Kiếp trước, ngoại tổ mẫu cũng từng nói những lời tương tự, hỏi nàng có muốn gả cho Diệp Thanh Huyền không, và khi đó nàng đã đồng ý.
Nàng tuy không có tình cảm nam nữ với Diệp Thanh Huyền, nhưng vào thời điểm đó, việc gả vào nhà họ Diệp là lựa chọn ổn thỏa nhất. Nàng không cần phải lo lắng cố gắng hòa nhập với người và sự việc mới, Diệp Thanh Huyền đối xử với nàng cũng rất chu đáo. Nàng từng nghĩ rằng cả đời sống bình lặng như vậy cũng tốt.
Tuy nhiên, chưa kịp đón nhận tam thư lục lễ, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.
Khi Diệp Thanh Huyền vội vã trở về phủ, trăng đã treo đầu cành. Đến chính sảnh, chỉ còn Lâm phu nhân ở đó.
Bà Lâm hỏi: "Sao hôm nay con về muộn vậy."
Diệp Thanh Huyền tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Công việc có chút bận rộn."
Thực ra là do Bùi Thiếu Khanh
(Thiếu Khanh là chức quan của anh Bùi nhé)
thẩm tra vụ án ở phủ Thái tử. Theo lý thì vụ án này không liên quan đến bọn họ, nhưng Đại Lý Tự muốn điều tra, họ cũng chỉ có thể phối hợp.
Gã nhìn quanh sảnh trống, hơi tiếc nuối hỏi: "Biểu muội đã về rồi sao?"
Lâm phu nhân thấy g vẫn mặc quan phục, vừa đến đã hỏi về Quý Ương, liền mỉm cười, không giấu diếm nói: "Con bé còn ở chỗ nội tổ mẫu con."
Biết Quý Ương còn ở lại, Diệp Thanh Huyền không vội, trò chuyện với Lâm phu nhân vài câu rồi mới đi về phía hậu viện.
Nha hoàn canh giữ ở viện của lão phu nhân thấy Diệp Thanh Huyền tới, liền vội vàng bước lên: "Đại thiếu gia đã về, để nô tỳ đi thông báo."
Diệp Thanh Huyền khoát tay: "Không cần, ngươi cứ làm việc của mình đi."
Vừa định giơ tay gõ cửa, gã nghe thấy giọng nói ngọt ngào truyền ra từ trong phòng.
"Ngoại tổ mẫu."
Giọng nói có chút nũng nịu, lại thoáng vẻ phiền muộn.
Diệp Thanh Huyền mỉm cười, hạ tay xuống.
Quý Ương nhìn vẻ mặt vừa thất vọng vừa không tin nổi của lão phu nhân, lòng nàng cũng trăm mối tơ vò.
"Cháu thực sự không có ý với biểu ca."
Lão phu nhân vẫn không muốn tin, lại hỏi thêm một lần: "Chắc chắn chứ?"
"Thực sự không thể chắc hơn." Quý Ương nhìn thẳng vào lão phu nhân, trong đôi mắt sáng ngời là vẻ kiên định: "Cháu chỉ coi huynh ấy như ca ca, giống như nhị biểu ca và tam biểu ca."
Nụ cười trên khuôn mặt lão phu nhân cứng đờ, bà dùng tay chống vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, liên tục lắc đầu thở dài: "Đáng tiếc, thật đáng tiếc."
Diệp Thanh Huyền đứng ở cửa, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện bên trong, nha hoàn bên cạnh thấy rõ nụ cười của gã từ từ tắt dần, trong đôi mắt thanh nhã dịu dàng thoáng hiện vẻ sắc bén khó đoán.
Không trách được nàng ấy luôn tránh mặt gã, thì ra là như vậy... Hóa ra chỉ là tình cảm đơn phương từ phía gã.
Khi nha hoàn còn đang tự hỏi mình có nhìn nhầm không, Diệp Thanh Huyền đã trở lại vẻ bình thường, gã gõ cửa, giọng ấm áp: "Nội tổ mẫu."
Diệp Thanh Huyền thấy Quý Ương khi nhìn thấy mình bước vào, cả lưng cũng trở nên cứng đờ, không khỏi cảm thấy buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-13.html
.]
Quý Ương biết gã đang nhìn mình, chần chừ nói: "Biểu ca đã về rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Diệp Thanh Huyền ngồi xuống chiếc ghế bên phải nàng: "Bị công việc giữ chân nên ta về trễ." Gã nghiêng đầu nhìn Quý Ương, mỉm cười nhẹ nhàng giải thích.
Lão phu nhân nhìn thấy cảnh này, càng cảm thấy tiếc nuối, nhìn thế nào cũng thấy hai người họ rất xứng đôi.
"Ngoại tổ mẫu, trời không còn sớm nữa, nếu cháu không về, Lý ma ma sẽ lo lắng." Quý Ương lần nữa chào lão phu nhân để ra về.
Lão phu nhân nghe lời nàng nói ban nãy, lại thấy vẻ không thoải mái của nàng lúc này, liền bỏ ý định giữ nàng lại qua đêm.
Lão phu nhân nhìn tôn tử rồi lại nhìn Quý Ương, trong lòng không ngừng thở dài tiếc nuối, bất đắc dĩ nói: "Ta sẽ bảo người đưa con về."
Diệp Thanh Huyền lúc này cũng đứng lên: "Để ta tiễn biểu muội."
Gã mỉm cười dịu dàng với Quý Ương.
Quý Ương trong lòng hoảng loạn: "Không cần phiền biểu ca..."
Diệp Thanh Huyền ngắt lời nàng, đùa cợt nói: "Chẳng lẽ không nhận cả biểu ca nữa sao?"
Gã đã nghe thấy!
Quý Ương mím chặt môi, trong mắt đã có vẻ đề phòng.
Diệp Thanh Huyền nhìn nàng bất lực, như thể thật sự đang nói chuyện với một biểu muội không hiểu chuyện: "Chẳng lẽ từ nay về sau ngay cả nhà ngoại tổ mẫu cũng không đến nữa?"
Gã nói hai câu này làm Quý Ương tiến thoái lưỡng nan.
Lão phu nhân cảm thấy lời của Diệp Thanh Huyền rất có lý, dù không có duyên phận, hai người họ cũng là huynh muội lớn lên cùng nhau dưới sự trông nom của bà.
Bà cũng hiểu rõ tôn tử nhà mình là một người khiêm tốn và lễ độ, đã nói như vậy thì chắc là gã cũng biết buông bỏ.
"Để biểu ca con tiễn, ngoại tổ mẫu cũng yên tâm."
Lão phu nhân đã nói vậy, Quý Ương chỉ có thể đồng ý, nàng khẽ gật đầu với Diệp Thanh Huyền: "Làm phiền biểu ca rồi."
Trong xe ngựa mờ tối, hai người ngồi đối diện nhau, Quý Ương tay chống vào cạnh ghế, mắt nhìn xuống, chỉ mong người đánh xe đi nhanh hơn.
"Biểu muội định không nói chuyện với ta nữa sao?" Diệp Thanh Huyền tự trêu mình: “Hay là sợ ta mất mặt?"
"Biểu ca nói vậy là sao."
Quý Ương bấm nhẹ móng tay đã được cắt gọn vào lòng bàn tay, Diệp Thanh Huyền thẳng thắn nói rõ mọi chuyện như vậy, lại khiến nàng trở nên lúng túng.
Nếu Quý Ương chưa từng thấy mặt tàn nhẫn của gã, có lẽ đã không còn đề phòng gã nữa.
Quý Ương suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã: "Ngoại tổ mẫu đã gán ghép nhầm rồi, biểu ca trẻ tuổi tài cao, đức hạnh toàn vẹn, lại là Trạng nguyên được Thánh thượng đích thân bổ nhiệm, tiền đồ vô lượng. Tương lai tẩu tẩu nhất định là người dịu dàng hiền thục, thông minh tinh tế."
Diệp Thanh Huyền lắng nghe nàng nói xong, chậm rãi gật đầu nói: "Biểu muội đã khen ta tốt như vậy, tại sao lại không thích ta? Có thể thấy biểu muội chỉ đang nói lời hay để dỗ ta thôi."
Trên môi gã nở nụ cười, vẻ mặt bao dung, pha chút tự giễu, khiến người ta không khỏi cảm thấy áy náy.