Thái độ của ca ca đối với Quý Ương thế nào còn chưa nói chắc được, nhưng từ hai chuyện vừa rồi, ca ca đối với Quý Ương chắc chắn là khác biệt, chỉ e là chính hắn còn chậm chạp chưa nhận ra.
Lúc này nên để nàng, người làm muội muội, giúp một tay từ phía sau.
Quý Ương chào từ biệt Bùi Ngưng rồi lên xe ngựa.
Bùi Tri Diễn rời khỏi tập Phương Viên thì để Cao Nghĩa lái xe ngựa đến nha môn.
Cao Nghĩa suốt đường đi đều thấp thỏm không yên, nếu thế tử mắng một trận, hắn ta cũng yên tâm rồi, chính cái kiểu không nói năng gì thế này mới là tra tấn nhất.
Bùi Tri Diễn bước vào trong nhà, lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi rồi."
Cao Nghĩa nghe thấy thế kinh hoàng, liền quỳ xuống đánh thụp một cái: "Thế tử, ngài cứ phạt thuộc hạ ăn quân côn cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng đuổi ta đi!"
Bùi Tri Diễn đang tâm phiền ý loạn, bị tiếng kêu của hắn làm cho thái dương giật giật, vốn không muốn chấp nhặt với hắn, giờ xem ra không được nữa rồi.
Hắn ngồi xuống chiếc ghế dựa lớn bằng gỗ đỏ chạm khắc hoa văn, người hơi nghiêng về phía trước, cánh tay đặt ngang trên đầu gối, nhấc mắt lên nhìn Cao Nghĩa: "Gan ngày càng lớn nhỉ, nói xem, đã nói gì với mẫu thân ta?"
Bùi Tri Diễn sớm đã đoán ra là Cao Nghĩa ở sau lưng nói nhiều, hắn nhếch môi cười lạnh: "Còn muốn ăn quân côn? Là nghĩ ta không nỡ đánh gãy chân ngươi?"
Cao Nghĩa từ đáy lòng nói: "Chỉ cần được đi theo thế tử, để thuộc hạ gãy chân cũng không sao."
"Thật sao."
Nhìn thấy sắc mặt Bùi Tri Diễn ngày càng lạnh lùng, Cao Nghĩa nuốt nước bọt nói: "Thuộc hạ là lo lắng cho phu nhân, mới nhiều lời vài câu."
Bùi Tri Diễn dựa lưng vào ghế, ra hiệu cho hắn ta tiếp tục.
Cao Nghĩa cứng rắn nói: "Ngày đó ngài nói Lục cô nương dung mạo không đẹp, phu nhân liền nói muốn tìm cho ngài một tiên nữ, thuộc hạ chỉ là giúp tham mưu một chút, thuộc hạ thề, những điều không nên nói thì một chữ cũng không nói."
"Vậy còn có điều ngươi nên nói thì sao?" Bùi Tri Diễn lạnh lùng hỏi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cao Nghĩa ra sức lắc đầu, hắn chưa từng gặp ai khẩu thị tâm phi như thế tử.
Bùi Tri Diễn xoa xoa chân mày: "Cút đi."
Cao Nghĩa như có gió dưới chân, đi rất nhanh.
Ngày tổ chức hội Phẩm Lan, tuy rằng Quý Ương không bị mưa nhiều, nhưng vì vừa kinh ngạc vừa vui mừng nên vẫn bị cảm lạnh, cộng thêm việc rơi xuống nước một tháng trước, thân thể vốn đã yếu, nằm trên giường hai ngày mới hạ sốt.
Ngay cả khi Bùi Ngưng đến mời nàng đi dạo hồ, thân thể nàng vẫn yếu ớt không có sức lực, vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, có lẽ Bùi Tri Diễn cũng sẽ ở đó, nàng cắn răng bảo Huỳnh Chi trang điểm cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-19-2.html
.]
Huỳnh Chi định dùng trang điểm để che đi vẻ tiều tụy của Quý Ương, nhưng bị nàng ngăn lại.
Quý Ương nói: "Cứ để vậy đi."
Quý Ương có một chút toan tính nhỏ, nàng cảm nhận được Bùi Tri Diễn luôn nhượng bộ, nhưng sau mỗi lần nhượng bộ, mọi thứ lại trở về như cũ, vì vậy nàng muốn thử xem, liệu Bùi Tri Diễn có thực sự quan tâm đến nàng hay không.
Quý Ương đến bến đò, đã thấy một chiếc thuyền dừng ở đó, màn lụa mỏng bay nhẹ qua cửa sổ, có thể thấy Bùi Ngưng đang ở bên trong.
Thấy Quý Ương đến, người hầu gái chờ bên dưới bước tới, cúi chào và nói: "Quý tiểu thư, tiểu thư nhà ta đang đợi người."
Quý Ương gật đầu, theo họ lên thuyền.
Bùi Ngưng đi đến lan can thuyền đón nàng, Quý Ương thấy nàng mang bụng bầu mà vẫn dám đứng cạnh mép thuyền, lo lắng nói: "Ngươi nhanh vào đừng đứng ở mép thuyền."
Bùi Ngưng nắm tay nàng đi vào trong, cười nói: "Có gì mà phải lo lắng thế."
"Ngươi đừng quên ta là con gái của võ tướng, thân thủ cũng không tệ đâu."
Quý Ương không đồng tình nói: "Đó là trước kia, giờ ngươi là người có thai rồi."
Bùi Ngưng nghiêng đầu nhìn nàng, bất chợt thấy vẻ lo lắng này của nàng rất giống với ca ca.
Thấy nàng kiên quyết, Bùi Ngưng cúi đầu cười: "Ta biết rồi, nghe lời ngươi."
Bùi Ngưng nhìn qua cửa sổ về phía bến đò, nói với Quý Ương: "Còn hai người nữa chưa đến, chúng ta chờ thêm chút nhé."
Quý Ương mỉm cười đồng ý, trong lòng đoán rằng trong hai người đó chắc chắn có Bùi Tri Diễn.
Gió thổi làm Quý Ương đau đầu, Bùi Ngưng nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, lo lắng hỏi: "Ngươi có phải không khỏe không?"
Quý Ương lắc đầu: "Chỉ là bị cảm lạnh chút thôi, không sao đâu."
Bùi Ngưng tuy tính tình thẳng thắn, nhưng tâm tư lại tinh tế, nghĩ một chút liền hỏi: "Có phải hôm đó bị cảm lạnh ở tập Phương Viên không?"
"Ta nên để người đi cùng ngươi mới phải." Bùi Ngưng cảm thấy áy náy, nghĩ lại chuyện này nàng chưa từng hỏi qua ý kiến của Quý Ương, chỉ toàn xuất phát từ ý muốn ích lợi của mình.
"Không sao đâu, ta chẳng phải đã gặp thế tử rồi sao." Quý Ương đem lời trong lòng nói ra như đùa.
Người thông minh nói chuyện với nhau, dễ dàng hiểu được ý tứ của đối phương.
Quý Ương khẽ lộ vẻ ngượng ngùng, ánh mắt đó làm cho tâm tư Bùi Ngưng nhẹ nhõm hơn.