Chương 9: Án Mạng Đột Phát
La Maison !
Đây là một nhà hàng hạng sang rất nổi tiếng mới được mở chi nhánh tại NĐ không lâu nhưng đã trở thành nơi gặp gỡ của giới thượng lưu, người có thể tới nơi này không phú thì quý. Quang Đăng bản thân chưa từng nghĩ sẽ tiến vào đây ăn cơm.
"Cmn! La Maison?"
Quang Đăng há hốc mồm, hắn biết Minh Nghi có tiền, nhưng hắn không nghĩ lại có tiền tới mức này, mỗi bữa ăn trong đây cũng phải 10tr cất bước, mà với số tiền đấy có thể mua được bao nhiêu gói mì tôm, bao nhiêu ổ bánh mì chứ?
" Hẳn hoi, lát nữa thể hiện tốt một chút, nếu để bố mẹ tôi bằng lòng, chưa chắc cậu không có cơ hội trở thành nam sủng của tôi nha." Minh Nghi hiếm thấy cũng đùa giỡn một câu.
" Yên tâm, cứ nhìn tôi thể hiện đi." Nói đoạn cả hai bước vào bên trong.
"Nhớ kĩ, Cậu là cố vấn chuyên ngành của công an tỉnh, tôi và cậu quen nhau hơn 1 năm qua một vụ án, tuyệt đối đừng quên." Minh Nghi không yên lòng dặn dò, nếu để bố mẹ cô biết được đây chỉ là giả trang thì kết quả của cô thực sự sẽ rất thảm.
" Được rồi!" Cảm nhận sự đè ép bên tay càng chặt hơn, Quang Đăng không nhịn được mà híp mắt sảng khoái.
Minh Nghi hít sâu một hơi, dẫn Quang Đăng tới khu vực cô và bố mẹ đã hẹn trước.
Trên một bàn ăn, Bố mẹ Minh Nghi đang ngồi chờ, trên gương mặt có thể nhận thấy rõ sự không vừa lòng. Vốn muốn giới thiệu cho con gái vài thanh niên triển vọng hai người quen biết nhưng ai mà ngờ tự nhiên mới nhắc tới việc xem mắt thì cô con gái diệu lại tuyên bố rằng bản thân đã có người yêu được một năm, chỉ là chưa dẫn về ra mắt.
Điều này làm hai người có chút không thoả ý cho lắm, bởi dù sao bố Minh Nghi trước khi nghỉ hưu cũng làm tới chức giám đốc công an tỉnh, mẹ cô cũng là một doanh nhân có tiếng nói. Vòng giao tiếp của hai người đầy rẫy những thanh niên trí thức tài giỏi, tuy nói hai người không quá quan trọng việc môn đăng hộ đối nhưng dẫu sao là người mà hai người quen biết thì vẫn dễ chấp nhận hơn.
Đằng này con gái lại dẫn về một người không biết từ đâu, làm hai người đều có chút lo lắng. Hai người đều nhất trí nếu bạn trai của Minh Nghi đáp ứng được những tiêu chuẩn cơ bản thì hai người sẽ không can thiệp, nhưng nếu không phù hợp mà nói thì hai người cũng đành làm ác một lần, bổng đả uyên ương vậy.
"Cha, mẹ!" Minh Nghi dẫn Quang Đăng tới gần liền lên tiếng gọi.
Vốn gương mặt đã đang không quá thoải mái, lại nhìn thấy con gái mình nâng niu lại đang ôm tay người khác làm nét mặt hai người càng thêm trầm xuống.
"Chào cô chú, cháu là Quang Đăng, đồng nghiệp với Minh Nghi tại cơ quan. Hôm nay lần đầu gặp mặt, nghe Minh Nghi nói cả hai cô chú đều thích uống Trà, nên cháu có chút chè San Tuyết cổ mang tới tặng cô chú."
Nhìn thấy nét mặt của hai người, Quang Đăng nhận ra có biến, vừa nói vừa rút tay ra khỏi Minh Nghi, cười cười đặt túi quà lên trên bàn, rồi cả hai ngồi xuống đối diện.
Lúc này, gương mặt bố mẹ Minh Nghi mới có vẻ dễ dàng hơn chút.
"Quang Đăng đúng không, cậu bao nhiêu tuổi, sao lại quen biết với con gái tôi?" Chưa kịp làm gì khác bố của Minh Nghi đã lên tiếng đặt câu hỏi.
Quang Đăng tuy có hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy tinh thần:" Cháu năm nay 24, mới về công tác tại đây được hơn một năm, lúc mới gia nhập cơ quan cũng có nhiều bỡ ngỡ, may mà có Minh Nghi giúp đỡ nhiều, sau đó dần dần tiếp xúc nên cả hai dần có tình cảm rồi quyết định tiến tới tìm hiểu, cũng được một năm rồi thưa cô chú."
"24 tuổi, cậu ít hơn con gái tôi tới 3 tuổi, có ổn không đó, mà nói như vậy thì cậu cũng là công an, pháp y hay cảnh sát?" mẹ Minh Nghi giọng nghi ngờ.
"Gái hơn 3, ôm gạch vàng mà cô chú, với lại bây giờ mấy ai lại quan tâm tới tuổi tác. Cứ nhìn cô với Minh Nghi như hai chị em thế này thì tuổi tác không có quan trọng gì đâu cô à." Quang Đăng vui vẻ trả lời.
Nghe thấy lời khen biến tướng của Quang ĐănG, ánh mắt của người mẹ cũng không được mà dễ dàng hơn.
" Còn công việc thì cháu cũng không phải công an hay pháp y gì cả. Cháu làm thám tử, hiện tại đang là cố vấn của đội chuyên án."
Ba Minh Nghi nghe vậy liền nhíu mày:" Cố vấn, trong cơ quan làm gì có chức danh này?" Nói đoạn liền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Minh Nghi.
" Bố biết đội trường Trần Quang Minh chứ? Anh ấy đảm bảo cho Quang Đăng vào làm việc đấy." Minh Nghi hơi chút chột dạ lên tiếng.
"Quang Minh à, bố biết. Cậu ta trước làm việc tại thủ đô, sau đó lập công lên được điều về tỉnh ta làm việc."
" Vâng, Bố nhớ vụ án 3 năm trước ở VP chứ, báo chí đưa tin là anh Minh tra án thành công, nhưng thực tế người điều tra ra chân tướng phải là Quang Đăng, nhưng vì không muốn xuất hiện trên báo nên mới nhường công lại cho anh Minh. Vụ án đó bố cũng theo dõi sát sao còn gì." Minh Nghi giảng giải nghi hoặc.
Lúc này, cả hai người đều nhìn về Quang Đăng, không ngờ chân tướng sự việc lại như vậy. Trước đó khi vụ án kia làm rung động dư luận, bố mẹ của Minh Nghi cả hai cũng đều hết sức quan tâm, bố Minh Nghi lúc đó cũng thử suy luận nhưng không ra được cái gì. Sau khi vụ án được công bố, ông còn khen Quang Minh không dứt vì tài năng, ai mà ngờ công thần thật sự lại là người thanh niên đang ngồi trước mặt này.
Nhắc đến việc này, bố Minh Nghi không nhịn được mà hỏi chi tiết. Quang Đăng cũng vui vẻ kể lại sự việc chỉ trừ việc đôi mắt của hắn ra.
Có câu chuyện này xen vào, cuộc gặp gỡ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. bố mẹ Minh Nghi hai người sau khi biết được Quang Đăng đích thực có tài cũng liền không khắt khe khó chịu như trước.
Thức ăn được đem lên, với tính cách sảng khoái mau mồm mau miệng của mình, chằng mấy chốc Quang Đăng đã làm cả bàn ăn trở nên náo nhiệt, ánh mắt hai vị phụ huynh cũng càng ngày càng dễ dàng hơn. Điều này cũng làm Minh Nghi thở phào, không nhịn được mà nhìn thêm Quang Đăng vài lần.
Đích thực trừ bỏ cái tính thi thoảng có chút dở hơi ra thì Quang Đăng đích thực rất đẹp trai, lại thêm khả năng cũng không thể phủ nhận. Để mà suy nghĩ về một mối quan hệ cũng không hẳn là không thể, chưa kể hai vị phụ huynh cũng có vẻ như khá có thiện cảm. Suy nghĩ này bỗng hiện lên trong đầu làm Minh Nghi không khỏi giật mình, cô không nhịn được mà nhìn Quang Đăng đang vui vẻ trò chuyện cùng bố mẹ mình mà bất giác đỏ mặt.
Khi bữa cơm đang diễn ra vui vẻ thì bất ngờ Minh Nghi nhận được một cuộc điện thoại.
"Alo, Linh Đan à, gọi tớ có chuyện gì thế?"
" Nghi.. Nghi,, C·hết, Chi c·hết rồi..!" Giọng nói bên kia run rẩy, hoảng sợ xen lẫn tiếng khóc.
Minh Nghi giật mình:" Cái gì? Cậu nói cái gì? Ai c·hết?"
"Phong, là Phong gọi cho tớ, báo là Chi bị g·iết ở khách sạn. Bây giờ phải làm sao?" Giọng nói bên kia vẫn thút thít, lộ rõ vẻ hoang mang lo sợ.
"Cậu bình tĩnh, bây giờ tớ lập tức qua đón cậu ngay, cậu gọi cho Phong bảo cậu ấy giữ nguyên hiện trường, báo cảnh sát, đừng làm gì khác."
Quang Đăng lúc này lên tiếng hỏi:" Sao vậy? có chuyện gì mà em hốt hoảng thế?"
"Có án mạng, chúng ta phải đi ngay! Bố mẹ, có chuyện đột xuất bọn con phải đi, bố mẹ về sau nhé." Nói xong liền kéo Quang Đăng đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
"Khoan đã, để mẹ con tự về, bố đi cùng hai đứa, dù sao bố cũng làm cảnh sát mấy chục năm." Bố Minh Nghi đứng dậy lên tiếng
Vội vàng Minh Nghi cũng không nghĩ quá nhiều:" Thôi được rồi, vậy bố nhanh lên."
Trên đường phố một chiếc Audi trắng đang lao vun v·út, trên đầu xe đã được để lên đèn báo đang hú còi báo hiệu xe khác nhường đường.
Quang Đăng và Nguyễn Văn Thạch ( ba Minh Nghi) ngồi ở ghế lái và ghế phụ. Phía sau Minh Nghi đang an ủi Linh Đan, hi vọng có thể làm dịu tâm trạng của cô gái.
Lúc này gương mặt Linh Đan tái nhợt, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, thần sắc mờ mịt rõ ràng là vẫn còn chưa thể lấy lại bình tĩnh. Dù sao bất kì ai nghe tin bạn bè của mình bị g·iết thì đều sẽ có biểu hiện tương tự.