâu ra thời gian rảnh, có biết bao nhiêu người đang cần tôi ra tay trượng nghĩa đây này." Quang Đăng giọng vẫn hề hề trả lời.
"Thôi đi, chắc lại đang đi tìm con mèo, con chó nào đi lạc chứ gì! Đừng ba hoa, tôi có việc muốn nhờ cậu."
Lòng thích cái đẹp thì ai mà chả có, Quang Đăng cũng không ngoại lệ, có cơ hội được giúp đỡ người đẹp hắn ước còn không được:" Được rồi, có chuyện gì, đại mĩ nhân đã mở lời thì dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, phải băng đèo vượt suối, bản thiếu gia cũng nguyện sẵn sàng."
Mặc cho tên dở hơi bên kia vẫn đang oang oang cái mồm, Minh Nghi lên tiếng:" Gia đình tôi liên tục giục tôi lập gia đình, bây giờ lại bắt đi xem mắt, đã là thời đại nào rồi mà còn vụ này xảy ra. Nhìn cậu dậy thì cũng thành công, thêm tuổi cũng trẻ tương đương với tôi, giúp đỡ giả làm bạn trai tôi về ra mắt gia đình thế nào? Yên tâm, chị đây không bạc đãi cậu đâu."
"Giả?.. Thôi! Thôi... Nếu đem giả biến thành thật thì tôi đây sẽ cố gắng mà suy nghĩ thêm. Có bạn trai tài giỏi lại non mềm ngon miệng như tôi là quá tuyệt rồi còn gì, hề hề."
Quang Đăng lên tiếng, chuyện khổ sai bị đem ra làm bia đỡ đạn thế này bản thân hắn chả có hứng thú chút nào.
" Giúp đỡ một chút đi, xong việc tôi mời cậu một bữa thịnh soạn, cậu thích ăn gì tôi mời cái đó, thế nào? Suy nghĩ cho kĩ đi." Minh Nghi hỏi lại lần nữa.
Quang Đăng chần trừ, đúng thật là điều kiện này hắn khó có thể từ chối, bởi hai hôm nay hắn phải nhai mì tôm, bánh mì tới tã cả mồm. Số tiền thưởng từ lần trước hắn đã sớm đem đi ủng hộ cho viện mồ côi, nên hiện tại hắn mới phải chui bờ chui bụi thế này để kiếm thêm tiền sinh hoạt.
" Được thôi, xem xét trên phương diện ăn uống, bản thiếu gia đành phải liều mình bồi người đẹp."
Cuối cùng hắn vẫn không thể từ chối được điều kiện hết sức hấp dẫn này.
Minh Nghi nghe vậy, giọng cũng trở nên vui vẻ hơn:" Vậy được, cậu chuẩn bị đi, tan làm tôi qua đón cậu, mọi thứ cần thiết tôi sẽ chuẩn bị, cậu chỉ cần ăn mặc gọn gàng là được."
" Dĩ nhiên là chị phải chuẩn bị rồi, tôi mà chuẩn bị được thì đã không vì một bữa ăn mà b·án t·hân."
Minh Nghi không thể chịu được nữa liền cúp máy.
Quang Đăng cũng không để ý mà cất điện thoại rồi tiếp tục công cuộc rình mò của mình.
--5h30--
Quang Đăng đang lơ ngơ ngồi trà đá bên đường thì một chiếc Audi trắng đỗ phịch lại bên đường. Một đôi chân dài trắng muốt bước ra khiến mấy thanh niên quần đùi áo phông đang ngồi đó đều trợn mắt đứng hình.
"Này, đã bảo cậu ăn mặc chỉn chu vào cơ mà, thế này sao đi gặp bố mẹ tôi được" Minh Nghi lúc này mặc áo T-Shirt bó sát, bên dưới là một chiếc quần Jean ngắn tới ngang đùi. Bộ quần áo hoàn toàn khoe ra dáng người hoàn hảo căng tràn của cô, cộng thêm gương mặt xinh xắn đã được trang điểm cẩn thận khác hẳn với khi làm việc khiến Quang Đăng cũng không kìm được mà nuốt nước miếng ừng ực.
"Ui chu choa mạ ơi, Ai mà ngờ được đồng chí Minh Nghi nhà ta lại là đại gia thế này, trên chân đồng chí còn thiếu vật trang sức sao? hahaaaa." Không bỏ được cái tính cợt nhả của mình, Quang Đăng liền lên tiếng trêu chọc.
Đã dần quen với tính cách của tên dở hơi này, Minh Nghi cũng không thèm để ý:"Bớt bớt đi, Lên xe tôi chở cậu đi mua quần áo, ăn mặc không ra làm sao cả."
Nói xong mặc kệ đám thanh niên còn đang nhìn mình, Minh Nghi bỏ lên xe đóng sập của lại.
Quang Đăng lúc này cũng vội đứng lên nghênh ngang bước lên xe dưới ánh mắt ghen ghét của mấy thanh niên, trước khi đóng cửa xe còn không quên ló đầu ra hét vào trong.
"Cô! Ghi sổ 1 trà đá..."
Chiếc xe phóng vụt đi, trên xe Minh Nghi không nhịn được mà càu nhàu:" Đến mức vậy không? Cậu mới được thưởng một mớ tiền, không đến nỗi phải đi uống chịu một ly trà đá chứ?"
"Đồng chí Minh Nghi sao hiểu được niềm vui đi ăn chịu chứ, hâhaaa. Với lại tôi giờ chỉ có tiền ăn mì tôm uống nước lọc thôi, chịu được cái gì hay cái đấy. hề hề"
"Chịu, Tôi cũng chả muốn quan tâm cuộc sống riêng tư của cậu, nhưng mới mấy ngày cậu đã tiêu hết bằng đó tiền, phải tiết kiệm sau còn mua nhà lấy vợ chứ!" Minh Nghi lên giọng dạy bảo.
Quang Đăng lúc này đưa mắt nhìn ra dòng người, trong mắt có chút vẻ đượm đượm buồn, nhưng trong miệng thì vẫn:" Sao đâu, bí quá tôi đi làm phục vụ cho phú bà đây, đảm bảo chăm lo từ miếng ăn tới giấc ngủ, chuyện gì cũng biết làm, đặc biệt còn biết làm ấm giường,. hề hề."
"Lẻo mép. chỉ biết ăn nói linh tinh hàm hồ" Tuy mở miệng trách móc, nhưng nghe ra trong lời nói Minh Nghi cũng không thực sự tức giận, từ sau vụ án lần trước, cùng với vài lần tiếp xúc, cô cũng đã không còn ác cảm với Quang Đăng như trước, thậm chí có đôi khi cô còn chủ động gọi điện trao đổi một số chuyện với hắn. Sự thay đổi này ngay cả đến bản thân Minh Nghi cũng không hề chú ý tới.
Sau khi lượn qua trung tâm thương mại mua cho Quang Đăng vài món đồ, cả hai liền đi đến nhà hàng nơi bố mẹ Minh Nghi đã đến từ trước đó.
" Được rồi, nhớ rõ những lời tôi dặn chưa, bố tôi trước đó cũng làm trong ngành nên khó tính lắm, qua cửa của ông ấy không dễ dàng đâu, cậu mà để lộ sơ hở là liệu liệu đấy!"
"Ai biết trước được gì đâu, bằng vào khuôn mặt này, bằng vào đầu óc này, không khéo cô chú là đồng ý." Quang Đăng cười cười trả lời.
"Đi thôi," Nói đoạn Minh Nghi liền ôm lấy cánh tay của Quang Đăng, miệng nở một nụ cười hết sức tiêu chuẩn kéo theo Quang Đăng tay kia còn đang xách mấy túi quà đi vào trong.
"Cỡ C nha..."
Cảm nhận sự đè ép truyền đến từ cánh tay, Quang Đăng mặc cho Minh Nghi lôi kéo đi vào trong, trên mặt hắn cũng cười rất tươi, nhưng nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng thấy nụ cười này hết sức bỉ ổi, biến thái.