Vừa tiễn Quý Ương đi, Tần phu nhân đã đến.
Tần phu nhân bảo Lưu Đình đặt hộp đồ ăn lên bàn, cười nói: "Mẫu thân mang đến cho con mấy chiếc bánh nướng mà con thích, còn có cả canh gà đã hầm từ sáng."
"Con còn phải đi xử lý công việc, mẫu thân cứ để đó trước nhé."
Trong phòng còn phảng phất hương thơm nhẹ nhàng, Bùi Tri Diễn có chút không ngồi yên.
"Sao mẫu thân đến mà con lại muốn đi." Tần thị ra hiệu cho Cao Nghĩa, người này lập tức đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng lại, Tần thị liền thu lại vẻ hiền từ dịu dàng, bắt đầu trách mắng con trai: “Con đã ở nha môn bao lâu rồi, con đang giận ta đấy à, không định trở về nữa sao?"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Từ sau khi xảy ra chuyện đi dâng hương lần trước, Bùi Tri Diễn chưa từng về lại Hầu phủ, Tần thị cũng biết mình có lỗi, nên đặc biệt mang đồ đến thăm con.
Bùi Tri Diễn nói: "Mẫu thân nói gì vậy, con thực sự có việc bận, người cứ ngồi xuống, con sẽ cho người dâng trà."
Tần thị hướng về phía Bùi Tri Diễn đang muốn rời đi nói: “Con đứng lại.”
“Còn có chuyện gì nữa sao, mẫu thân?”
Liễu Đình nhìn thấy Thế tử bất lực như vậy cũng không nhịn được mà cười trộm.
Tần thị đến đây một chuyến mà không được lòng, cũng không vòng vo nữa, nói thẳng: “Lục tiểu thư con cũng đã gặp rồi, tốt hay không con nói một lời đi.”
“Không tốt.”
Bùi Tri Diễn bị Tần thị cứ thỉnh thoảng lại loạn ghép đôi làm mệt mỏi vô cùng, bình thường có thể đối phó vài câu, hôm nay thật sự không có tâm trạng.
“Chỗ nào không tốt, con nói đi.” Tần thị không chịu buông tha.
Bùi Tri Diễn đáp: “Quá xấu.”
Tần thị trách: “Nói bậy gì vậy.”
Lục Du Ninh tuy không phải mỹ nhân như tiên nữ, nhưng cũng là một người đẹp thanh lịch duyên dáng, cho dù có lùi một vạn bước mà nói, dù thật sự không đẹp, cũng không nên nói thẳng như vậy.
“Đó chính là lý do.” Giọng Bùi Tri Diễn không có chút d.a.o động: “Con đi làm việc trước, mẫu thân tự nhiên.”
Nói xong, Bùi Tri Diễn khoanh tay đi ra ngoài, dù Tần thị có gọi nữa cũng không để ý.
“Cao Nghĩa, ngươi lại đây.”
Thế tử có thể bỏ đi, nhưng hắn thì không thể, Cao Nghĩa đành phải bước lại với bộ dạng miễn cưỡng.
“Lề mà lề mề, ta không gọi được hắn nhưng chẳng lẽ gọi không được ngươi?” Tần thị tức giận không chịu nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-15.html
.]
“Thuộc hạ không dám.” Cao Nghĩa cúi đầu thấp: “Phu nhân có điều chi dặn dò.”
Tần thị bị Bùi Tri Diễn làm cho tức đến không biết nói gì.
Liễu Đình bên cạnh khuyên nhủ: “Phu nhân bớt giận, dù sao chuyện nam nữ không thể cưỡng cầu, cũng phải để Thế tử thích mới được.”
“Hắn thích cái gì? Hắn thích tiên nữ.” Tần thị nói rồi càng giận, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa trán.
Tần thị không có cách gì với con trai, liền giận lây sang Cao Nghĩa: “Ngươi ngày ngày theo sát Thế tử, cũng không biết khuyên răn.”
Cao Nghĩa thầm nghĩ, Thế tử đâu có nghe hắn khuyên.
Hắn cân nhắc kỹ lưỡng, đắc tội Thế tử cùng lắm bị đánh một trận, nhưng nếu chọc giận phu nhân, đợi Hầu gia trở về chắc chắn không yên ổn.
Sau khi do dự, Cao Nghĩa mới ấp úng nói: “Hay là, phu nhân tìm cho Thế tử một tiên nữ…”
Trong gian phòng phía Đông, Diệp Thanh Huyền ngồi một mình trên ghế, trà bên cạnh đã nguội lạnh, hắn cũng không động một ngụm. Bùi Tri Diễn đối đãi rất lịch sự, đúng như lời hắn nói là bàn chuyện, không phải tra hỏi, Diệp Thanh Huyền bị hắn giữ cả đêm, nhưng lại không có cách nào khác.
Cửa bị đẩy ra, Bùi Tri Diễn bước vào, hắn ngồi đối diện Diệp Thanh Huyền, môi nhếch lên một nụ cười: “Diệp đại nhân có thể về rồi.”
Diệp Thanh Huyền lộ vẻ mệt mỏi: “Bùi thiếu khanh đã điều tra rõ ràng chưa?”
Bùi Tri Diễn cười càng thêm đậm: “Đám phản nghịch đó rất xảo quyệt, có lẽ cố tình để lại dấu vết để đánh lạc hướng. Vất vả Diệp đại nhân đã ở lại cùng ta một đêm, ta sẽ đích thân giải thích với Lưu giám sĩ.”
Diệp Thanh Huyền trong lòng không ngừng cười lạnh, rốt cuộc có cái gọi là dấu hiệu đó hay không còn chưa biết, chỉ là dựa vào miệng hắn mà nói thôi.
Bên kia, vừa ra khỏi nha môn Đại Lý Tự, Quý Ương mới chợt nhớ ra, rõ ràng nàng đến đây là muốn nhắc nhở Bùi Tri Diễn đề phòng Lương Vương và Diệp Thanh Huyền, sao lại vòng vèo như vậy…
Nàng không khỏi phiền muộn, nhớ lại dáng vẻ Bùi Tri Diễn liên tục nhượng bộ, Quý Ương như nếm được quả ngọt, khóe miệng không ngừng cong lên.
Tuy nhiên nàng chờ mãi cũng không thấy Bùi Tri Diễn đến nói chuyện, ngược lại là phủ Trường Hưng Bá gửi thiếp mời trước.
Trần thị không đợi nàng phản ứng, đã nói trước: “Mẫu thân biết con không thích tham gia những chỗ náo nhiệt này, nếu là yến tiệc khác thì không nói làm gì, nhưng hội Phẩm Lan này, ta nghĩ con sẽ thích.”
Quý Ương thích trồng hoa cỏ, đặc biệt là lan, nên Trần thị nhận được thiếp mời liền đến nói với nàng.
Nhưng Quý Ương quan tâm không phải là hoa lan, mà là người tham dự yến tiệc, Bùi Ngưng, muội muội duy nhất của Bùi Tri Diễn, kiếp trước nàng ấy cũng gả vào phủ Trường Hưng Bá.
Quý Ương nhớ lại khi mình vừa gả vào Hầu phủ, Bùi Ngưng sợ nàng không quen, thường đến phủ bầu bạn, cũng hay giúp Bùi Tri Diễn nói lời tốt đẹp với nàng, làm người thuyết khách.
Đến sau này, khi phủ Định Bắc Hầu bị phán tội cả nhà, nữ tử luôn lạc quan vui vẻ ấy đã sụp đổ khóc lóc, chỉ vào nàng mắng tại sao không cùng c.h.ế.t với Bùi Tri Diễn…
Tâm Quý Ương như bị đ.â.m vào vô số mũi tên sắc nhọn, nàng ép xuống cảm xúc trong mắt, không dám để Trần thị nhìn thấy, khẽ nói: “Con sẽ đi.”
Thấy Quý Ương tính tình càng ngày càng hoạt bát, không như trước đây ngày ngày ở trong góc nhỏ này, Trần thị cũng vui mừng: “Còn hai ngày nữa, đến lúc đó y phục mới của con cũng sẽ làm xong.”
Quý Ương mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu.
Chiều hôm sau, Liễu Đình đến nha môn Đại Lý Tự mời người.