Chương 30: Trận chiến trên bình nguyên (2)
Hàn Công Minh rất uất ức, vốn dĩ hắn nghĩ rằng đối phương sẽ phải mất một lúc mới có thể t·ấn c·ông trở lại, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương lại t·ấn c·ông nhanh như vậy.
Hơn nữa lần này các v·ụ n·ổ diễn ra liên tục, không còn nổ từng phát một như lúc trước nữa.
Không phải pháo ma pháp không phải mất rất lâu mới có thể tái bắn sao?
Tại sao v·ụ n·ổ lại diễn ra liên tục như vậy, rốt cuộc kẻ địch phải có bao nhiêu khẩu mới duy trì được hỏa lực khủng bố này.
Ngay vừa mới đây thôi hai người thuộc hạ của hắn đã bị pháo đánh trúng, một n·gười c·hết ngay tại chỗ, một người mất đi một bên chân, tình cảnh đó khiến Hàn Công Minh nổi giận.
Kẻ địch còn chưa thấy mặt nhưng hắn đã tổn thất mất hai người, trở về biết ăn nói thế nào với điện hạ.
Hàn Công Minh nhanh chóng ra lệnh cho binh sĩ tản ra tránh thiệt hại quá lớn.
Hắn quét mắt qua toàn bộ bình nguyên tìm kiếm tung tích kẻ địch, khó hiểu tự hỏi.
Làm sao quân địch có thể thoát ra tầm mắt của hắn, tầm bắn xa nhất của pháo ma pháp chỉ vào khoảng năm km, ở vùng bình nguyên thế này tầm nhìn của hắn có thể dễ dàng vượt qua khoảng cách này nhưng thủy chung hắn không thể tìm thấy tung tích quân địch.
Hàn Công Minh định hạ lệnh rút lui, chạy khỏi tầm bắn của pháo ma pháp.
Hắn biết loại v·ũ k·hí này rất cồng kềnh rất khó di chuyển, chỉ cần rời xa tầm bắn của nó thì hắn sẽ an toàn.
Nhưng khi hắn chuẩn bị hạ lệnh thì một đội quân đã xuất hiện trong tầm mắt.
Một đội quân xếp hàng chỉnh tề dần xuất hiện phía sau mỏm đất, bón chúng di chuyển một cách chỉnh tề cho tới khi hàng cuối cùng đứng trên đỉnh mỏm đất.
Hàn Công Minh mừng như nhặt được bảo, thứ mà hắn tìm kiếm cuối cùng cũng xuất hiện.
“Tất cả mọi người theo ta, t·ấn c·ông.”
Hàn Công Minh ra lệnh, hắn không để ý tới những binh lính phía sau mà dẫn theo các hiệp sĩ và pháp sư xông thẳng về phía quân địch.
Hàn Công Minh biết những khẩu pháo ma pháp có độ chính xác rất thấp, chúng chỉ được sử dụng cho việc công kích trong một khu vực lớn, nếu muốn bắn trúng nhóm người mình là cực kỳ khó.
Hắn tự tin có thể tránh né pháo ma pháp tiếp cận kẻ thù, đến lúc đó với sự vượt trội về chiến lực cấp cao chiến thắng sẽ nghiêng về phía hắn.
Thấy mệnh lệnh của chỉ huy các hiệp sĩ và pháp sư đều phi ngựa đuổi theo.
Trên mặt họ lúc này là sự tức giận cùng uất ức, vốn dĩ bọn họ nghĩ rằng trận chiến lần này sẽ dễ dàng lấy được thắng lợi, bọn họ đang còn nghĩ làm sao để lấy được đầu lục hoàng tử về nhận thưởng.
Vậy mà ngay cả mặt mũi quân địch còn chưa thấy đâu đ·ã c·hết mất hai đồng đội.
Cảm giác của họ như những kẻ có tài nhưng không có chỗ để dùng.
Bây giờ chỗ để dùng tài năng của họ đã xuất hiện, họ vui mừng phi ngựa về hướng kẻ địch, trong đầu nghĩ xem nên h·ành h·ạ quân địch thế nào để báo thù cho hai đồng đội vừa hi sinh.
Nụ cười dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt các hiệp sĩ cùng pháp sư, những hình ảnh hiện ra trong đầu khiến họ không kìm được cười lên.
Theo phía sau họ các binh lính cũng hét lớn một tiếng chạy về hương kẻ địch.
Nhưng Dương Hoài Nam lại là ngoại lệ, hắn ngăn cản cấp dưới của mình t·ấn c·ông, lệnh cho bọn họ tìm một hố bom trốn vào.
Dương Hoài Nam rất tỉnh táo, hắn thấy rằng lục hoàng tử đã có pháo ma pháp thì không có lý gì ngài không có cách đối phó với chiến lực cao cấp.
Vì thế hắn ra lệnh cho binh lính của mình tìm hố bom nấp vào vì hắn nhận ra các v·ụ n·ổ chưa lần nào đánh vào cùng một chỗ.
Dương Hoài Nam làm như vậy là cực kỳ mạo hiểm, nếu lần này Hàn Công Minh chiến thắng hắn có thể bị quy tội đào ngũ, như vậy hắn có thể bị biếm làm nô lệ.
Nhưng Dương Hoài Nam vẫn làm, hắn tin vào trực giác của mình, chuyện này không đơn giản như vậy.
…
Đúng như Hàn Công Minh dự đoán, t·iếng n·ổ ngày một xa dần, hiển nhiên kẻ địch nhận ra khó mà ngăn được hắn nên đã chuyển mục tiêu ra các binh lính phía sau.
Hắn cười trong lòng. Cho dù kẻ địch có g·iết hết đám binh lính phía sau thì chỉ cần chiến lực cao cấp của hắn còn nguyên cũng đủ để san bằng bọn chúng.
Hàn Công Minh thúc ngựa phi nước đại, rất nhanh chỉ còn một khoảng một km nữa là hắn có thể chạm tới đối phương, ở khoảng cách này đã không còn bất cứ phương pháp công kích nào có thể t·ấn c·ông hắn.
Bây giờ chỉ cần hắn tiếp cận đám lính kia mọi thứ liền an bài.
Hàn Công Minh không nhịn được khinh thường nhìn trận hình trước mặt, trận hình được sắp xếp mỏng manh như vậy làm sao có thể cản được hắn.
Lại còn cách một khoảng lại có người nằm bò trên đất để làm gì vậy? Để ngựa của hắn dẫm lên sao, haha.
Hơn nữa những kẻ này lại chỉ trang bị mấy cái thanh sát kỳ lạ, đến ngay cả một v·ũ k·hí sát thương còn không có.
Hàn Công Minh đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Cho dù lục hoàng tử có ngu ngốc đến mấy hắn cũng không thể cho rằng chỉ cần mấy ống sắt là có thể chiến thắng.
Hắn không bao giờ nghi ngờ lục hoàng tử thiếu v·ũ k·hí, ít nhất là vũ các loại v·ũ k·hí thông thường như kiếm.
Dù sao lục hoàng tử cũng là một kẻ buôn v·ũ k·hí lớn, trong sáu tháng qua không biết hắn đã bán ra ngoài bao nhiêu thanh kiếm, bao nhiêu bộ giáp.
Chưa nói đâu xa ngay cả trong đội quân của mình cũng đang dùng v·ũ k·hí mà lục hoàng tử bán.
Vậy thì tại sao hắn lại không trang bị v·ũ k·hí cho binh lính của mình.
Tuy nghi ngờ nhưng Hàn Công Minh không hề dừng lại, đã tới nơi này rồi hắn không thể rút lui được, hắn tiếp tục dục ngựa phi nước đại về phía trước.
Rất nhanh Hàn Công Minh đã thấy mục tiêu mà mình phải đối phó, đại hiệp sĩ Đức Bình.
Hàn Công Minh mừng rỡ, tay phải rút ra thanh kiếm bên hông, tay trái vói ra sau lưng cầm lên tấm khiên bắt đầu rót ma lực vào hai v·ũ k·hí, chân hắn ép vào hai bên bụng ngựa lệnh chúng tiếp tục phi nước đại.
Phía sau hắn các hiệp sĩ cũng đã bắt đầu cầm lên v·ũ k·hí của mình.
Rất nhanh bon họ chỉ còn hai trăm mét là có thể chạm vào kẻ thù, các pháp sư đã dừng lại ở khoảng một trăm mét găng tay của họ bắt đầu sáng lên.
Hiển nhiên họ chuẩn bị thi triển ma pháp.
Khoảng cách mà các pháp sư có thể sử dụng ma pháp là vào khoảng một trăm năm mươi đến hai trăm năm mươi mét.
Bởi vì ma pháp càng rời xa người thi pháp thì càng yếu nên khi vượt qua hai trăm năm mươi mét thì sức mạnh của ma pháp đã tiêu tan gần hết vì thế các pháp sư thường có một khoảng cách quy định cho thi triển ma pháp.
Thông thường là hai trăm mét đổ lại với người phàm và một trăm mét đổ lại với các đối thủ có thể sử dụng ma pháp.
Rất nhanh ma pháp của họ bắt đầu thành hình, chỉ cần một bước cuối cùng sẽ hoàn thành.
Nhưng những ma pháp này còn chưa kịp phóng xuất thì nhiều t·iếng n·ổ vang lên.
Cơ thể của bốn vị pháp sư đều bị xuyên thủng.
Người thì b·ị đ·ánh nổ đầu, người thì một bên thân bị đập nát bấy.
Là súng chống tăng PTRS-41.
Vốn dĩ súng chống tăng cho dù mạnh đến mấy nếu các pháp sư tập trung phòng thủ thì cùng lắm chỉ có thể phá vỡ lớp phòng thủ mà không thể nào phá hủy cơ thể của các pháp sư như vậy.
Đáng tiếc bọn họ quá chủ quan, bọn họ nghĩ rằng ở khoảng cách này quân địch khó mà sát thương bọn họ vì thế bọn họ chỉ thi triển một chút ma pháp đủ sức chống lại mũi tên của kẻ thù.
Nhưng ai mà ngờ thứ t·ấn c·ông bọn họ không phải là mũi tên mà là súng chống tăng.
Ma pháp phòng thủ chỉ có thể chống lại mũi tên thì làm sao có thể chống lại đạn chống tăng.
Những ma pháp này cùng cơ thể của chủ nhân chúng như là bùn nhão bị súng chống tăng pháp thành mảnh nhỏ.
Các hiệp sĩ thì may mắn hơn một chút, thời điểm súng chống tăng khai hỏa bọn họ đều đã phát động ma pháp phòng thủ.
Tuy vậy bọn họ cũng không trải qua dễ dàng, tấm khiên của bọn họ, nơi bọn họ mài dũa ma pháp phòng thủ bao nhiêu năm đã bị đạn chống tăng phá hủy.
Có người còn chưa kịp kích hoạt ma pháp phòng thủ thì đã bị đạn chống tăng thổi bay người.
Trong loạt bắn đầu tiên này chỉ có hai người còn lành lặn là Hàn Công Minh và vị đại pháp sư kia.
Vì họ là hai người dẫn đầu nên đã dựng lên ma pháp phòng ngự một lúc lâu, đạn chống tăng bắn tới không thể nào xuyên qua phòng thủ của cả hai.
Bất quá tâm Hàn Công Minh như chìm xuống sau khi hứng chịu loạt đạn đầu tiên, hắn có thể thấy ma pháp phòng thủ của mình suy yếu một mảng lớn.
Đòn t·ấn c·ông như vậy ít nhất cũng phải tương đương với ba tới bốn hiệp sĩ dồn toàn lực trong một đòn, hắn hiểu rằng những thuộc hạ cuộc mình không phải người nào cũng có thể chịu được nó.
Hàn Công Minh nhìn về phía sau, hiển nhiên mọi chuyện đúng như hắn dự đoán.
Thâm tâm hắn dần nổi lên sự sợ hãi, hắn tự trách tại sao mình lại khinh xuất như vậy, tại sao lại liều lĩnh t·ấn c·ông trong khi chưa biết được tình hình quân địch.
Nhưng Hàn Công Minh không dừng lại, hắn tiếp tục giục ngựa về phía trước.
Tại sao ư? Bởi vì hắn không thể quay lại được nữa, ở khoảng cách này hắn không có cách nào trốn thoát nhất là khi ngựa của hắn đã phi nước đại một thời gian, chờ một lúc nữa khi ngựa đã thấm mệt hắn sẽ thành con cá trên thớt.
Bây giờ cách duy nhất để có thể sống sót là chiến thắng, chỉ cần thắng trận chiến này hắn có thể sống sót.